Chương 650: Nô lệ canh vàng
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1153 chữ
- 2022-02-08 03:22:00
Đại Quân tức giận nói:
Xem cái vẻ chẳng ra thể thống gì của cậu kìa. Đặc điểm nữ tính riêng biệt như vậy mà cậu không nhận ra ư? Trừ khi mắt 8cậu bị mù!
Trương Khai đỏ mặt:
Ai mù đâu? Chẳng qua em… không ngờ ở đây có thể nhìn thấy một… một…
Nhìn thấy một người ph3ụ nữ không mặc quần áo nên ngượng hả? Tiểu Khai, không ngờ cậu còn non và xanh thế đấy?!
Cả Đoàn Phong cũng không kìm được phải mở miệng trê9u cậu ta.
Hết cách, bọn họ đành phải tiếp tục đi lên trước tìm kiếm. Tuy nhiên khu vực này nhiều bóng đèn bị hỏng, có rất nhiều chỗ đều ở trong bóng tối. Nói cách khác, những thứ đã tấn công mọi người trước đây rất có thể đang trốn trong tối… Nhất thời, hoàn cảnh của bọn họ đúng là trước mặt có sói, sau lưng có hổ, đi không được, lùi cũng không xong.
Lúc này chợt nghe Đoàn Phong nhắc nhở ba người họ:
Cảnh giác một chút, tuyệt đối đừng để bị những thứ kia cắp vào trong chỗ tối nhé!
Đại Quân và Trương Khai nắm chặt con dao quân dụng trong tay, đi theo sau Đoàn Phong với vẻ mặt cảnh giác. Mọi người tiếp tục tiến về phía trước tìm kiếm trong hầm trú ẩn ngầm lúc sáng lúc tối. Tuy nhiên, điều khiến bọn họ cảm thấy hơi bất ngờ là, dù biết rõ có thứ trốn trong bóng tối, nhưng mãi mà nó vẫn không tấn công bọn họ.
Vương Hạo Phong cũng thở dài:
Đáng tiếc là không phải ai cũng hiểu đạo lý này. Thông thường chờ đến khi bọn họ hiểu ra thì đã không còn cơ hội lựa chọn nữa.
Đại Quân lập tức cười gượng:
Chính thế, giống như ba chúng tôi đây, không phải bây giờ cũng không có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể làm pháo hôi cho đại ca của anh à?
Kết quả Đại Quân vừa dứt lời, một viên đạn đã bắn trúng nền đất dưới chân bọn họ, bụi tung lên. Mọi người quay đầu lại thì thấy hóa ra là đám Hồ Đông Thăng đã đuổi đến, gã đang chĩa súng lục vào ba người Đoàn Phong:
Đừng đứng đực ra đó, tiếp tục đi lên phía trước đi!
Lúc này Vương Hạo Phong lại không có lòng dạ nào mà bình tĩnh như ba người họ, bởi vì hắn cảm nhận được rõ ràng người phụ n6ữ này nhằm vào con hoẵng đã chết dưới đất, vì thế hắn giả vờ đi qua lấy con hoẵng, kết quả tiếng gào rống của người phụ nữ kia đột nhiên vút 5lên cao, rõ ràng là đang cảnh cáo Vương Hạo Phong đừng chạm vào con hoẵng chết dưới đất.
Đoàn Phong thấy thế thì trầm giọng nói:
Chắc là cô ta sợ ánh sáng, cho nên tạm thời sẽ không ra, tuy nhiên cũng chỉ là tạm thời thôi, chờ khi mắt cô ta quen sáng rồi sẽ không trốn mãi trong bóng tối nữa.
Nói xong, Đoàn Phong xách con hoẵng đã chết lên ném cho người phụ nữ, đối phương lập tức cắn lấy con hoẵng chết như thú hoang, miệng liên tục phát ra tiếng gầm gừ như khi động vật bảo vệ thức ăn mới có… Có lẽ là thấy nhóm Đoàn Phong không cướp đồ ăn với mình nên lúc này người phụ nữ mới cắp con hoẵng đã chết quay người bỏ đi.
