• 4,016

Chương 880: Gặp lại


Lệ Thần vừa cười vừa bảo:
Dù sao cậu ta cũng đến đây ăn uống chùa một thời gian, cậu ta mua cho Kim Bảo chút đồ hộp cũng là bình thường mà8?


Vài ngày sau, Từ Lệ gọi điện nói đã kiểm tra tình hình của những người kia, anh ta hẹn gặp Viên Mục Dã vào buổi tối, Viên Mục 3Dã biết lần này không thể xuề xòa cho qua chuyện như lần trước, cậu đành phải tạm thời nghĩ ra một lý do để ứng phó.
Không ngờ Viên Mục Dã đi được một lúc lại cảm thấy có gì đó không ổn, trước đó cậu đang nghĩ ngợi lung tung nên không để ý, bây giờ định thần lại mới phát hiện ra hình như luôn có một người đi theo phía sau cậu với một khoảng cách nhất định...
Vì không biết thân phận của đối phương nên Viên Mục Dã vẫn bình tĩnh đi trên đường, nhưng đi được một đoạn, Viên Mục Dã cảm thấy có vẻ đối phương không có ác ý, nhưng thật kỳ lạ khi anh ta cứ đi theo Viên Mục Dã. Hơn nữa, khi Viên Mục Dã rà soát lại mọi chuyện trong đầu một lần, cậu cảm thấy mình đâu có trêu chọc đến ai?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cố tình đi chậm lại, cậu muốn rút ngắn dần khoảng cách giữa mình và đối phương để xem người này rốt cuộc là ai? Khi đối phương hiểu được ý đồ của Viên Mục Dã thì khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mét.
Lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên quay đầu lại, cậu thấy một người đàn ông đội mũ tai bèo đứng cách mình khoảng bốn mét. Đáng tiếc ánh sáng lúc này quá tối, hơn nữa đối phương còn cố tình hạ thấp vành mũ nên trong lúc nhất thời Viên Mục Dã không nhìn rõ được khuôn mặt của đối phương...
Nhìn thấy Viên Mục Dã đột nhiên quay đầu, người đàn ông kia hơi bối rối, anh ta vốn định tiếp tục bước đi thì bây giờ lại đứng sững tại chỗ. Lúc này, Viên Mục Dã đã đặt tay vào chiếc côn ngắn sau lưng, chỉ cần đối phương có động tác, cậu sẽ sẵn sàng ra tay.
Nhưng người kia cứ đứng yên không nhúc nhích ở chỗ đó, anh ta nhìn chằm chằm Viên Mục Dã trong bóng tối bằng đôi mắt ẩn dưới vành mũ... Viên Mục Dã thấy vậy cũng không có hành động gì, cậu đường hoàng nhìn thẳng vào đối phương.
Không ngờ vào9 buổi tối, Từ Lệ chẳng hỏi gì cả mà chỉ đặt một xấp tài liệu ở trước mặt Viên Mục Dã:
Cậu nhìn một chút đi, đây chính là tài liệu chi tiế6t của ba người mà cậu muốn điều tra... Khá lắm, ba lão già này chẳng ai có kết thúc tử tế cả!

Viên Mục Dã cũng cảm thấy hơi ngạc 5nhiên, cậu mở tài liệu ra đọc thì thấy người đầu tiên gặp nạn tên là Chu Hải Vân, điều khiến Viên Mục Dã bất ngờ là ông già có cái tên khá nghệ thuật này lại chính là Chu Lão Tam mà Đoạn Cửu Gia đã nhắc đến.
Ngay khi Viên Mục Dã không biết sẽ còn giằng co bao lâu nữa, đối phương đột nhiên tiến lên vài bước, sau đó chậm rãi cởi mũ xuống và nói:
Lâu rồi không gặp...

