• 4,016

Chương 912: Cảm giác bất lực


Viên Mục Dã thấy Đoàn Phong không bị thương mới thở phào một hơi, nhưng con cá lớn bị thương càng trở nên điên cuồng, nó8 không ngừng giãy giụa, chớp mắt đã quấy nước hồ đục ngầu.

Trong lúc hỗn loạn, Viên Mục Dã bị đuôi cá đập trúng3 ngực khiến người choáng váng, suýt nữa thì bị sặc nước ngất đi, may mà A Lai cấp tốc bơi đến kịp kéo Viên Mục Dã lên m9ặt nước để thở.

Sau khi ổn định lại hơi thở, Viên Mục Dã vội vàng tìm kiếm bóng dáng Đoàn Phong trên mặt nước, 6nhưng chẳng có gì ngoài màu đỏ sậm không ngừng loang ra, Viên Mục Dã vừa định lặn xuống tìm người thì bị A Lai ngăn lại5, sau đó cậu ta nhìn Viên Mục Dã rồi cầm theo cành cây dài trong tay lao xuống nước.
Thứ mùi lưu lại trên người Viên Mục Dã đã đủ để nói lên người vừa cứu cậu là ai, thế là cậu nhanh chóng quay người nhìn về hướng hòn đảo nhỏ, không ngờ sức đâm của con cá lớn lại mạnh mẽ đến vậy, đâm A Lai văng lên hòn đảo nhỏ kia...
Viên Mục Dã và Đoàn Phong vội vàng bơi về phía hòn đảo nhỏ, sau khi hai người lên đảo thì thấy con cá lớn đã chết, xem ra cú đâm vừa rồi nó cũng đã liều mạng dùng hết sức lực cuối cùng rồi.
Con cá lớn chết cũng không vấn đề gì, nhưng A Lai bị nó đâm văng lên đảo cũng bị thương nặng, bởi vì lực quá mạnh khiến một nửa cành cây khô cắm trong miệng nó đâm xuyên qua lưng rồi đâm thẳng vào A Lai.
Viên Mục Dã thấy A Lai bị thương nặng như vậy thì nhanh chóng chạy đến xem xét, cậu thấy mũi miệng của A Lai đều không ngừng chảy máy, tình hình không hề khả quan... Viên Mục Dã khẽ nâng đầu A Lai lên, tránh để máu đã chảy ra lại bị chảy ngược về, làm thế ít nhiều cũng giảm bớt nỗi đau đớn của cậu ta.
Đoàn Phong cầm con dao của Viên Mục Dã chặt đứt nhánh cây nối giữa A Lai và con cá lớn, sau đó anh ta kiểm tra vết thương của A Lai, trong lòng cũng hiểu không còn cách nào để cứu được cậu ta nữa.
Lúc này, Đại Quân và Trương Khai cũng dẫn mọi người cầm theo dụng cụ xiên cá quay lại, Viên Mục Dã vội nói với Đoàn Phong:
Anh nhanh bảo mọi người đưa chị vợ A Quang đến đây!

Thật ra Viên Mục Dã cũng không biết A Lai có thể hiểu được bác sĩ là gì không, càng không biết có bác sĩ nào chịu đến cứu cậu ta không, Viên Mục Dã nói vậy chỉ muốn A Lai bớt sợ hãi mà thôi...
A Lai hơi ngạc nhiên, sau đó lại định dùng dịch nhờn trên người bôi lên vết thương, Viên Mục Dã sợ cậu ta cử động nhiều sẽ tự làm đau mình, bèn vội vàng nói với cậu ta:
Cậu nghe tôi đừng cử động nhiều nữa, để tôi bôi giúp cậu!

Viên Mục Dã nói xong liền không ngừng lấy dịch nhờn ở những nơi khác bôi lên trên vết thương. Nhưng miệng vết thương này quá lớn, hơn nữa còn là vết thương đâm xuyên cho nên dù Viên Mục Dã xoa thế nào, máu vẫn không ngừng chảy ra...
A Lai vốn đã không biết nói, lại thêm lúc này cậu ta không ngừng thổ huyết, nên dù cậu ta luôn a a a thì Viên Mục Dã và Đoàn Phong cũng không hiểu cậu ta muốn nói gì...
Viên Mục Dã đành cầm tay A Lai và bảo:
A Lai, cậu đừng sợ, mẹ cậu sẽ đến ngay. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách cứu cậu!

