• 4,015

Chương 618: Đồng cảm


Lòng Viên Mục Dã trầm xuống, lúc này mặc dù Cao Ngọc Bân vẫn không động đậy, nhưng sắc mặt anh ta lại có chuyển biến đột ngột, bờ môi 8trắng nhợt không còn chút huyết sắc, đồng thời con quái vật ở phía bên kia cũng không giãy giụa nữa, chậm chạp nằm bất động trên mặt 3đất.

Lúc này trên máy theo dõi thể hiện nhịp tim của cả hai bên đều ngày càng chậm, trông có vẻ không ổn đến nơi rồi. Lão Lâm9 vội nâng bức tường kính kia lên, con quái vật dùng chút sức lực cuối cùng bò lại vào trong người Cao Ngọc Bân.
Lão Lâm nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn đồng ý để Viên Mục Dã vào thăm Cao Ngọc Bân. Dù sao người ta cũng đã phối hợp đến đây, vừa rồi còn suýt chết, vào thăm một chút cũng hợp tình hợp lý.
Sau đó Viên Mục Dã mang theo một ít dịch dinh dưỡng lão Lâm điều chế đi vào, cho dù con quái vật kia không cần ăn thì Cao Ngọc Bân cũng cần ăn, đối phương thấy Viên Mục Dã đi vào thì mệt mỏi ngồi xuống, nói:
Có phải khi nãy tôi suýt chết không?

Không ngờ cậu mới nói được một nửa lại bị Cao Ngọc Bân ngắt lời:
Anh không cần an ủi tôi, bây giờ tôi hiểu rõ tình trạng của bản thân... anh chỉ cần đồng ý với tôi một việc.

Viên Mục Dã sửng sốt, sau đó gật đầu:
Anh nói đi...

Đột ngột nghe thấy giọng nói này làm Viên Mục Dã giật nảy mình, cậu quay lại, nhìn thấy Lệ Thần không biết đã vào trong số 54 từ lúc nào!

Sao cậu vào được đây?
Viên Mục Dã ngạc nhiên hỏi.
Sau đó không đến nửa giờ, Cao Ngọc Bân lại có thể tự do hoạt động, chỉ có điều sắc mặt của anh ta vẫn yếu ớt, giống như vừa trải qua một cơn bệnh nặng vậy...
Viên Mục Dã nói với lão Lâm:
Mở cửa đi, để tôi vào đó xem anh ta thế nào...

Viên Mục Dã không muốn nói dối nên thở dài, đáp:
Vừa rồi chúng tôi định tách anh và thứ kia ra... Nó vừa bị tách ra thì cơ thể của cả hai đều xuất hiện tình trạng dị thường, cho nên thí nghiệm tạm thời phải dừng lại.

Cao Ngọc Bân gật đầu nhẹ, không nói gì, Viên Mục Dã an ủi anh ta:
Anh yên tâm, tất cả những thí nghiệm của chúng tôi đều lấy an toàn của con người làm điều kiện tiên quyết, cho nên anh không cần lo lắng lại xuất hiện tình huống như khi nãy...

Cao Ngọc Bân suy nghĩ một chút rồi nặng nề nói:
Nếu như thực sự không được... cũng không sao, tôi có thể ký giấy miễn trách nhiệm cho các anh. Đến lúc đó anh chuyển lời cho anh Mạnh Thư Viễn giúp tôi, tôi không cố ý hại chết Tiểu Tĩnh, hy vọng anh ấy có thể để tôi và Tiểu Tĩnh được chôn cạnh nhau... Đây là tâm nguyện cuối cùng của tôi.


Anh đừng bi quan như thế, nhất định sẽ có cách giải quyết.
Viên Mục Dã đành an ủi Cao Ngọc Bân.
Tim của tất c6ả mọi người có mặt ở đây đều vọt lên đến tận cổ rồi, bởi vì sau khi con quái vật này trở lại, nhịp tim của Cao Ngọc Bân vẫn chưa khôi5 phục bình thường... Viên Mục Dã bất lực dựa vào tường, trong lòng rất không thoải mái.
Đúng lúc này, Tằng Nam Nam thở phào, nói:
Không sao rồi, nhịp tim của Cao Ngọc Bân đang dần khôi phục...

Không phải Viên Mục Dã sợ chết, mà là cảm thấy sinh mệnh quá nhỏ bé, mình thật đáng thương... Sau đó cậu đi một mình lên sân thượng và nhìn xuống khoảng sân nhỏ lát gạch bên dưới, không ai có thể ngờ một ngôi nhà nhìn bề ngoài trông giống như bao căn nhà bình thường khác, mà bên trong mỗi ngày đều xảy ra những chuyện vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
Trong lúc Viên Mục Dã đang thất thần thì đột nhiên sau lưng có tiếng nói:
Cảm giác này của anh là gì? Anh đau lòng vì cái chết của người khác sao?

Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, Viên Mục Dã hỏi lão Lâm:
Nếu như cuối cùng vẫn không thể tách được hai bọn họ ra... thì phải làm sao?

Lão Lâm chỉ biết thở dài:
Có hai cách, một là tiếp tục giam giữ cậu ta, hai là... cho chết không đau đớn.


Chết không đau?
Viên Mục Dã không chấp nhận được kết quả này.
Lão Lâm gật đầu:
Chuyện này cũng không còn cách nào khác, có điều nếu chưa đến bước đường cùng thì tôi sẽ tiếp tục nghĩ những cách khác.

Viên Mục Dã thở dài, sau đó không nói thêm gì mà đi ra ngoài, Trương Khai định đuổi theo thì bị Đoàn Phong ngăn lại:
Để cậu ấy được yên tĩnh đi, có lẽ lại đang liên tưởng đến thứ trong người mình đấy.

Đúng như Đoàn Phong đã nói, Viên Mục Dã cũng thấy được bóng dáng của mình trong Cao Ngọc Bân. Nếu có một ngày cậu không còn khống chế được virus trong cơ thể mình nữa; nếu có một ngày cậu thực sự biến thành một con quái vật không có ý thức, vậy thì có phải cậu cũng sẽ giống như Cao Ngọc Bân, không thể không tiếp nhận vận mệnh chết không đau đớn này không?
Anh ta cười khổ:
Sau khi Tiểu Tĩnh chết tôi đã biết không có cách nào để giải quyết chuyện này, tôi thật sự đã từng nghĩ đến chuyện đồng quy vu tận với con quái vật kia, nhưng sức của tôi quá nhỏ, bây giờ thì tốt rồi... Nếu thực sự phải đi đến bước đó thì còn có các anh giúp tôi.

Viên Mục Dã nghe Cao Ngọc Bân nói vậy, trong lòng rất khó chịu, cậu đặt dịch dinh dưỡng xuống đầu giường rồi dặn:
Lát nữa anh uống cái này đi, anh nhớ kỹ, chuyện chưa đến thời khắc cuối cùng thì tuyệt đối không được từ bỏ...

Đoàn Phong phản đối ngay:
Việc này khá nguy hiểm?

Viên Mục Dã lắc đầu:
Không sao đâu, yên tâm đi, thứ kia vừa rồi đã bị dọa sợ rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không chui ra đâu.

Lệ Thần tỏ ra vô tội:
Không phải anh nói tôi phải theo sát tên kia sao, cho nên tôi đi theo đến tận đây!


Viên Mục Dã vỗ đầu mình:
Sao tôi lại quên mất cậu chứ?


Lệ Thần dường như vẫn đang suy nghĩ về vấn đề kia nên hắn lại hỏi lại:
Vì sao anh lại cảm thấy đau lòng vì sự sống chết của người khác?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.