Chương 677: Khu vực giếng sâu
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1260 chữ
- 2022-02-08 03:25:32
Viên Mục Dã không khỏi thấy buồn cười:
Để đánh bại người xấu mà phải biến bản thân mình thành người xấu ư? Đây là logic chó má gì vậy!? Anh vốn có th8ể có lựa chọn khác nhưng lại đi chọn con đường sai trái nhất…
Cậu có tư cách gì mà bình luận sự đúng sai của tôi? Cậu có thể so sánh với nh3ững cống hiến tôi đã tạo ra cho loài người ư?
Liêu Hà Dung nói với Viên Mục Dã bằng vẻ mặt khinh thường.
Viên Mục Dã vội dặn dò anh ta:
Đừng nhé, toạc là xong đời đấy!
Sau khi ra khỏi kho lạnh, hai người họ nghe thấy tất cả lỗ thông gió trên đầu và dưới chân đều vang lên tiếng sàn sạt, nghe là biết đang có thứ gì bò qua bò lại ở bên trong…
Trong số nhân viên gặp nạn có người tên Liễu Tâm Như ư?
Đoàn Phong nặng nề hỏi.
Viên Mục Dã nhớ lại rồi nói:
Có, nhưng sao một thân một mình cô ấy có thể sống sót ở đây suốt ba năm chứ?
Viên Mục Dã liếc Liêu Hà Dung, sau đó dẫn đầu ra khỏi kho lạnh, bỏ mặc một mình Liêu Hà Dung đứng tại chỗ với sắc mặt tái nhợt…
Đoàn Phong mặc bộ đồ cách nhiệt của Liêu Hà Dung khá khó khăn, có điều cố lắm vẫn có thể nhét vào được. Anh ta vừa đi vừa oán trách:
Mẹ nó chật quá, cảm thấy duỗi thẳng chân là có thể toạc ngay.
Đoàn Phong cười nói:
Nghe cậu nói như vậy tôi lại tò mò con 0924 gì gì đó rốt cuộc trông khó tả cỡ nào.
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi bảo:
Chủ yếu phải xem khả năng thừa nhận tâm lý của mỗi người. Nói thế này nhé, nếu anh để cho thằng nhóc Hoắc Nhiễm thấy, thể nào nó cũng nôn ra ngay tại chỗ.
Đoàn Phong vừa nghe đã giật mình:
Mẹ kiếp đúng là gặp ma, thế mà có người gửi tín hiệu cầu cứu thật?
Phản xạ đầu tiên của Viên Mục Dã sau khi nghe xong là cảm thấy việc này không có khả năng cho lắm. Giờ cậu thà tin trong căn cứ có ma chứ không tin sẽ có nhân viên nghiên cứu nào may mắn còn sống sót… Nhưng giọng người phụ nữ vẫn liên tục như cũ, hơn nữa giọng điệu hình như còn nôn nóng thêm một ít.
Lúc này Đoàn Phong bình tĩnh hơn Viên Mục Dã nhiều, giọng anh ấy trầm xuống:
Đúng vậy, cả cậu cũng cho rằng ở đây vốn không thể có người sống, xem ra sự xuất hiện của tín hiệu cầu cứu này thật sự đáng ngờ. Cậu nói xem có khi nào là trò quỷ Liêu Hà Dung bày ra không? Vả lại, cậu nghe giọng người phụ nữ này cẩn thận xem, mặc dù mới nghe hơi nôn nóng, nhưng nghe kỹ một lát sẽ phát hiện, giọng điệu nôn nóng của cô ta nhỏ dần, hơn nữa cảm xúc lên xuống còn lặp đi lặp lại…
Nghe Đoàn Phong nói như vậy, Viên Mục Dã lại cẩn thận nghe thêm lần nữa, cậu thấy quả nhiên như Đoàn Phong nói, giọng của người phụ nữ kia lên tới lúc cảm xúc đỉnh điểm, nháy mắt đã quay về như lúc ban đầu, như thể đây là một đoạn tín hiệu cầu cứu đã thu sẵn.