A Lai nghe vậy thì gật đầu nhẹ, sau đó định rút cành cây trên ngực mình ra, nhưng Viên Mục Dã nhanh chóng ngăn lại:
Bây giờ không thể rút ra được! Để lát nữa bác sĩ làm phẫu thuật cho cậu, bọn họ sẽ tiêm thuốc mê, như vậy cậu sẽ không thấy đau!

Nếu so về sức chiến đấu trong nước, Viên Mục Dã không thể bằng A Lai được, mà quan trọng nhất là sau khi xuống nước thì cậu cũng không nhìn thấy thứ gì... còn A Lai thì khác, dù sao từ nhỏ cậu ta đã sống trong hồ, hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên giao chiến với con cá lớn, cho nên đương nhiên sẽ biết cách đối phó với con cá kia.
Có thêm sự tham gia của A Lai, trận chiến dưới nước càng trở nên gay cấn hơn, con cá lớn liên tục trồi lên ngụp xuống, trên thân thể nó cũng bị nhiều đoạn cây thô cắm vào... Viên Mục Dã thấy con cá lớn trồi lên mặt nước thì nhanh chóng bơi đến dùng dao đâm mạnh vài lần.
Nhưng sức chiến đấu của con cá lớn này đúng là rất mạnh mẽ khiến người khác kinh hãi, đã bị thương đến mức đó nhưng vẫn không ngừng giãy giụa trong nước, không ít lần còn hất Viên Mục Dã bay ra xa.
Viên Mục Dã chật vật ngoi lên từ đáy hồ thì thấy con cá lớn có hai cành cây cắm trên người đang lao với tốc độ nhanh nhất về phía mình... Mặc dù Viên Mục Dã muốn tránh, nhưng lúc này cũng không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con cá lớn đâm vào mình.
Lúc này Đoàn Phong cũng chui ra khỏi mặt nước nhưng khoảng cách của anh ta và Viên Mục Dã quá xa, không thể bơi đến kịp.
Vào đúng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Viên Mục Dã đột nhiên cảm thấy cơ thể mình bị một sức mạnh hất tung lên, tránh được một nhát đâm trí mạng của con cá lớn. Cùng lúc đó, sức mạnh hất tung cậu lên kia lại không được may mắn như vậy, bị con cá lớn đâm mạnh bay về phía hòn đảo cách đó không xa.
Thật ra Viên Mục Dã và Đoàn Phong đều hiểu, A Lai không thể sống nổi... Với mức độ vết thương như thế này, cho dù ở bệnh viện có điều kiện kỹ thuật tiên tiến nhất thì tỷ lệ cứu sống cũng rất thấp, huống chi là ở nơi hoang dã này.

Nhưng Viên Mục Dã không muốn trước khi chết A Lai cảm thấy quá đau khổ, quá sợ hãi, cho nên mới nói dối để dỗ dành cậu ta, dù sao cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi. Trước đây Viên Mục Dã cũng không nhìn kỹ, hiện giờ khi nhìn ở khoảng cách gần như vậy cậu mới phát hiện ra con ngươi trong mắt A Lai có màu xanh lục, trong veo.

Viên Mục Dã không ngờ được mọi chuyện lại trở thành thế này, cậu vốn đã nghĩ cả đường lui cho A Lai, là sẽ đưa cậu ta về số 54, cho dù không thể chữa được căn bệnh bẩm sinh này thì ít nhất cũng không để cậu ta bị xua đuổi khắp nơi như quái vật.

Viên Mục Dã còn định sẽ dạy cậu ta học chữ giống như Đầu To, từng bước đưa cậu ta vào thế giới loài người, để cậu ta có thể nhìn khung cảnh thế giới bên ngoài cái hồ này... Tiếc rằng những điều ấy không thể thực hiện được nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.