• 2,961

Chương 795: Biến cố đột ngột


Mặc dù suýt nữa Viên Mục Dã bị mũi tên bắn lén, nhưng xấu hổ là giờ cậu không thể hô to bắt thích khách được, nếu không thích khá8ch muốn giết Quốc sư còn chưa bị bắt, cậu đã bị bắt trước vì giả mạo Quốc sư rồi.

Ai ngờ vào lúc này, vài dân chúng quỳ 3gối dưới đài đột nhiên bạo động, cả đám rút đao nhọn trên người xông tới tế đàn. Giờ này Viên Mục Dã càng tin tưởng suy đoán của9 mình hơn, xem ra thân phận của gã tù binh người Tamarin trước mặt tuyệt đối không phải bình thường…
Nhưng Viên Mục Dã càng không muốn dây dưa với bọn chúng, bọn chúng lại càng quấn lấy cậu. Rơi vào đường cùng, Viên Mục Dã đành dâng lên ý định giết người, cậu lia một dao vào cổ họng của một gã thích khách, ra tay cực kỳ sạch sẽ và gọn gàng.
Mấy thích khách khác thấy thế thì lập tức không dám dễ dàng tiến lên nữa, dù bọn chúng cũng không biết Quốc sư này là thật hay giả, nhưng chúng đã nhận ra cậu cũng không phải là người không biết võ công như trong truyền thuyết…
Ai ngờ tên tù binh Tamarin nói chuyện chẳng giữ lời gì hết, sau khi lấy được tự do lập tập đè thấp giọng nói với mấy kẻ tới cứu hắn:
Bắt lấy Quốc sư!

Mặc dù Viên Mục Dã không rõ tại sao đối phương biết mình là hàng giả mà còn muốn bắt mình, nhưng cậu chỉ có thể nhanh chóng đá văng một tên thích khách lao tới gần.
Nhưng cái gì tới cũng phải tới, sau khi trở lại cung, Tấn Lăng Vương nhanh chóng cho người hầu lui ra ngoài, chỉ để lại một mình Viên Mục Dã. Xem ra đối phương cũng là kẻ tàn nhẫn, không sợ Viên Mục Dã là thích khách có mưu đồ gây rối ư?
Tấn Lăng Vương lạnh lùng hỏi:
Ngươi là ai?

Lễ tế trời chắc chắn đã bị mấy thích khách nước Tamarin phá hỏng, gã tù binh kia cũng đã bị bọn chúng cứu đi… May mắn là Quốc sư đại nhân đã tự tay đâm một thích khách người Tamarin trước mặt mọi người, cũng coi như miễn cưỡng hoàn thành bước huyết tế trong nghi thức tế trời.
Trên đường về cung, Viên Mục Dã ngồi bên cạnh Tấn Lăng Vương mà không dám có một cử động nhỏ. Trong lúc nhất thời, bầu không khí cực kỳ xấu hổ, có lẽ vị vua nước Tấn này cũng là kẻ sĩ diện, cho nên vẫn cứ ngồi im lặng, từ đầu đến cuối đều không hề phát tác… Nhưng Viên Mục Dã biết rõ, một khi chiếc xe này trở lại trong cung, e rằng mình sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ.
Vào thời khắc nguy cơ này, gã tù binh Tamarin kia cố sức nhả nùi vải bịt miệng ra, sau đó cười lạnh nói với Viên Mục Dã:
Cho ngươi hai lựa chọn, một là thả ta đi, ta sẽ không vạch trần việc ngươi giả mạo Quốc sư. Nếu không bây giờ ta sẽ hét to lên rằng Quốc sư là giả mạo, để xem lũ người Bắc Tấn bắt ngươi trước hay là bắt ta trước?

Đương nhiên Viên Mục Dã sẽ không bị dăm ba câu của hắn dọa một cách dễ dàng, vì thế cậu ghé sát vào và nói nhỏ:
Cậu có thể thử xem, để coi mồm cậu nhanh hơn hay là dao của tôi nhanh hơn…

Nghĩ đến đây, Viên 6Mục Dã lập tức kề dao vào cổ tên tù binh, bởi vì cậu biết hiện giờ mình phải khống chế được tên này thì mới có thể rút lui an to5àn khỏi vụ ám sát.
Biến cố đột ngột khiến dân chúng và quan lại hoảng hốt, nhất thời cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Lúc này đám phản loạn cải trang thành dân chúng đã xông lên tế đàn, đánh nhau với các vu sư đứng chắn phía trước.
Đúng lúc này, binh lính Bắc Tấn cuối cùng đã xông lên, bọn họ nhanh chóng bao vây đám thích khách và gã tù binh người Tamarin kia. Viên Mục Dã thừa cơ muốn nhanh chóng vào trong lối đi ngầm, kết quả lại bị Tấn Lăng Vương vội vàng chạy tới cản đường đi.
Thấy cảnh này, lòng Viên Mục Dã chùng xuống, xem ra dù thế nào thì hôm nay mình không thể trở lại trong lối đi ngầm rồi, vì thế cậu chỉ đành cam chịu nhìn về phía Tấn Lăng Vương, hy vọng có thể tạm thời đánh lừa cho qua.
Tuy ngoài miệng Viên Mục Dã không chịu yếu thế, nhưng trong lòng cậu hiểu rằng đối phương nói rất đúng. Nếu còn tiếp tục giằng co nữa, chuyện Viên Mục Dã giả mạo Quốc sư sẽ bị lộ, bất kể cậu có giết chết tên tù binh này hay không.
Bởi vậy Viên Mục Dã không thể tiếp tục dây dưa với tên này nữa, cần phải nhanh chóng trở lại trong lối đi ngầm để hoán đổi với Tố Cơ. Thêm vào đó, Viên Mục Dã vốn không muốn giết người, vì thế cậu giả vờ lỡ tay, để gã tù binh người Tamarin thừa cơ hội chạy thoát, sau đó cậu chuẩn bị nhanh chóng trở lại lối đi ngầm dưới tế đàn để tụ hội với Tố Cơ thật.
Kết quả khi Viên Mục Dã nhìn vào mắt Tấn Lăng Vương, cậu biết ngay mình đã bị lộ tẩy hoàn toàn rồi… Ngẫm lại cũng phải, người đàn ông trước mặt này là anh trai lớn lên từ nhỏ với Tố Cơ, làm sao không nhận ra được chiều cao và dáng người của em gái ruột chứ?
Cũng may, có lẽ đối phương ngại mặt mũi của hoàng tộc nên không vạch trần trước mặt mọi người, mà ra lệnh cho cung nhân đưa Quốc sư về trong xe nghỉ ngơi trước. Viên Mục Dã thầm biết lần này chắc chắn xong đời rồi, nghĩ bụng muốn bỏ chạy, nhưng bởi vì Triệu Vĩ và Liễu Nghiên Nghiên vẫn còn ở trong cung Cảnh Dương, cho nên cậu buộc lòng phải ở lại.
Đáng tiếc những vu sư đó vốn không phải đối thủ của mấy tên kia, chẳng bao lâu sau đã bị chém chết trên tế đàn. Cách đó không xa, Tấn Lăng Vương phát hiện biến cố trên tế đàn bèn lập tức cao giọng quát:
Bảo vệ an toàn cho Quốc sư!

Cùng lúc ấy, những thích khách người Tamarin cầm đao nhọn đã tới gần Viên Mục Dã, cũng may cậu dí sát dao vào cổ tên tù binh người Tamarin, lúc này mới chặn được những thích khách có thân thủ lợi hại, không dám dễ dàng tiến lên…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.