• 4,015

Chương 664: BƯỚC QUA RANH GIỚI


Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Lệ Thần, Viên Mục Dã còn phải đến xem Triệu Linh Nhi và Đầu To. Lần này lão Lâm sẽ đi cùng bọn họ, nên nếu như hai ng8ười đó gặp phải chuyện phiền phức gì sẽ không có người của số 54 giúp bọn họ.

Sau khi suy nghĩ, Viên Mục Dã vẫn đưa số điện thoại của Từ3 Lệ cho Triệu Linh Nhi:
Đây là số điện thoại của bạn tôi, mấy ngày tới chúng tôi phải ra nước ngoài, nếu như trong thời gian này hai người gặp 9phải chuyện gì có thể gọi điện thoại cho anh ấy, không được tự mình hành động. Nhớ kỹ, anh ấy là cảnh sát... cho nên không được để lộ cho anh ấy6 biết quá nhiều về thân phận của Đầu To!


Triệu Linh Nhi hiểu ý gật đầu:
Được, tôi biết rồi, mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt 5cho anh Đầu To, chắc chắn sẽ không để anh ấy gây phiền toái cho mọi người.

Viên Mục Dã cười nói với Liêu Hà Dung:
Tiến sĩ Liêu, anh xem chúng tôi đã đi cùng anh đến đây rồi, chỉ còn cách chỗ xuống dưới một bước chân mà thôi, bây giờ anh có thể tiết lộ thêm chút thông tin liên quan đến tình hình bên dưới để chúng tôi chuẩn bị tốt tâm lý trước không?

Liêu Hà Dung suy nghĩ một chút rồi nói:
Thật ra với chuyện năm đó tôi cũng không biết nhiều, bởi vì lúc đó tôi đang bị thầy giáo phái về tổng bộ báo cáo, cho nên mới tránh được kiếp nạn lần đó, nếu không tôi cũng đã sớm trở thành một cô hồn vô chủ, đâu còn đứng đây nói chuyện với các vị nữa...

Sau đó Liêu Hà Dung nói cho họ biết, năm đó bởi vì chuyên đề này gặp chút vấn đề cho nên tạm thời bị tổng bộ gọi về, kết quả anh ta vừa về đến tổng bộ thì nghe nói căn cứ thí nghiệm xảy ra chuyện, trong hang động có rất nhiều khói bay ra không rõ nguyên nhân, nhìn tình huống chắc là trụ sở dưới lòng đất bị cháy.
Sáng hôm sau, đoàn người số 54 ngồi chuyên cơ bay thẳng đến đích của chuyến đi này, một nơi thuộc rừng rậm phía bắc nước U. Mặc dù lần này lão Lâm cũng đi cùng mọi người, nhưng cuối cùng Đoàn Phong vẫn quyết định để anh ta ở lại làm người bảo hộ trên mặt đất cho mọi người, nhỡ có chuyện gì xảy ra... cũng phải có người phụ trách cứu viện.
Ban đầu nhóm Viên Mục Dã cho rằng căn cứ thí nghiệm này nhất định là một tòa kiến trúc bình thường nằm sâu dưới lòng đất. Nhưng khi đến đó mới phát hiện ra, căn cứ này bản thân nó là một hang động thiên nhiên rất sâu, nhìn qua có thể thấy căn cứ thí nghiệm này tuyệt đối không chỉ sâu có vài trăm mét...
Đứng trước lối vào của hang động thiên nhiên, đám Đại Quân ngẩng đầu lên nhìn và cảm thấy mình chỉ như một con kiến bé nhỏ, tất cả đều bị kinh sợ bởi sự hùng vĩ của thiên nhiên.
Trương Khai ngạc nhiên thốt lên:
Đậu xanh rau má! Một hang động thiên nhiên to như thế này, sao nước U lại để nước khác xây dựng căn cứ thí nghiệm khoa học trong đó chứ?

Liêu Hà Dung giải thích:
Dĩ nhiên không phải là dùng không, chúng tôi đã thuê hang động này với giá cao, thời hạn thuê là hai mươi năm, bây giờ mới là năm thứ bảy.

Đoàn Phong thì thầm với Viên Mục Dã:
Nói cách khác, nơi này mới hoạt động được bốn năm đã phát sinh vấn đề, xem ra vấn đề dưới kia không đơn giản...

Liêu Hà Dung thở dài:
Rất có thể có khả năng này, bởi vì chúng tôi cũng không biết ngọn lửa bắt đầu bốc cháy ở đâu. Không gian trong căn cứ không nhỏ, để đốt hết dưỡng khí trong đó cần một thời gian nhất định. Hơn nữa, khi tôi dẫn người quay lại cũng tốn một khoảng thời gian, cho nên nếu cháy từ khu vực trung tâm thì tất cả đều đã cháy hết rồi.

Sau đó mọi người lên một chiếc xe buýt nhỏ màu đen đi sâu vào trong động, di chuyển tầm hơn mười phút, chiếc xe buýt kia đưa bọn họ đến một nơi có nhiều căn phòng màu trắng. Những căn phòng này là cầu nối then chốt giữa mặt đất và khu vực bên dưới...
Lúc nhóm Viên Mục Dã đến nơi, đã có một nhóm người ở bên trong đang thử điều chỉnh thiết bị, việc đầu tiên bọn họ cần làm là phải mở được hệ thống thông xuống dưới căn cứ thí nghiệm, để dưới đó có đầy đủ dưỡng khí, như vậy thành viên đội cứu hộ mới có thể thuận lợi đi xuống dưới.
Thế là Liêu Hà Dung cũng chưa kịp báo cáo công việc với lãnh đạo đã vội vàng dẫn người quay lại cứu hộ, nhưng khi bọn họ đi đến cửa vào căn cứ thí nghiệm lại phát hiện thang máy dẫn xuống căn cứ thí nghiệm vì hỏa hoạn mà khởi động chế độ cắt điện, vừa hay thang máy lại đang ở tầng dưới cùng.
Không có thang máy, lại thêm cả hang đều là khói đặc cuồn cuộn... đừng nói là xuống cứu người, những người đến đây có khi chưa xuống đến đáy đã bị ngạt khói mà chết rồi. Hơn nữa, cho dù nhân viên cứu hộ có xuống được, thì những nhân viên nghiên cứu bên dưới cũng không còn khả năng sống sót. Cho nên cuối cùng bọn họ đành phải chọn cách phong tỏa căn cứ thí nghiệm, chờ sau khi lửa đốt cháy hết không khí sẽ tự động dập tắt.
Sau khi nghe xong, lão Lâm suy nghĩ một lúc rồi đưa ra thắc mắc:
Nói cách khác, có thể thi thể của các nhân viên cứu hộ và số liệu nghiên cứu vẫn chưa bị lửa thiêu rụi?

Tiếc rằng họ đã thử vài lần, nhưng vẫn không có cách nào khôi phục lại nguồn điện, chắc là mạch điện ở dưới đó đã bị cháy nghiêm trọng, nếu muốn khôi phục lại hệ thống điện thì chỉ có thể phái người xuống dưới đó sửa chữa.

Những chuyện này không cần nhóm Viên Mục Dã quan tâm, nhất định sẽ có nhân viên chuyên nghiệp xuống dưới sửa chữa. Hiện giờ điều Đoàn Phong lo lắng nhất là những trang thiết bị được hứa hẹn kia đã mang tới chưa....
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.