• 2,956

Chương 742: Kiềm chế sự tức giận


Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nói:
Ông anh họ thân yêu của em ơi, nếu anh chịu bỏ ra mấy triệu cho em, thì em sẽ chạy theo kịp thời đại đấy…


Viê8n Mục Dã nghe cách lão Lâm và Tiêu Tiêu nói chuyện với nhau là có thể nhận ra quan hệ của hai người trước giờ rất thân, mặc dù tuổi tác chênh lệ3ch nhiều nhưng vẫn thích trêu đùa nhau.
Đoàn Phong vừa ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài vừa lắc đầu bảo:
Sao tôi cứ cảm thấy nơi này có mùi tử khí âm u thế nhỉ? Rõ ràng là không khí của nơi này có vấn đề, cho nên mới khiến cho du khách không thích đến đây...

Lão Lâm nhìn xung quanh và nói:
Chưa nói đến cảm giác âm u khó chịu, chỉ riêng không khí của nơi này thôi đúng là khiến người khác có cảm giác bí bách... Nếu phải bỏ tiền ra để thuê phòng thì chắc chắn hôm sau tôi sẽ chuyển đi luôn.

Không ngờ lúc mọi người ra khỏi thang máy, lão Lâm đột nhiên chú ý đến những bức tranh treo trên tường:
Tiêu Tiêu, những bức tranh này của em... đều là tranh thật sao?

Tiêu Tiêu nhún vai nói:
Chắc thế, anh không thấy bên ngoài còn lắp kính chống trộm à? Tầng này dựa hết vào những bức tranh ấy để nâng tầm đấy!

Đầu To đã không còn là tên ngốc không hiểu gì như trước đây nữa rồi, hắn trừng mắt với Đoàn Phong, sau đó theo Đại Quân về phòng. Còn Viên Mục Dã và Đoàn Phong bình thường sẽ ở chung phòng với nhau, nhưng vì lần này có lão Lâm, cho nên trở thành ba người họ ở chung một phòng sang trọng.
Mặc dù Đoàn Phong cũng không thoải mái với cách ghép phòng này, nhưng cũng không có lý do gì để từ chối lão Lâm:
Nơi này đã được xây dựng hàng trăm năm rồi, tôi không dám ở một mình, sợ sẽ gặp ma.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, nơi này thực sự khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái9, không chỉ phong cách trang trí cổ lỗ, mà ngay đến cửa thang máy vẫn còn dùng loại phải kéo tay... Lúc đi lên còn phát ra âm thanh kíttttt.... 6cực kỳ giống một người đã đến tuổi thấp thập cổ lai hi đang kéo chút hơi tàn.
Khách sạn này có tất cả mười một tầng, Tiêu Tiêu sắp xếp c5ho bọn họ ở trên tầng cao nhất, cũng là phòng sang trọng nhất, bởi vì căn phòng này có góc nhìn ra hồ và núi tuyết hoàn hảo nhất. Đương nhiên, chủ yếu là do bây giờ trong khách sạn cũng không đông khách, hơn nữa khó lắm mới mời được ông anh họ lão Lâm đến đây, đương nhiên phải tiếp đón chu đáo rồi.
Ba người đang thảo luận xem nên sửa thế nào để mức chi phí giảm xuống thấp nhất, mà vẫn có thể chỉnh ánh sáng tổng thể lên tốt hơn, thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, lão Lâm cười bảo:
Tiêu Tiêu cũng hiểu chuyện nhỉ? Nhanh thế đã mang đồ ăn đến rồi!

