• 4,016

Chương 778: Mười canh bạc chín canh lừa


Cách đó không xa, Viên Mục Dã đang âm thầm đi theo Hồ Thiên Vũ, mặc dù gã này đã bị dồn vào bước đường cùng, nhưng không ai c8ó thể bảo đảm được liệu hắn có chó cùng rứt giậu rồi làm ra chuyện gì càng thất đức hơn hay không.

Thật ra từ lúc rờ3i khỏi sòng bạc, Hồ Thiên Vũ đã biết có thể mình bị lừa, bởi vì sau khi hắn thoát khỏi ông chủ sòng bạc, Hồ Thiên Vũ đã khôn9g còn thấy bóng dáng Viên Mục Dã và Tần Uyển đâu nữa.
Tần Uyển biến mất là chuyện bình thường, dù sao trước đó bọn h6ọ cũng không hề quen biết nhau, nhưng Viên Mục Dã không nên chưa nói tiếng nào đã rời đi như vậy chứ? Nói gì thì nói hai ngư5ời cũng là đồng bọn mà? Người luôn đi lừa người khác như Hồ Thiên Vũ lại phát hiện mình đã bị lừa.
Hồ Thiên Vũ lập tức chạy ra ngoài sòng bạc và điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Viên Mục Dã, đầu óc hắn lúc đấy đã rối bời, nhìn ai cũng giống Viên Mục Dã, nhưng khi hắn tiến đến nhìn thì lại không phải... Hồ Thiên Vũ không thể ngờ được rằng, người mà hắn muốn tìm thật ra đang ở ngay sau lưng.
Viên Mục Dã mệt mỏi lắc đầu:
Không phải là hưng phấn, tôi ở cạnh Hồ Thiên Vũ cả đêm...

Hóa ra đêm qua Viên Mục Dã vẫn thấy không yên tâm về Hồ Thiên Vũ, dù sao gã này quá độc ác, có trời mới biết khi rơi vào đường cùng thì hắn sẽ làm ra chuyện gì, vì vậy Viên Mục Dã vẫn đi theo sau lưng Hồ Thiên Vũ. Đến tận lúc cậu nhìn thấy đối phương đi vào tầng một của tòa nhà nơi hắn đang sống, Viên Mục Dã mới không đi theo hắn lên trên.
Vào buổi trưa, Từ Lệ gọi điện thoại đến nói là có việc muốn gặp Viên Mục Dã, lát nữa anh ta sẽ lái xe đến đón... Lúc đó Viên Mục Dã cũng không nghĩ nhiều, không ngờ sau khi lên xe, Từ Lệ lại đưa cho cậu vài bức ảnh và hỏi:
Chúng tôi vừa điều tra một vụ án tự sát, đã nhìn thấy cái này trong camera giám sát tầng một... Cậu nói xem nào, đã có chuyện gì xảy ra thế?

Viên Mục Dã cầm bức ảnh lên xem, cậu thấy đó là ảnh chụp mình và Hồ Thiên Vũ đứng với nhau ở dưới nhà.
Viên Mục Dã nói bằng giọng bất đắc dĩ:
Đêm qua tôi đưa gã về, gã gặp một số chuyện nên tôi không yên tâm lắm, vì vậy cứ đi theo phía sau, nhưng tôi không ngờ gã lại tự sát...


Gã gặp chuyện gì thế? Chẳng phải tên này vừa cầm tiền bồi thường vụ Trương Hiểu Thiến bất ngờ tử vong à?
Từ Lệ không hiểu.
Trương Khai ngạc nhiên:
Ủa Viên? Anh đi theo Hồ Thiên Vũ mà không biết gã nhảy lầu à?

Viên Mục Dã hỏi lại:
Chuyện xảy ra lúc nào?

10 giờ rưỡi sáng, Đoàn Phong xem tin tức xong thì lạnh lùng hừ một tiếng:
Quá dễ cho thằng oắt này, chết nhanh như vậy, phí công tôi đã sắp xếp thêm vài món quà xui xẻo nữa cho gã!

