• 2,961

Chương 648: Đứa bé hoang dã


Ai ngờ lúc này Trần Huy lại nói:
Không được, sắp sửa tìm được vàng rồi, trước hết chúng ta cần xác định ở đây có vàng hay khôn8g hẵng nói!


Hồ Đông Thăng nghe cũng thấy phải, nếu đã tới rồi, mặc kệ có thể lấy được vàng hay không, nhưng đầu tiên 3phải xác định thật sự có vàng ở đây mới được. Vì vậy gã sầm mặt xuống nói:
Ba thằng chịu trách nhiệm nổ mìn kia đâu?

Ba người Đoàn Phong còn đang kiểm tra người bị thương nằm dưới đất, vừa nghe bị điểm danh, anh ta biết chắc chắn không phải c6huyện tốt, vì thế vội vàng đứng lên nói:
Ở đây này! Tôi nói này anh Hồ, anh xem hai người anh em này bị thương nặng lắm, chún5g ta có nên đưa xuống núi chữa trị trước không?!


Hồ Đông Thăng cười thờ ơ và nói với Đoàn Phong:
Cậu không cần phải nhọc lòng việc này. Bây giờ tôi cho các cậu một cơ hội tốt để có nhiều hơn một phần vàng, chỉ cần các cậu có thể tìm thấy vàng đầu tiên, tôi cam đoan sẽ chia thêm một phần cho các cậu, thế nào?

Đoàn Phong nghi ngờ hỏi:
Tại sao anh lại nói cho chúng tôi biết điều đó? Không phải anh là thuộc hạ của Hồ Đông Thăng ư?

Vương Hạo Phong im lặng vài giây, sau đó hắn nói bằng vẻ mặt bất cần đời:
Không phải là các cậu không nhận thấy hắn là thứ gì. Con người của tôi thích kiếm tiền bằng bản lĩnh, nhưng kiên quyết không làm chuyện ỷ mạnh hiếp yếu!

Đoàn Phong biết Vương Hạo Phong không nói thật, nhưng cũng không chọc thủng mà chỉ cười bảo:
Không ngờ trong đám côn đồ còn có một người tốt như anh!

Hồ Đông Thăng cười lạnh bước đến trước mặt hai người, sau đó giơ tay nã cho mỗi tên một phát súng, hoàn toàn chặt đứt đường sống của hai người bọn họ, tất cả những người còn lại đều hô lên…
Hồ Đông Thăng làm như vậy, thứ nhất là giải quyết hai ké vướng víu vô dụng, thứ hai là cảnh cáo người có lòng riêng giống như đám Đoàn Phong. Hồ Đông Thăng cũng không phải là người lương thiện gì cả, không nghe lời thì đừng trách gã tàn nhẫn độc ác.
Tất nhiên nhóm Đoàn Phong sẽ không sợ gã thật, nhưng đã diễn đến bước này, đương nhiên phải diễn đến cùng, vì thế bọn họ ra vẻ không tình nguyện đi sâu vào trong hầm trú ẩn.
Đoàn Phong nói với vẻ buồn cười:
Tôi sợ có mạng tìm vàng mà không còn mạng tiêu, cơ hội tốt thế thôi để lại cho mấy anh em khác đi!

Mắt Hồ Đông Thăng lập tức lóe lên sự giận dữ:
Nhóc con, cậu cho rằng tiền dễ kiếm như vậy hay sao? Tôi khuyên các cậu đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Đoàn Phong liếc hai tên tay sai bị thương dưới đất, anh hỏi:
Thế hai ông anh này làm sao đây? Đâu thể cứ ném ở đây như vậy!

Vương Hạo Phong cười nói:
Người khác biết nguy hiểm cũng không dám đi lên phía trước, nhưng sao tôi thấy các cậu chẳng sợ hãi một chút nào thế?

Trương Khai đáp với vẻ không sao cả:
Sợ hay không thì đều phải đi về phía trước mà? Nếu không chắc chắn sẽ ăn một viên đạn của vị đại ca kia đấy, chẳng bằng thành thật đi cho rồi… Không chừng có thể tìm được vàng thật cũng không biết chừng!

Kết quả Vương Hạo Phong lại nhẹ giọng bảo:
Đừng nói tôi không cảnh cáo các cậu. Cho dù các cậu có mạng để tìm được vàng cũng không có mạng lấy. Ngay từ đầu Hồ Đông Thăng đã không định cho mấy người các cậu còn sống đi ra ngoài…

Ai ngờ lúc này lại nghe thấy Vương Hạo Phong đột nhiên thì thầm vài câu với Hồ Đông Thăng, đối phương do dự một chút, sau đó gật đầu bảo:
Đi đi, cẩn thận một chút.

Sau đó Vương Hạo Phong nhanh chân đuổi theo nhóm Đoàn Phong rồi nói nhỏ với bọn họ:
Lát nữa ba người các cậu đi theo sau tôi, thứ ở đây đã quen với bóng tối, có lẽ sau khi đèn sáng sẽ không dám dễ dàng ra tấn công chúng ta đâu.

Ba người không ngờ Vương Hạo Phong lại đuổi theo họ vào thời khắc mấu chốt này, Đại Quân còn tốt bụng nhắc nhở hắn:
Anh Hạo Phong, hay là anh quay về đi, có lẽ đằng trước rất nguy hiểm!

Vương Hạo Phong hơi kinh ngạc:
Nhưng thứ kia tấn công chúng ta!

Đoàn Phong gật đầu:
Tôi biết, có điều thứ này trông hơi khác…

Vương Hạo Phong khẽ giật mình hỏi:
Cậu có thể thấy rõ đó là thứ gì ư?

Vương Hạo Phong nhún vai:
Tôi không nói mình là người tốt gì cả đâu, chuyện giết người phóng hỏa tôi cũng đã làm nhiều rồi!

Mấy người vừa nói vừa đi về phía trước, dần dần càng ngày càng cách xa đám Hồ Đông Thăng. Không ngờ đúng lúc này, đột nhiên có một thứ chợt lóe qua trước mặt. Vương Hạo Phong lập tức định nổ súng về phía đối phương.
Đoàn Phong thấy thế vội tóm lấy nòng súng:
Khoan hãy nổ súng!

Đoàn Phong cười đắc ý:
Đại loại thế, nếu tôi đoán không nhầm… thứ vẫn luôn xuất quỷ nhập thần này ắt hẳn là con người.



Người ư?
Lần này cả Trương Khai và Đại Quân đều cảm thấy kinh ngạc.

Đại Quân nói:
Đội trưởng Đoàn, cậu nhìn đâu mà thấy đối phương giống người hả? Là khỉ mặt chó còn đáng tin hơn!


Trương Khai gật đầu:
Em cảm thấy cũng không giống người lắm, nào có ai đi lại bằng bốn chân chấm đất chứ?


Lần này đến phiên Vương Hạo Phong kinh ngạc:
Động tác của thứ đó rất nhanh, làm sao các cậu nhìn thấy rõ được?!


Đại Quân cười đáp:
Sức quan sát là phải dựa vào rèn luyện mới có được. Anh trở về luyện tập chăm vào, không chừng cũng có thể có sức quan sát như ba chúng tôi.


Đoàn Phong không hơi đâu ở đây nghe Đại Quân và Vương Hạo Phong pha trò. Anh ta từ từ bước đến vị trí có bóng người chợt nhoáng lên khi nãy, kết quả lại thấy một đứa bé đầu bù tóc rối đang cuộn tròn ở đằng sau một cái rương gỗ, nó cứ lấy tay bịt mắt lại mãi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.