• 4,016

Chương 877: Đấu tranh gia tộc


Cửa thang máy đóng lại rồi, giọng Lệ Thần vang lên:
Anh tin lời hắn ư?


Viên Mục Dã thở dài:
Không thì phải làm sao? Nếu8 không nghĩ cách để Thạch Lỗi tự động bỏ việc đuổi giết Thẩm Thiên Vũ, chuyện này sẽ không dừng lại được đâu… Nếu bọn họ muốn giế3t một người, sớm muộn gì đối phương cũng phải đến điện Diêm Vương báo tin.


Lệ Thần im lặng trong chốc lát, sau đó trầm g9iọng nói:
Thẩm Thiên Vũ ở tầng 5…

Lúc này Thạch Lỗi đánh giá Thẩm Thiên Vũ từ trên xuống dưới, sau đó cười và lắc đầu, nói:
Lần gặp mặt trước cậu còn có thể chạy có thể nhảy cơ mà, không ngờ gặp lại đã què rồi… Thật ra chúng ta cũng coi như quen biết. Theo lý mà nói tôi không nên nhận vụ làm ăn này. Nhưng tiếc rằng đối phương ra giá quá cao, cho dù chúng tôi không nhận thì người khác cũng sẽ nhận. Cho nên ấy à, tìm người mới chẳng bằng gặp người quen, cậu nói có đúng không?

Thẩm Thiên Vũ nhìn sang Viên Mục Dã với vẻ lo lắng, nhất thời không biết nên nói gì. Thấy vậy, Viên Mục Dã nói thẳng:
Đừng giả vờ ôn chuyện ở đây, mau nói ra điều kiện của anh đi!


Đơn giản thôi, khách hàng của tôi ra giá năm mươi triệu để mua mạng của Thẩm Thiên Vũ. Cậu cảm thấy tôi nên lấy bao nhiêu tiền mới có thể đền bù tổn thất do vi phạm hợp đồng đây?
Thạch Lỗi trầm giọng.
Viên Mục Dã hừ khẽ:
Vậy anh ra giá đi! Bao nhiêu mới có thể đền bù?

Thạch Lỗi nghĩ ngợi rồi đáp:
Vậy tôi không khách sáo nhé, tôi muốn 30% cổ phần của Tập đoàn Thẩm thị!

Viên Mục Dã không ngờ Thạch Lỗi muốn ăn dày như vậy. Hiện giờ Tập đoàn Thẩm thị chí ít cũng có giá trị thị trường mấy chục tỷ, hắn ta muốn một hơi nuốt 30% ư? Dù Thẩm Thiên Vũ nhiều tiền cách mấy cũng không thể làm vậy mà không chớp mắt lấy một cái.
Viên Mục Dã gật đầu:
Được, còn có một việc nữa tôi muốn dặn dò cậu. Đối phương không phải người bình thường, cho nên cậu đừng nói nhiều trước mặt bọn họ. Nếu không biết nên trả lời như thế nào thì hãy nhìn tôi, đến lúc đó tất nhiên tôi sẽ đối phó giúp cậu.

Lúc này Thẩm Thiên Vũ nhìn trái nhìn phải và hỏi:
Anh Lệ Thần trốn ở đâu? Vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy giọng của anh ấy mà, sao xuống dưới lại không thấy người nữa?

Viên Mục Dã thở dài:
Còn có một việc cậu phải nhớ lấy. Lát nữa không thể nhắc tới Lệ Thần trước mặt đối phương, giữa bọn họ có thù oán, nếu để đối phương biết Lệ Thần ở bên cậu mỗi ngày, vậy hai người các cậu đừng hòng được yên, biết chưa?

Vừa nhắc đến tiền là Thẩm Thiên Vũ có tinh thần hẳn, cậu ta gấp gáp nói:
Tôi ra giá gấp đôi!

Viên Mục Dã lập tức lườm thằng nhãi xui xẻo này, ra hiệu cậu ta ngậm miệng lại đi, đừng có nói lung tung nữa.
Thạch Lỗi cười nói:
Quả nhiên là cậu Thẩm ngang tàng ghê! Đáng tiếc giá gấp đôi cũng không đủ để đền bù tổn thất do vi phạm hợp đồng của chúng tôi.

