Chương 882: Cha
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1166 chữ
- 2022-02-08 08:03:32
Cha ruột của anh...?
Trong ký ức của Viên Mục Dã, cha ruột của Diệp Dĩ Nguy chỉ tồn tại trên danh nghĩa, bởi vì không ai biết cha ruộ8t anh ta là ai? Người ta nói mẹ của Diệp Dĩ Nguy là một phụ nữ điên lang thang trên đường phố, bà ta sinh ra Diệp Dĩ Nguy trong một bãi rác, s3au đó thì mất tích...
Xem như thế đi!
Diệp Dĩ Nguy cười lạnh5.
Viên Mục Dã khó mà tin được:
Đã nhiều năm như vậy, ông ta làm thế nào mà tìm được anh?
Diệp Dĩ Nguy cười khan:
Khác nhau ở chỗ nào chứ? Không có ông ta thì đâu có tôi? Không có tôi, lấy đâu ra vụ nổ đó?
Lượng tin tức tối nay Viên Mục Dã nhận được hơi nhiều, cậu tiêu hóa nó một lát, sau đó mới bình phục cảm xúc và bảo:
Anh Thạch Đầu, tôi xin anh, anh có thể nói hết mọi chuyện cho tôi biết được không?
Khi nghe đối phương yêu cầu, phản ứng đầu tiên của Diệp Dĩ Nguy là những sự việc kia đã bại lộ, vì vậy anh ta không phản kháng mà trực tiếp giao ra thẻ căn cước, điện thoại... Và một loạt các đồ vật có thể chứng minh thân phận của mình.
Không ngờ chuyện tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Diệp Dĩ Nguy, sau khi đối phương lấy đi đồ đạc cá nhân của anh ta, gã dẫn Diệp Dĩ Nguy lên boong tàu, sau đó ra hiệu anh ta nhảy lên bè cứu sinh bên cạnh thuyền.
Nhưng khi Diệp Dĩ Nguy chuẩn bị nhảy lên bè cứu sinh thì bất ngờ bị người đàn ông kia đẩy xuống biển, lúc này các đồng nghiệp khác ở trên boong phát hiện Diệp Dĩ Nguy đã rơi xuống nước nên vội vàng chạy đến kiểm tra, vậy mà vụ nổ đã xảy ra vào đúng thời điểm đó...
Sóng xung kích cực lớn lập tức lật tung bè cứu sinh, mặc dù Diệp Dĩ Nguy lúc đó đã rơi xuống nước nhưng vẫn bị vụ nổ tác động đến nên ngất xỉu tại chỗ... Khi tỉnh lại, anh ta đã nằm trong một bệnh viện ở nước ngoài.
Diệp Dĩ Nguy trầm ngâm nói:
Tôi nghe nói có vài đồng nghiệp bị nổ chết ngay tại chỗ... Chắc bọn họ ở dưới suối vàng sẽ rất hận tôi chứ?
Viên Mục Dã lạnh giọng nói:
Muốn hận cũng nên hận kẻ đã gây ra vụ nổ... Chứ không phải là anh, người cũng suýt bị vụ nổ giết chết!
Diệp Dĩ Nguy bị thương rất nặng ở vai trái và lưng, anh ta phải nằm cả tháng trong bệnh viện mới có thể xuống giường. Trong lúc này, có hai người lạ mặt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Diệp Dĩ Nguy, dù anh ta có hỏi điều gì thì họ đều lắc đầu, bọn họ không bao giờ có bất kỳ giao tiếp ngôn ngữ nào với Diệp Dĩ Nguy...
Nói thẳng ra, hai người này là đến canh chừng Diệp Dĩ Nguy, bọn họ phải bảo đảm rằng anh ta không bỏ trốn trong lúc điều trị, đến tận khi vết thương của Diệp Dĩ Nguy hoàn toàn bình phục, có một người đàn ông trung niên tự xưng là cha của anh ta mới xuất hiện.
