Chương 747: Lạnh thấu xương
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1248 chữ
- 2022-02-08 03:36:25
Chú Bảo hừ khẽ:
Không ai bẩm sinh thích giết người cả.
Con bé cô đơn quá nên tôi muốn có thêm nhiều người đến ở cùng với nó…
Chú Bảo8 như đang nói với Viên Mục Dã, nhưng lại giống như đang lẩm bẩm.
Viên Mục Dã hỏi một cách khó hiểu:
Ai cô đơn quá?
Nhưng nếu không phải Liêu Bách thì là ai? Dù sao người này chắc chắn có liên quan đến khách sạn, nếu không chú Bảo sẽ không ở đây mãi để gây sóng gió…
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn hỏi thử:
Người này là người chồng đã chết của Tiêu Tiêu à?
Chú Bảo hừ khẽ:
22 năm trước không biết thằng nhãi kia còn đang nghịch đất ngoài bờ tre bụi dứa nào đâu?!
Viên Mục Dã tiếp tục hỏi:
Không phải Liêu Bách, vậy là người dượng giàu có của anh ta ư?!
Lần này rõ ràng là Viên Mục Dã đã nói trúng, cậu nhìn thấy khóe miệng chú Bảo khẽ run lên, trong ánh mắt có sự thù hận khó tả… Viên Mục Dã biết ngay là mình đã đoán đúng rồi. Nhưng điều khiến cậu không hiểu là, nếu đối phương đã chết nhiều năm như vậy rồi, tại sao thù hận trong lòng chú Bảo không hề giảm mà trái lại còn tăng lên chứ?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã trầm giọng nói:
Chú Bảo, tôi rất đồng cảm với cảnh ngộ của con gái chú. Nhưng thế thì có liên quan gì tới những người vô tội đã bị chú hại chết đâu? Bọn họ cũng có người thân, chẳng lẽ chú không nghĩ tới nỗi đau khổ mà những người thân ấy phải chịu vì chú ư?
Chú Bảo nói như bị mắc bệnh tâm thần:
Mỗi người đều có số, bọn họ gặp phải tôi là số của bọn họ, giống như con gái tôi không trốn thoát khỏi tên khốn nạn kia vậy... Cậu có biết dưới đáy hồ lạnh thế nào không? Từ nhỏ con gái tôi đã thích náo nhiệt, cậu đến ở cùng nó được không?
Sau khi nói xong, Chú Bảo bước từng bước tới gần Viên Mục Dã, muốn dồn cậu ra giữa hồ. Mặc dù trên người Viên Mục Dã không có vũ khí phòng thân, nhưng cậu đâu bó tay chịu trói như thế. Vì vậy cậu đột nhiên nhìn về phía sau chú Bảo và hô lên:
Đoàn Phong!
Chú Bảo giật cả mình, lập tức quay đầu lại, Viên Mục Dã thừa cơ nhào về phía đối phương, nắm chặt lấy khẩu súng trong tay ông ta. Cậu vốn tưởng rằng một ông già hơn 60 tuổi như chú Bảo có thể có bao nhiêu sức lực chứ, nhưng vừa ra tay mới biết là mình đã sơ ý rồi.
Con gái c3ủa tôi… 22 năm trước, con bé nhảy xuống hồ thánh tự tử, năm ấy nó vừa tròn 18 tuổi.
Chú Bảo tỏ ra đau khổ.
Nghe vậy, Viên Mục Dã tiếc 9nuối nói:
18 tuổi đúng là độ tuổi đẹp nhất của một cô gái, cô ấy… vì chuyện gì mà...?
Chú Bảo hừ khẽ:
Con bé yêu một người đàn ông k6hông nên yêu, vì thế nó đánh mất danh dự của bản thân, con của mình, thậm chí là cả mạng sống…
Tuy thoạt nhìn chú Bảo có dáng người gầy gò, nhưng trên thực tế lại là một ông già khỏe mạnh, hơn nữa ông ta còn làm công việc lao động chân tay với cường độ cao quanh năm, nên nếu xét về sức mạnh, ông ta không thua kém là mấy so với thanh niên trẻ trung như Viên Mục Dã.