Đoàn Phong suy nghĩ rồi đáp:
Nếu chỗ này thật sự có liên quan đến vụ án cướp vàng thảm khốc năm xưa, những người này không phải bị diệt khẩu thì là bị nhốt ở đây trông coi vàng.
Vương Hạo Phong gật gù:
Cá nhân tôi cảm thấy khả năng của vế sau cao hơn, bởi vì tên thủ phạm năm xưa chết đột ngột, sau đó không có ai biết sự tồn tại của nơi này, cho nên tất nhiên cũng không có ai tới cứu bọn họ ra…
Đoàn Phong cười lạnh:
Chẳng qua là mấy kẻ canh núi vàng đáng thương thôi… Trong hoàn cảnh như thế này, so sánh với đồ ăn, quả thật vàng không đáng một đồng.
Đoàn Phong lắc đầu:
Bên trên ít nhất cũng cách hai ba mươi mét, bên cạnh lại không có gì đỡ, trừ khi là Spider Man, nếu không người bình thường rơi xuống sẽ tàn phế chắc…
Vương Hạo Phong trầm ngâm nói:
Cho nên, bọn họ chỉ có thể vào từ cánh cửa sắt.
Đại Quân giật mình:
Bị nhốt ở đây mười mấy năm cơ à?! Cuộc sống đó thật sự không phải dành cho người… Nhưng rốt cuộc là ai đã nhốt họ ở đây?
Đại Quân nhìn bóng dáng người phụ nữ bỏ đi, anh ta nói:
Liệu người phụ nữ này có phải mẹ của đứa bé bẩn bẩn ban nãy không?
Đoàn Phong gật đầu:
Có lẽ vậy… Có điều đã có mẹ thì chắc chắn có cha, chỉ mong nam chủ nhân của nơi này cũng dễ tống cổ đi như vậy.
Trương Khai liếc nhìn cửa hang lộ thiên trên đỉnh đầu, cậu ta hỏi:
Các anh nói xem có khi nào là bọn họ rơi từ phía trên xuống không?
Cứ như vậy, bốn người họ nhanh chóng bỏ rơi đoàn người Hồ Đông Thăng, đi tới cuối hầm trú ẩn ngầm, nơi đó có một đống được phủ vải bạt. Trương Khai tiến tới xốc vải bạt lên thì thấy bên dưới là một loạt rương nhỏ bằng sắt, trên mỗi cái rương còn viết chữ
Cổ phần Đông Lâm
.
Đoàn Phong đi lên nhấc thử một cái rương lên, sau đó giật mình nói:
Ái chà chà, nặng gớm đây!
Ba người còn lại thấy thế bèn xúm vào mở một cái rương nhỏ trong đó, phát hiện bên trong quả nhiên là từng thỏi vàng sáng loáng!! Đại Quân cầm một thỏi vàng ước lượng rồi nói:
Một thỏi này kiểu gì cũng phải 500 gram!
Trương Khai nghe thế cũng cầm lấy một thỏi:
Ừ, cỡ đó… Loại vàng ròng có tỉ lệ này được giá cao ngất ở chợ đen đấy, lần này phát tài rồi!
Cùng lúc đó, Đoàn Phong vẫn quan sát vẻ mặt của Vương Hạo Phong, phát hiện hắn cũng không mừng rỡ như điên vì tìm được vàng, xem ra mục đích tên này tới đây cũng không đơn giản…
Có lẽ là ngửi thấy mùi vàng nên đoàn người Hồ Đông Thăng phía sau nhanh chóng xuất hiện. Khi chúng nhìn thấy từng rương từng rương vàng ròng, tất cả đều lập tức gầm rú với vẻ mặt hào hứng. Lâm Văn Minh còn nhào lên ôm hôn rương sắt đựng đầy vàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.