Đại Quân ở bên cạnh nghe thế bèn cười và hỏi:
Món quà gì thế?


Quà xui xẻo, cậu nghĩ là cho gã táng gia bại sản đã là hết á, chỉ cần gã không tắt thở thì còn nhiều trò lắm, không ngờ sức chịu đựng của thằng oắt này lại kém như vậy, mới không qua được cửa thứ nhất đã tự sát rồi!
Đoàn Phong tỏ vẻ chưa thỏa mãn.
Viên Mục Dã đẩy cửa bước vào, thấy mắt cậu thâm quầng, Trương Khai biết ngay đêm qua Viên Mục Dã không ngủ, cậu ta cười hỏi:
Tình hình sao rồi? Anh hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được à?

Viên Mục Dã nhận được điện thoại của Đoàn Phong, anh ta hỏi cậu đang ở đâu, có vẻ như Tần Uyển đã quay về báo cho Đoàn Phong biết vụ cá cược ở bên này đã kết thúc. Thật ra vụ cá cược hôm nay là do Tần Uyển bàn tính với ông chủ sòng bạc từ trước, bọn họ muốn gài bẫy Hồ Thiên Vũ.
Có một câu mà Viên Mục Dã nói rất đúng, đó là mười canh bạc thì chín canh lừa, trên thế giới này không có thần bài thánh bài nào hết, chỉ có thiên vương thiên thánh mà thôi... Hơn nữa, lúc đầu Viên Mục Dã nói câu này là để nhắc nhở Hồ Thiên Vũ, nếu không phải lúc đó gã quá tham tiền thì cũng không rơi vào kết cục như hôm nay.

Tin tức nói là hơn sáu giờ sáng...
Trương Khai trả lời.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi bảo:
Tôi cứ nghĩ gã về nhà đi ngủ nên cũng về nhà.

Cuối cùng pháp y chỉ đành nhận định là chết do rơi từ trên cao xuống, sau đó bị động vật hoang dã ăn thi thể... Hơn nữa, đã nửa năm trôi qua kể từ khi vụ án xảy ra, hiện trường vụ án lại là một rừng cây hoang vắng, chắc chắn tất cả các dấu vết, chứng cứ đã bị phá hoại gần hết, cho nên khả năng để Hồ Thiên Vũ đền tội là rất mong manh.
Mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, Viên Mục Dã đều hy vọng trên thế gian này có ma quỷ, như vậy những người chết oan có thể dùng cách của họ để báo thù...
Mặc dù Viên Mục Dã chưa từng gặp Trương Hiểu Thiến thật sự, nhưng cậu cảm thấy rất thương tiếc cho cô gái này, đặc biệt là tội ác xảy ra trong rừng rậm... chắc sẽ mãi mãi không bao giờ được tiết lộ.
Bởi vì nhìn từ bề ngoài, xác của những người gặp nạn đã bị dã thú hủy hoại nghiêm trọng, pháp y không thể nào đoán được nguyên nhân cái chết là do rơi từ trên cao xuống hay bị vật cứng đập vào, hoặc là chết do thú dữ tấn công.
Vào lúc tờ mờ sáng, có một người đàn ông đứng trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng nào đó tại trung tâm thành phố, hắn nhìn mặt trời dần dần dâng lên nơi đường chân trời, trên mặt nở một nụ cười bình thản, tiếp đó hắn đổ người về phía trước rồi ngã xuống.
Người này không phải ai khác mà chính là Hồ Thiên Vũ nợ mười triệu tiền đánh bạc đêm qua.
Đoàn Phong trầm giọng, nói:
Hồ Thiên Vũ chết rồi...

Viên Mục Dã sững sờ, cậu không hề biết chuyện Hồ Thiên Vũ đã nhảy lầu tự sát.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.