Không đợi Thẩm Thiên Vũ trả lời, Viên Mục Dã đã giành trả lời trước:
Khoảng thời gian trước gặp tai nạn nên bị thương.

Thạch Lỗi thấy thế bèn chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh:
Nếu chân cẳng cậu không tiện thì chúng ta ngồi xuống bàn đi.

Bởi vì có lời dặn dò của Viên Mục Dã trước đó, nên Thẩm Thiên Vũ không nhiều lời. Nghe Thạch Lỗi nói như vậy, cậu ta gật đầu, sau đó gồng sức ngồi xuống ghế.
Dưới sự chỉ dẫn của Lệ Thần, Viên Mục Dã vào phòng vệ sinh của một công ty ở tầng 5. 6Hóa ra cậu ta giấu Thẩm Thiên Vũ trong lỗ thông gió trên trần nhà của phòng vệ sinh. Sau khi nghe thấy giọng của Lệ Thần, lúc này5 Thẩm Thiên Vũ mới thò đầu ra khỏi lỗ thông gió phía trên.
Trước khi dẫn Thẩm Thiên Vũ đi gặp Thạch Lỗi, có đôi lời Viên Mục Dã vẫn phải nói rõ với cậu ta:
Sát thủ đối phương tìm lần này rất lợi hại. Cách duy nhất để sống là cậu phải đưa ra điều kiện ưu đãi hơn hẳn so với bọn họ mới được… Cho nên tôi hy vọng cậu có thể chuẩn bị sẵn tâm lý.

Thẩm Thiên Vũ đáp không cần suy nghĩ:
Anh Viên, anh cũng biết tình hình của tôi rồi, trừ tiền ra chẳng có gì cả. Chỉ cần tôi trả nổi… họ cứ mặc sức ra điều kiện.

Thẩm Thiên Vũ vội gật đầu:
Được, tôi nhớ rồi.

Sau khi dặn dò xong, Viên Mục Dã dẫn Thẩm Thiên Vũ xuống phòng điều khiển ở tầng một. Thạch Lỗi và A Triết đã chờ sẵn ở bên trong từ lâu.
A Triết thấy Viên Mục Dã đỡ Thẩm Thiên Vũ khập khiễng đi vào, gã nói với vẻ mặt kỳ lạ:
Sao cậu lại bị què thế?

Quả nhiên, nghe xong sắc mặt Thẩm Thiên Vũ thay đổi, sau đó khó xử nói:
Có lẽ anh không biết rõ lắm, hiện giờ Tập đoàn Thẩm thị nằm trong tay anh trai Thẩm Thiên Hoa của tôi. Số cổ phần do tôi kiểm soát chưa đến 30% nữa là.

Thạch Lỗi cười nói:
Yên tâm, tôi dám nói điều kiện này chứng tỏ cậu chắc chắn lấy ra được, chỉ xem cậu có muốn hay không thôi.

Thẩm Thiên Vũ lập tức sốt ruột nói:
Có thể lấy ra thì tất nhiên là tôi muốn chứ. Nhưng… nhưng trên danh nghĩa của tôi thật sự không có nhiều cổ phần như vậy mà.


Không quan trọng, chỉ cần đồng ý với yêu cầu của tôi rồi, cậu khỏi cần nhọc lòng những chuyện còn lại.
Thạch Lỗi nói như nắm chắc thắng lợi.

Thẩm Thiên Vũ gật đầu như bị thôi miên:
Được… Tôi đồng ý với anh.



Thỏa thuận xong!
Thạch Lỗi mỉm cười.

Nhưng Viên Mục Dã lại ngờ vực hỏi gã:
Anh muốn làm như thế nào?


Thạch Lỗi nhìn sang Thẩm Thiên Vũ:
Hiện giờ cậu hai Thẩm là khách hàng của tôi, tất nhiên tôi muốn giúp cậu ta dọn dẹp chướng ngại cản trước mặt rồi.


Thẩm Thiên Vũ kinh ngạc hỏi:
Anh… nói đến anh cả của tôi ư?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.