Vậy mà khi lão Lâm ra mở cửa lại chẳng thấy một bóng người nào, nhưng tiếng gõ cửa vừa rồi rất chân thực, chẳng lẽ có ai đang chơi khăm bọn họ sao? Trong số bọn họ, người có thể làm như vậy chỉ có thể là Đoàn Phong, nhưng bây giờ anh ta vẫn đang ngồi trong phòng kia mà?
Thứ duy nhất trong phòng khiến người ta cảm thấy vui vẻ chính là cửa sổ sát đất bằng kính, bởi vì từ vị trí này, cúi đầu xuống có thể quan sát được hồ Erding xanh ngắt bên dưới, ngẩng đầu lên là nhìn thấy dãy núi tuyết nguy nga tráng lệ, cảnh sắc đẹp đến mức không lời nào có thể tả xiết.
Lúc này bầu trời bên ngoài rất sáng sủa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống đỉnh núi tuyết trắng phía xa xa khiến nó trở nên rất rõ ràng, so với nó thì ánh sáng trong phòng còn tối hơn rất nhiều, dường như ánh sáng mãi mãi không chiếu được vào đây vậy.
Lão Lâm liên tục lắc đầu:
Nếu em thật sự thiếu tiền thì bán mấy bức tranh này đi là được rồi, việc gì phải khóc lóc với anh?

Không ngờ Tiêu Tiêu lại lắc đầu nguầy nguậy:
Không thể làm thế được, lúc Liêu Bách còn sống đã dặn dò em, mấy bức tranh này là bảo vật trấn khách sạn, trừ khi là bán khách sạn đi, nếu không thì không được bán một bức nào!

Đoàn Phong chế giễu lão Lâm:
Dù sao cũng là nhà của em họ anh mà, đừng nói thẳng ra như thế chứ, anh nên cho cô ấy vài ý kiến cải tiến thì hơn.

Lão Lâm nói:
Không phải tôi vừa nói rồi sao, nhưng vừa mở mồm ra là nó đã khóc than ngay với tôi rồi... tôi còn cách nào chứ? Thật ra phong cách cổ điển cũng không tồi, chủ yếu là do màu sắc trang trí quá tối, giấy dán tường lại có hoa văn màu vàng sậm, ngay cả đồ trong phòng cũng là màu đỏ nâu. Ít nhất cũng phải chỉnh cho màu sắc sáng sủa lên một chút, như vậy mới xứng với cảnh đẹp bên ngoài!

Đoàn Phong thấy lão Lâm dùng cái cớ ngu ngốc này thì đành phải thỏa hiệp:
Ờ, anh vui là được...

Thật ra cũng không thể trách lão Lâm chê nơi này quá cũ kỹ, ngay cả ở căn phòng sang trọng nhất mà giấy dán tường cũng đã xuất hiện những vết ố vàng... Mặc dù đồ dùng trong phòng và ghế sofa đều là gỗ thật và da thật, nhưng tổng thể lại khiến cho người ta có cảm giác như đang lạc vào bức ảnh cũ phai màu từ nhiều thập kỷ trước.
Đoàn Phong thì thầm với Viên Mục Dã:
Xem ra ông Liêu Bách này cũng mánh lắm đấy, biết Tiêu Tiêu khó có thể vực dậy khách sạn này, cho nên mới bảo chị ta giữ những bức tranh này lại, đợi đến khi thực sự không thể kinh doanh được nữa thì bán trọn gói luôn, thế này gọi là mua theo combo đấy!

Viên Mục Dã thở dài:
Điều này không phải cũng chứng minh Liêu Bách rất yêu Tiêu Tiêu à? Ngay cả những chuyện sau khi mình chết cũng đã thay chị ta sắp xếp rõ ràng...

Đến khi chia phòng, bởi vì có thêm Triệu Linh Nhi, cho nên đây là lần đầu tiên Tằng Nam Nam có bạn cùng phòng, còn Đại Quân thì đành phải ở chung phòng với Đầu To đang không được tình nguyện cho lắm.
Đoàn Phong thấy Đầu To trưng ra cái mặt thối thì cười bảo:
Chẳng lẽ cậu còn muốn ở cùng phòng với Triệu Linh Nhi à?

Thấy lão Lâm quay về với vẻ mặt khó hiểu, Viên Mục Dã tò mò hỏi:
Ai vậy?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.