• 4,015

Chương 848: Ma ốm


Mặc dù đám dân bản địa đông đảo nhưng bọn họ toàn cầm vũ khí lạnh như giáo dài, dao cong, dĩ nhiên không phải đối thủ của nhóm người đến sau, bởi vậy 8chẳng mấy chốc bọn họ đã bị bắn chết hết ở bãi biển hoang vu này.

Phải nói những người dân bản địa quả thật rất đáng sợ, nhưng trong lúc mạng3 sống chưa bị uy hiếp, Viên Mục Dã thật sự không giết sạch được toàn bộ bọn họ… Hơn nữa bụng cậu đã đói sôi ùng ục từ lâu, hiện giờ cậu kỵ nhất là ng9ửi thấy mùi máu tươi nồng đến thế này.
Viên Mục Dã cười:
Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy.

Mặc dù Thạch Lỗi đã từng đồng ý với Viên Mục Dã rằng sau khi đến thung lũng sẽ không đại khai sát giới, nhưng khi đoàn người bọn họ đi vào cửa thung lũng, A Triết vẫn giơ súng bắn chết tên ngu ngốc to xác canh giữ ở lối vào.
Viên Mục Dã và Đoàn Phong vừa nghe giọng này là lập tức nhận ra người trước mắt là ai, nhưng người đến chào hỏi sớm hơn Thạch Lỗi một bước lại là ai đây? A Triết ư? Không thể nào, bởi vì với tính cách của A Triết, chắc chắn gã sẽ không nhiệt tình như vậy với Viên Mục Dã.
Lúc này nhóc lông lá đột nhiên nhào đến xác của Hoàng Mỹ Phân, gào khóc…
Viên Mục Dã vừa nghe giọng điệu thì biết ngay đối phương là ai, vì thế cười nói:
Lần này lại đổi một cơ thể trẻ trung mọng nước hả?

A Triết khẽ hừ mũi:
Tên mặt trắng như cậu mà còn không biết xấu hổ nói tôi ư?

Thạch Lỗi tò mò hỏi:
Thằng nhóc lông lá này là ai? Sao trên mặt mọc toàn lông đen thế?

Viên Mục Dã giải thích:
Nó là người dẫn đường chúng tôi tìm được ở trên đảo. Đúng rồi, các anh có mang thiết bị lặn không?

Chẳng qua lần này Viên Mục Dã đã đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với Thạch Lỗi, đó là sau khi đến thung lũng, nếu gặp dân bản địa không có năng lực phản kháng thì tuyệt đối đừng đại khai sát giới.
Thạch Lỗi cười lắc đầu:
Bao giờ cậu mới sửa được tật xấu mềm lòng của mình đây? Đừng nói tôi không cảnh cáo cậu… Lòng dạ đàn bà quá thì sớm muộn gì cũng sẽ hại chết bản thân đó.

Còn lại xác của Hoàng Mỹ Phân, điều Viên Mục Dã có thể làm cũng chỉ là chôn cất ngay tại chỗ, sau đó kéo chặt tay đứa trẻ lông lá, dẫn nó rời khỏi nơi đau lòng này.
Lúc này hai người về thuyền lấy đồ lặn cũng nhanh chóng trở lại, mang theo thiết bị lặn mà bọn Viên Mục Dã cần gấp, cậu lập tức dẫn mọi người đi về phía thung lũng.
Thạch Lỗi chỉ mặt biển phía xa:
Trên thuyền lớn có, chúng tôi ngồi ca nô đến đây.