Khi Viên Mục Dã nhìn rõ khuôn mặt của người này, cậu lập tức sững sờ tại chỗ, khuôn mặt này cực kỳ quen thuộc. Viên Mục Dã đã từng nghĩ rằng đời này mình sẽ không bao giờ còn được gặp lại nữa, mặc dù trước đó cậu cũng từng nghi ngờ, nhưng cậu không thể tin rằng sẽ có ngày còn gặp lại.
Đúng như những gì Đoạn Cửu Gia đã nói, Chu Lão Tam chết vì một tai nạn vào mười mấy năm trước, khi hàng xóm phát hiện ra thì thi thể ông ta đã bốc mùi! Qua điều tra tại hiện trường, cảnh sát phát hiện Chu Lão Tam gặp tai nạn khi đang tắm, ông ta bất ngờ bị ngã đập đầu dẫn đến xuất huyết não rồi tử vong. Nếu lúc đó trong nhà có người, Chu Lão Tam sẽ không phải nhận kết cục này...
Theo lý thuyết, Chu Lão Tam dựa vào tay nghề trộm mộ để kiếm cơm khi còn trẻ, lúc về già ông ta cũng sẽ tìm một viện dưỡng lão tốt một chút giống Đoạn Cửu Gia để an hưởng tuổi già. Đáng tiếc Chu Lão Tam nghiện cờ bạc, có bao nhiêu tiền cũng không đủ trả nợ cờ bạc, vì vậy sau khi về già mới rơi vào cảnh chết trong căn nhà đi thuê mà không ai biết.
Còn Thôi Đại Cường và Hồ Tứ Bình cũng không khá hơn là bao!
Thôi Đại Cường tính toán khá cẩn thận, mặc dù đã tích lũy được khá nhiều tiền cho sau này, nhưng ông ta lại có một đứa con bất hiếu, nó đi học, đi làm, kết hôn, sinh con, bất cứ chuyện gì đều muốn cha mình bỏ tiền... Nhưng cuối cùng, gia đình của đứa con trai lại chê mùi bùn đất trên người cha mình, bọn họ đưa ông ta đến một viện dưỡng lão có điều kiện cực kém.
Sau khi đọc hết tất cả thông tin, trái tim của Viên Mục Dã hoàn toàn biến thành tro tàn, kẻ tình nghi lớn nhất trong ba người là Chu Lão Tam lại chẳng có người thân, kể cả năm đó ông ta thực sự lừa bán Tố Cơ thì giờ cũng đã chết rồi.
Mặc dù người thân của Thôi Đại Cường và Hồ Tứ Bình vẫn còn, nhưng trộm mộ không phải là chuyện đáng tự hào, lại càng không nói đến việc truyền lại tay nghề, vì vậy bọn họ chắc chắn sẽ không kể những chuyện này cho con cháu của mình.
Viên Mục Dã biết rõ nếu muốn tìm Tố Cơ thông qua những người này thì chẳng khác gì mò kim đáy biển, chẳng có một chút hy vọng nào cả...
Từ Lệ thấy Viên Mục Dã đọc xong tài liệu mà mãi vẫn không lên tiếng, anh ta thở dài, nói:
Có một số việc không nên cưỡng cầu, nếu tìm được thì duyên phận vẫn còn, nếu không chỉ tăng thêm sự phiền não mà thôi.

Hậu quả là trong một lần Thôi Đại Cường lén chạy về vì quá nhớ cháu, ông ta đã bị một người lái xe say rượu đâm chết trên đường. Khi con trai Thôi Đại Cường đến thì đưa luôn ông ta đi hỏa táng, tro cốt cũng rải đại ở một dòng sông nào đó. Thôi Đại Cường trộm mộ cả đời, cuối cùng còn chẳng có nấm mồ cho chính mình.
Hồ Tứ Bình có một đứa con khá hiếu thảo, nhưng ông ta lại có số phận éo le, chỉ vài ngày sau khi về hưu để hưởng thụ cuộc sống, Hồ Tứ Bình bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, mặc dù đã tốn khá nhiều tiền nhưng ông ta vẫn chết sau nửa năm chạy chữa.
Viên Mục Dã gật đầu:
Tôi hiểu rồi.

Sau khi tạm biệt Từ Lệ, Viên Mục Dã đi dạo một mình trên phố, thật ra Đoàn Phong hay Từ Lệ đều nói đúng, Viên Mục Dã đều hiểu những gì họ nói, nhưng cậu vẫn không thể buông bỏ được... Dù sao cậu vẫn đang sống, mà Tố Cơ lại không rõ còn sống hay đã chết.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.