Chương 903: Đứa con quái vật
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1189 chữ
- 2022-02-08 08:04:21
Nhà chị vợ của A Quang nằm ở cuối phía tây thôn, mặc dù bao năm qua chỉ có một mình bà ta lo cho gia đình, nhưng gia đình8 bọn họ không hề thua kém so với người khác, quan trọng nhất là tất cả rau rừng, sản vật núi rừng mà những nhà nghỉ tron3g thôn cần đều do một mình bà ta cung cấp...
Những người không biết chắc đều nghĩ chị vợ của A Quang có bí quyết9 gì đó để hái rau rừng, nhưng thực ra là do ở vùng núi gần đó có một loại rau rừng tên là
Xuân Kiến
, đây là một loại r6au rất đặc biệt. Nếu muốn ăn rau tươi ngon mơn mởn, người ta phải dậy thật sớm để lên núi, sau đó tranh thủ hái rau Xuân5 Kiến lúc hạt sương trên lá còn chưa bốc hơi hết. Nếu không khi mặt trời ló dạng, rau Xuân Kiến sẽ bị già, đương nhiên sẽ không ngon bằng lúc còn đọng sương.
Viên Mục Dã nhấp một ngụm trà rồi hỏi:
Chị vợ A Quang này, ở đây đều là sản vật mà chị hái ở trên núi Kích Lôi à?
Chị vợ A Quang cười nói:
Đúng thế, núi Kích Lôi đã nuôi lớn chúng tôi bao đời nay. Ngày xưa chúng tôi hái những sản vật này chỉ để cho mình ăn... Bây giờ có quá nhiều khách du lịch nên nó lại thành của hiếm. Nói ra thì cũng phải cảm ơn chuyện khu thắng cảnh núi Kích Lôi được khai thác.
Những người khác không thể chịu được vất vả như vậy, thế nên chị vợ của A Quang mới có thể làm công việc kinh doanh độc nhất vô nhị này.
Khi nhóm bọn họ đến nhà chị vợ của A Quang, bà ta đang phơi nấm rừng hái từ trên núi ở ngoài sân, chị vợ của A Quang thấy kế toán thôn dẫn khách đến thì vội vàng bước ra chào hỏi:
Chú Hai đấy à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đến nhà tôi chơi thế?
Giả Văn Hạo vội vàng phối hợp:
Nói thật, chúng tôi cũng chưa từng thấy con quái vật nào trong cái hồ đó... Nhưng đúng là đã xảy ra chuyện thật, và đã có cả người bị chết ở đó.
Viên Mục Dã ở bên cạnh ra vẻ ngạc nhiên:
Thật sự chết người à? Tôi còn tưởng đó chỉ là lời đồn thôi?
Đoàn Phong liếc nhìn những lâm sản đang phơi khô trong sân và nói:
Chị tự mình vào núi hái những thứ này à? Thật sự vất vả nhỉ, kiếm được đồng tiền cũng khó...
Chị vợ A Quang mỉm cười:
Chẳng có gì là vất vả hay không vất vả cả, chủ yếu là do thói quen thôi, hơn nữa cuộc sống của tôi bây giờ tốt hơn trước rất nhiều lần, có gì mà không hài lòng chứ?
Có lẽ do vui vẻ, chị vợ A Quang lại đứng dậy cầm một ít trà bánh đến cho mấy người Viên Mục Dã nếm thử, bọn họ vừa ăn uống vừa trò chuyện, cuối cùng lại chuyển chủ đề sang cái hồ hoang...
Đúng rồi Tiểu Giả, mấy lời đồn tôi nghe được trên mạng về núi Kích Lôi là thật à? Có quái vật trong cái hồ hoang đó sao?
Đoàn Phong nói với vẻ thần bí.
Không một người mẹ nào muốn nghe người khác gọi con mình là quái vật, dù nó thực sự là như vậy... Sau đó, chị vợ A Quang không còn tươi cười nữa, cho dù mấy người Viên Mục Dã có hỏi điều gì, bà ta cũng chỉ trả lời cho có lệ.
Trước khi đi, Viên Mục Dã và Đoàn Phong mua một ít lâm sản, nhưng nụ cười trên mặt bà ta rất gượng gạo và không còn sự nhiệt tình như lúc họ mới bước vào cửa.
Kế toán thôn cười nói:
Chị vợ A Quang à, mấy vị khách của tôi muốn mua ít sản vật núi rừng, vì vậy tôi dẫn họ đến đây...
Viên Mục Dã cảm thấy tay kế toán thôn này đúng là một người khéo đưa đẩy, anh ta chỉ nói hai câu là đã vơ hết công lao về phía mình. Nhưng mấy người Viên Mục Dã cũng chẳng để ý, dù sao bọn họ chỉ lấy lý do mua sản vật núi rừng để tiếp cận chị vợ A Quang này thôi, thế cho nên kế toán thôn nói như vậy cũng hợp lý.
Thấy mình hơi thất thố, chị vợ A Quang vội vàng giải thích:
Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có quái vật nên hơi sợ.
Kế toán thôn không rõ chuyện ẩn bên trong nên nói xen vào:
Đúng đấy vợ A Quang, chẳng phải chị hay đi hái rau Xuân Kiến ở gần hồ hoang à? Sau này phải cẩn thận một chút nhé, cái thứ ăn thịt người đó rất thích ra tay với phụ nữ đấy!
Nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được, Viên Mục Dã đột nhiên quay đầu hỏi bà ta:
Chị vợ A Quang này, chị thường lên núi Kích Lôi, chị có thấy quái vật xuất hiện ở hồ hoang không?
Đây chỉ là một câu hỏi bình thường, hầu hết mọi người sẽ chỉ coi nó như một trò đùa, nhưng chị vợ A Quang nghe xong lại làm rơi chén trà trong tay đánh
Cong
một tiếng lên mặt bàn.
Giả Văn Hạo bật cười:
Tuyên bố ra bên ngoài phải nói là lời đồn rồi, chuyện đáng sợ như vậy làm sao có thể để người ngoài biết được?
Sau đó Giả Văn Hạo kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối một cách sinh động như thật, Viên Mục Dã vừa nghe vừa bí mật quan sát biểu hiện của chị vợ A Quang, cậu thấy sắc mặt bà ta càng nghe càng trở nên khó coi...
Chị vợ A Quang nghe vậy tự nhiên rất vui, bà ta vội vàng lau bụi bẩn trên tay rồi nói:
Mấy vị mau vào nhà đi, để tôi đi pha một ấm trà núi ngon cho mọi người!
Thấy chị vợ A Quang nhiệt tình như vậy, Viên Mục Dã cũng thấy hơi ngượng ngùng. Cậu thầm nghĩ, bất kể lát nữa có hỏi thăm được điều gì hay không, cậu cũng sẽ mua một ít đặc sản miền núi cho bà ta...
Một lát sau, chị vợ A Quang bê từ trong phòng bếp ra một ấm trà mới pha, bà ta cười vui vẻ, nói:
Tuy loại trà này không nổi tiếng, nhưng nó quý ở chỗ hoàn toàn là tự nhiên, đó là trà dại trên núi nên không có tên, mọi người thử xem thế nào?
Viên Mục Dã và Đoàn Phong không biết nhiều về trà, còn Giả Văn Hạo uống một ngụm rồi tấm tắc khen:
Chà... Được đấy! Hương vị êm dịu, hương trà đậm đà, đúng là trà ngon!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.