Chương 821: Chạy trốn ngay trong đêm
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1085 chữ
- 2022-02-08 03:38:03
Có lẽ là do lượng thuốc quá nhiều nên sau khi Miserable đâm liền vài mũi châm, đầu tiên Viên Mục Dã bất giác co giật vài 8cái, sau đó phun ra một ngụm máu đen rồi gục đầu xuống ngất đi.
Một tên thuộc hạ bên cạnh thấy vậy, vội nói với 3Miserable:
Vu sư, tôi thấy hình như tên này không chịu nổi nữa rồi. Nếu không cho hắn lấy hơi trước cái đã, ngài cũng n9ghỉ ngơi một lúc rồi hỏi tiếp, dù sao đêm vẫn còn dài mà.
Nhưng điều khiến Viên Mục Dã không ngờ tới là, dù Labrador đã cho cậu đủ thời gian chạy trốn, nhưng cậu vẫn xem thường tốc độ của kỵ binh Tamarin. Khi Viên Mục Dã sắp chạy tới biên cảnh Bắc Tấn, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa khủng khiếp.
Viên Mục Dã quay đầu lại thì thấy bụi đất bay mù mịt cách đó không xa, khỏi cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Labrador dẫn người đuổi theo.
Miserable liếc nhìn Viên Mục Dã đang chảy máu ròng rò6ng:
Hắt nước cho hắn tỉnh, trước khi hừng đông phải hỏi ra cho bằng được!
Nói xong, ông ta đi đến bên cạnh và ngồi xuố5ng, sau đó từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mà Viên Mục Dã cũng không phải là ngất đi thật, chẳng qua trong cơ thể cậu đang diễn ra một cuộc chiến mà mắt thường không thể nhìn thấy. Sở dĩ cậu đột nhiên nôn ra máu là bởi vì sắp không đè nén được luồng khí bạo ngược trong cơ thể mình.
Viên Mục Dã lảo đà lảo đảo đứng lên khỏi ghế đá:
Không sao, vẫn chưa chết được!
Labrador gật đầu:
Được, ta đã chuẩn bị một ít đồ ăn và một con ngựa tốt, giờ ngươi hãy về Bắc Tấn ngay!
Labrador trầm giọng nói với thuộc hạ:
Bịt hết miệng của bọn chúng lại trước, không được phát ra một âm thanh nào!
Nhận được mệnh lệnh, thuộc hạ lập tức lấy vải bịt chặt miệng đám người Miserable lại, khiến chúng không thể phát ra âm thanh nào, còn Labrador thì nhanh chóng đến xem xét tình trạng của Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã lo lắng hỏi:
Cậu thả tôi như vậy có được không đó?
Ai ngờ Labrador quay đầu nhìn về phía Miserable đang quỳ dưới đất và bảo:
Không, không phải ta thả người, mà là do vị vu sư Miserable được người Tamarin tôn kính này tự tay thả. Để bảo vệ mật thám của Bắc Tấn, ông ta liều chết chiến đấu với ta, cuối cùng ông ta và thuộc hạ của ông ta bị ta và thân binh đánh chết hết!
Viên Mục Dã khẽ sửng sốt, xem ra Labrador đã là một thủ lĩnh kế vị sát phạt quyết đoán rồi, vì thế cậu không cần lo lắng gì thay hắn nữa.
Trước khi xuất phát, Viên Mục Dã quay đầu lại nhìn Labrador và nói:
Nếu tôi điều tra ra được chuyện cậu muốn biết, tôi phải liên hệ với cậu như thế nào đây?
Trong thâm tâm, Viên Mục Dã rất rõ, nếu tiếp tục tra hỏi, cơ thể cậu có thể sẽ mất kiểm soát trong cơn đau cực độ, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả cậu cũng không dám tưởng tượng.
Không ngờ vào lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào. Viên Mục Dã mơ màng giương mắt lên nhìn thì thấy Labrador xuất hiện trước mặt mình như thần tiên trên trời giáng trần, chế ngự Miserable và toàn bộ những người liên can.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Viên Mục Dã rất bình thường, hơn nữa lúc trước lại bị Miserable giày vò quá mức, cho nên sau khi quất ngựa chạy đi, về cơ bản cậu chỉ úp sấp trên lưng ngựa, thậm chí có mấy lần suýt nữa bị nhánh cây trước mặt hất văng xuống ngựa.
May là con ngựa Labrador đưa cho rất có linh tính, chạy như điên suốt đường về phía Bắc Tấn mà cũng không đưa Viên Mục Dã đang mơ màng tới chỗ khác… Quả nhiên giữa đường gặp phải hai trạm kiểm soát Tamarin, cũng may trong tay Viên Mục Dã có lệnh bài thông quan, cuối cùng tất cả đều được cho qua một cách thuận lợi.
Viên Mục Dã nhận lệnh bài thông quan rồi xoay người lên ngựa, cậu chắp tay rồi nói:
Bảo trọng, tôi chờ cậu ở Bắc Tấn!
Tiếp theo cậu quất mạnh mấy roi vào mông ngựa và nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Labrador ngóng nhìn mãi đến khi bóng dáng Viên Mục Dã biến mất hoàn toàn mới lạnh giọng nói với thuộc hạ:
Người trong tử lao… không chừa một ai.
Nếu cậu đến trễ một chút nữa thì tôi phải đi gặp Đại phi Saran Ruoya chắc rồi!
Viên Mục Dã thều thào nói.
Labrador hơi áy náy:
Tôi không ngờ thứ khốn nạn này ra tay nhanh như vậy! Ngươi thế nào rồi? Có thể đi được không?
Labrador hơi mỉm cười, đáp:
Yên tâm, ta là khách quen của Bắc Tấn, đến lúc đó sẽ có cách liên hệ với ngươi thôi. Đi nhanh đi, sau khi trời sáng ta sẽ tự mình dẫn binh đuổi theo. Cho nên trước khi vào được đất Bắc Tấn, ngươi không thể dừng lại một lần nào!
Nói tới đây, Labrador bèn đưa lệnh bài thông quan cho Viên Mục Dã:
Ngươi cầm cái này đi một mạch về hướng Bắc, nó có thể bảo đảm ngươi qua hết các cửa trong phạm vi Tamarin quản lý.
Lòng Viên Mục Dã chùng xuống. Cậu quất mạnh con ngựa mấy roi, hy vọng có thể chạy đến được trạm kiểm soát của Bắc Tấn trước khi kỵ binh Tamarin đuổi tới nơi.
Ai ngờ đúng lúc này, phía sau đột nhiên bay tới mấy mũi tên, mặc dù tất cả đều không bắn trúng, nhưng cũng dọa cho Viên Mục Dã đổ mồ hôi lạnh.
Viên Mục Dã đâu biết rằng, nếu không phải Labrador cố tình ghìm tốc độ của ngựa chậm lại thì bọn họ đã đuổi kịp từ lâu rồi. Mà mấy mũi tên vừa nãy cũng đều do thuộc hạ của Labrador bắn, vốn là người ta không nhắm chính xác vào Viên Mục Dã, nếu không bắn phát trúng ngay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.