Đột nhiên nghe thấy Viên Mục Dã gọi mình như vậy, mắt của Diệp Dĩ Nguy hơi đỏ lên, đầu tiên anh ta dựa vào ghế sô pha, sau khi nhắm mắt lại suy tính một lúc, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm rất lớn:
Tôi có thể kể cho cậu tất cả mọi chuyện, nhưng cậu phải hứa với tôi một điều, nếu cậu làm được thì tôi sẽ nói cho cậu biết...
Viên Mục Dã nghe xong gật đầu nói:
Được, bất kể là chuyện gì tôi cũng sẽ hứa với anh, anh cứ nói đi!
Diệp Dĩ Nguy nhún vai nói:
Có thể là thông qua so sánh dữ liệu gen, ai mà biết được! Thật buồn cười, người khác nghìn dặm tìm con đều trình diễn một vở kịch cảm động cả trời đất, nhưng cha tôi tìm thấy tôi, điều đầu tiên là tạo ra một vụ nổ để tôi biến mất khỏi thế gian...
Viên Mục Dã hoàn toàn nổi giận:
Ông ta đã thiết kể vụ nổ à?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Viên Mục Dã, Diệp Dĩ Nguy tự giễu:
Thế nào? Sao lại nhìn tôi như vậy? Theo quan 9điểm của y học, năm đó chắc chắn có một người đàn ông cung cấp một con tinh trùng, nhờ đó mới có tôi ngày hôm nay! Chẳng có ai chui ra từ tảng6 đá cả, phải không?
Viên Mục Dã cau mày hỏi:
Anh tự nguyện cho ông ta quả thận à?
Cho đến vài phút trước khi vụ việc xảy ra, một người đàn ông mặc đồng phục điều tra bất ngờ xuất hiện trước mặt Diệp Dĩ Nguy, gã yêu cầu Diệp Dĩ Nguy hợp tác điều tra và bắt anh ta giao nộp đồ đạc cá nhân như thẻ căn cước, điện thoại và các vật phẩm cá nhân khác.
Lúc đó, Diệp Dĩ Nguy đang ở trong cabin, những đồng nghiệp khác đều ở trên boong thuyền, anh ta không thể hỏi thăm những người khác xem có chuyện gì xảy ra, hơn nữa giọng điệu và địa điểm xuất hiện của đối phương khiến Diệp Dĩ Nguy không có thời gian nghi ngờ thân phận đối phương.
Được, đây là cậu nói đấy nhé, cậu hãy nhớ thật kỹ là hôm nay nợ tôi một lời hứa! Sau này bất kể tôi cần cậu làm chuyện gì, cậu cũng phải đồng ý!
Sau đó Diệp Dĩ Nguy kể cho Viên Mục Dã những gì đã xảy ra trong thời gian anh ta mất tích.
Chuyện này phải nói từ vụ nổ trên biển... Khi đó, Diệp Dĩ Nguy tạm thời được điều đến hiện trường, trước khi sự việc xảy ra, anh ta cũng như những người khác đều không biết về chuyện này.
Lúc đó, Diệp Dĩ Nguy suýt nữa bật cười, anh ta đã sống hơn ba mươi năm mà chẳng biết cha mình là ai, đối phương vừa xuất hiện đã nhận con, điều này khiến Diệp Dĩ Nguy cảm thấy toàn bộ chuyện này vừa buồn cười vừa vô lý...
Người đàn ông trung niên dường như biết rằng Diệp Dĩ Nguy sẽ không tin điều này, ông ta bèn lấy ra một bản xét nghiệm quan hệ cha con rồi đặt trước mặt anh ta và nói:
Ta biết con rất khó chấp nhận tất cả những điều này, nhưng con là bác sĩ nên chắc sẽ tin vào khoa học, ta đúng là cha của con về mặt sinh vật học.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.