Đối với cách làm người của Tề Mân Giang, tất nhiên Viên Mục Dã không tiện bình luận, bởi vì đó chỉ là lời nói một phía của Liêu Hà Dung, chân tướng sự thật rốt cuộc là gì thì không thể nào biết được. Có điều dựa vào việc Tề Mân Giang yêu cầu dừng dự án này, ắt hẳn ông ta vẫn khá tỉnh táo trong những vấn đề quan trọng, biết cái gì có thể làm và cái gì không, không giống Liêu Hà Dung.
Đoàn Phong thấy Liêu Hà Dung đã bị mình dọa sợ, bèn quay đầu nói với Viên Mục Dã:
Cứ để Giáo sư Liêu ở đây bình tĩnh một chút đi, chờ chúng ta làm xong xuôi chuyện chính hẵng suy nghĩ xem có cần tới đón anh ta đi hay không.
Viên Mục Dã kiểm tra chiếc máy tính bảng ngay lập tức. Cậu mở tất cả những khu vực mà camera giám sát có thể quay đến, nhưng không tài nào nhìn thấy nửa cái bóng của người phụ nữ nào. Cậu không nghĩ ra được rốt cuộc người này gửi tín hiệu đi từ đâu?
Trước đó bọn họ vẫn tin chắc rằng tín hiệu cầu cứu là do Liêu Hà Dung bày trò, nhưng hiện giờ giọng người phụ nữ kia ở ngay bên tai, nhất thời Viên Mục Dã cũng không chắc chuyện này là thật hay giả.
Đoàn Phong gật đầu:
Ồ, vậy là tôi có thể đoán được sơ sơ thứ này trông như thế nào rồi.
Hai người vừa nói vừa đi sâu vào trong căn cứ. Hiện giờ mục đích của Viên Mục Dã chỉ là phá hủy tất cả số liệu thí nghiệm mà Liêu Hà Dung một lòng mong mỏi, cho nên cậu và Đoàn Phong đem CPU máy tính bị mình đập hỏng đến khu vực trung tâm của căn cứ: khu giếng sâu.
Về phần Liêu Hà Dung trong kho lạnh, Viên Mục Dã cũng không hề lo anh ta sẽ chạy ra quấy rối. Bởi vì tận sâu trong xương cốt, thật ra anh ta là kẻ sợ chết, đã không có lớp quần áo cách nhiệt kia, dù có cho anh ta mượn một trăm lá gan cũng không dám bước ra khỏi kho lạnh nửa bước.
Ai ngờ đúng lúc này, tất cả loa trong lối đi chợt vang lên tiếng loạt soạt là lạ, nghe giống như tiếng ồn trên đài phát thanh, nhưng dường như lại có quy luật nhất định nào đó…
Thứ đó trông như thế nào?
Đoàn Phong tò mò hỏi.
Viên Mục Dã thở dài đáp:
Một lời khó nói hết, tốt nhất anh đừng nhìn thấy thì hơn…
Lúc này Đoàn Phong nhìn sang Viên Mục Dã bằng vẻ mặt kỳ lạ, anh ta vẫn chưa kịp mở miệng thì họ đã nghe tiếng đứt quãng của một người phụ nữ vang lên giữa những tạp âm, cho người ta cảm giác giống như nói khi bị người ta bịt miệng lại.
Cứu mạng… Tôi là nhân viên thí nghiệm của dự án ‘Hướng về tâm Trái đất’… Liễu Tâm Như… Cứu mạng… nhân viên thí nghiệm dự án ‘Hướng về tâm Trái đất’… Liễu Tâm Như…
Đoàn Phong ở cạnh trầm giọng xuống:9
Chúng tôi không có tư cách bình luận sự đúng sai của anh, nhưng chúng tôi có thể quyết định sự sống chết của anh đấy! Thế nào? Có muốn cúi đầu trướ6c thực tế một lần nữa không?
Một câu của Đoàn Phong đã chọc trúng tử huyệt của Liêu Hà Dung. Mọi thứ anh ta làm đều vì công danh lợi lộc, sa5o lại cam lòng chết ở đây chứ? Sự hy sinh và dâng hiến mà anh ta nói đều để dạy đời người khác thôi, còn chính bản thân anh ta có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích… Ở điểm này, ắt hẳn anh ta đã vượt xa người thầy Tề Mân Giang của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.