Viên Mục Dã gật đầu:
Chúng tôi còn bốn người mắc kẹt trong hang động dưới nước ở trên đảo, cần phải có thiết bị lặn mới được…

Sau đó họ tiến vào thung lũng một cách dễ dàng, đúng như Viên Mục Dã đã dự đoán, lúc này trong thung lũng chỉ còn lại một số thổ dân già khọm, ốm yếu và tàn tật. Bọn họ thấy đột nhiên có nhóm người xa lạ xông vào thung lũng, như thể nhận thức được điều gì đó, cả đám nhanh chóng chui rúc vào những lỗ nhỏ trên vách đá…
Số thổ dân ít ỏi trong thung lũng còn có khả năng phản kháng đều bị A Triết giải quyết dễ dàng và nhanh chóng. Lúc này, mặc dù không hiểu ngôn ngữ của nhau thế nào, những người còn lại cũng không dám chống đối.
Thạch Lỗi thì thầm vài câu với một người bên cạnh, đối phương gật đầu, sau đó xoay đi dẫn hai người trở về lấy.
Một người đàn ông dáng vẻ hơi gầy đi tới nói với Viên Mục Dã:
Tôi thấy cậu chán sống thật rồi, chỗ như thế này mà cũng dám tới hử?

Người cao gầy vừa rồi cũng cười nói với Viên Mục Dã:
Lần này anh Thạch Lỗi đúng là không chê vào đâu được. Sau khi tôi liên hệ với anh ấy theo cách anh nói, anh ấy đã dẫn người chạy đến đây ngay…

Tuy lúc đầu Viên Mục Dã ngớ người vì giọng điệu thân thiết và giọng nói xa lạ của đối phương, nhưng khi nghe đối phương nói như vậy, cậu lập tức nhận ra người này là ai. Nhưng rõ ràng trước đó mình chỉ bảo Lệ Thần liên hệ với Thạch Lỗi bằng danh nghĩa của mình là được rồi, sao hắn cũng theo đến đây, lại còn thay đổi xác ngoài nữa?!
Chắc chắn trước kia tên này bắt nạt nhóc lông lá rất nhiều, thấy đối phương bị bắn ngã, thằng nhóc lập tức xông lên rút dao xương trên người ra, hung tợn bổ thêm mấy nhát… Viên Mục Dã thấy thế mà trong lòng lập tức nảy sinh cảm giác bất an mơ hồ.
Nhưng Thạch Lỗi ở một bên nhìn thấy, không khỏi buồn cười, nói:
Thằng nhóc lông lá này khá thú vị đấy! Có thể sống trong môi trường khắc nghiệt đến bây giờ, hẳn cũng có chút năng lực…

Nửa đường, Viên Mục Dã thấy Đoàn Phong vẫn không nói gì, bèn ghé sát vào nói nhỏ:
Trước khi tới tôi đã bảo Lệ Thần liên hệ với Thạch Lỗi để xin sự giúp đỡ… Tôi biết anh không thích bọn họ, nhưng lúc ấy tôi thật sự không còn cách khác, nếu không chắc chắn sẽ không đi tìm bọn họ tới giúp.

Không ngờ Đoàn Phong nghe vậy lại hầm hừ nói:
Tại sao không tìm? Lần này không phải để cho Thạch Lỗi trả lại ơn của cậu lần trước hay sao?

Lúc này, một người có vóc dáng cao gầy trong đám người kia đột nhiên chạy về phía Viên Mục Dã, sau đó 6ôm chầm lấy cậu:
Anh không sao chứ, có bị thương không?

Viên Mục Dã nghe giọng điệu thân thiết và giọng nói xa lạ của đối phương thì nhất t5hời sững sờ ngay tại chỗ, mãi đến khi một người khác bước đến trước mặt cậu và đấm hờ một cái lên bả vai Viên Mục Dã:
Đàn em Viên, lần này anh tự mình tới cứu cậu đây.

Để không bị Thạch Lỗi nhận ra manh mối, Viên Mục Dã bèn cười bảo:
Không phải trước đó tôi đã nói với cậu rồi à? Vị đàn anh này của tôi chính là linh phù bảo mệnh của tôi đấy…

Quả nhiên người của Thạch Lỗi làm việc cực kỳ hiệu suất. Viên Mục Dã và bọn họ mới trao đổi vài câu mà họ đã xử lý xong toàn bộ xác chết trên bãi biển rồi, bằng cách ném hết xác chết xuống biển, trừ của Hoàng Mỹ Phân ra.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.