Hơn nữa, mấy năm nay chú Bảo vẫn luôn giết người, cho nên khó tránh khỏi sẽ rất tàn nhẫn khi ra tay, đây cũng là điều mà người luôn nhân từ nương tay như Viên Mục Dã không sánh bằng. Cho nên chưa đánh được bao lâu, sức hai bên
ai mạnh ai yếu
lộ rõ ngay.
May là Viên Mục Dã cũng không phải dạng ăn chay, dù cậu không thể áp đảo đối phương một cách tuyệt đối về sức mạnh, nhưng cũng tóm thật chặt khẩu súng trong tay chú Bảo… Tuy nhiên, điều khủng khiếp là khi thấy súng bị Viên Mục Dã tóm chặt không chịu thả, chú Bảo lại bóp cò súng lung tung.
Viên Mục Dã khẽ thở dài:
Con gái vào t5uổi đó rất dễ bất chấp tất cả vì tình yêu, nhưng vì thế mà mất đi tính mạng đúng là không đáng.
Không! Là do tên kia lừa nó, hắn luôn miệng nói sẽ cưới nó, nhưng cuối cùng lại cưới người phụ nữ khác! Thật ra ngay từ lúc ban đầu hắn đã muốn đùa bỡn với tình cảm của con gái tôi rồi. Tôi từng khuyên nó đừng tin lời thằng đàn ông kia, nhưng nó không nghe! Nó nói nó và cậu chủ là tình yêu đích thực. Buồn cười… trên đời này ở đâu ra tình yêu đích thực, chỉ đơn giản là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Chú Bảo nói với biểu cảm dữ tợn.
Nghe chú Bảo nhắc tới hai chữ
cậu chủ
, lòng Viên Mục Dã lập tức chùng xuống, cậu cảm thấy nghi ngờ liệu người đàn ông mà chú Bảo nhắc đến có phải là Liêu Bách không?! Nhưng cậu suy nghĩ rồi lại cảm thấy tuổi tác không khớp cho lắm, bởi vì trước đây Viên Mục Dã đã từng thấy ảnh chụp chung của Liêu Bách và Tiêu Tiêu ở sảnh khách sạn. Thoạt nhìn anh ta chỉ hơn 30 tuổi, 22 năm trước anh ta vẫn còn là một đứa trẻ, lông còn chưa mọc rậm thì làm sao có thể làm tổn thương phụ nữ được?
Hai tiếng súng
đoàng đoàng
vang lên, hai người họ lập tức cứng đờ tại chỗ, muốn xem thử người kia có bị trúng đạn không. Nhưng Viên Mục Dã nhanh chóng phát hiện ra hai phát súng này không bắn trúng bất kỳ ai trong hai người họ mà đều bắn xuống mặt băng dưới chân…
Trái tim Viên Mục Dã chùng xuống, tiếp theo cậu nghe thấy dưới chân có tiếng rắc. Khi vẫn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, cả người cậu đã chìm xuống, nháy mắt rơi vào trong hồ nước lạnh như băng.
Thật ra khi mới rơi xuống nước, Viên Mục Dã vẫn chưa cảm thấy nước hồ lạnh lắm, đó là vì bộ đồ trượt tuyết trên người cậu không thấm nước, do đó Viên Mục Dã nhanh chóng nổi lên.
Nhưng chú Bảo cùng rơi theo Viên Mục Dã thì lại khác, trên người ông ta mặc áo khoác bằng da, vừa rơi xuống nước là ngấm nước nên lập tức trở nên nặng trịch… Ông ta thấy Viên Mục Dã nổi lên bèn túm lấy cẳng chân cậu, thế nên Viên Mục Dã chỉ có thể nửa nổi nửa chìm trên mặt nước, không thể lên bờ cũng không chìm xuống dưới.
Nhưng bộ quần áo trượt tuyết của Viên Mục Dã chỉ chống thấm nước được tạm thời, nước hồ lạnh thấu xương nhanh chóng len lỏi qua cổ áo và vạt áo. Mặc dù Viên Mục Dã liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn bị chú Bảo kéo xuống hồ từng chút một…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.