Chương 928: Khu nghỉ dưỡng tư nhân
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1083 chữ
- 2022-02-08 08:05:00
Cho đến khi có mấy tiếng súng vang lên bên ngoài xe, Viên Mục Dã mới nhận ra rằng những người này không định để bọn cướp còn8 sống rời đi. Viên Mục Dã thầm thở dài, thấy chưa? Mình nói đúng rồi chứ! Muốn nhiều tiền làm gì? Dù sao cũng chẳng sống để3 mà tiêu được.
Đúng lúc này có tiếng mở cửa xe, một gã trên người đầy mùi máu chui vào và nói:
Hai tên chạy thoát.9.. Còn lại đều đã bị giải quyết.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau lưng Viên Mục Dã:
Chạy th6ì chạy, nhớ xóa sạch hiện trường đấy...
Ngay khi giọng nói này vang lên, Viên Mục Dã đã cảm thấy khí chất của ngườ5i này rất khác biệt, có thể là thủ lĩnh của những gã áo đen này. Mặc dù Viên Mục Dã không nhìn thấy khuôn mặt người đó, nhưng cậu có thể nhận thấy hơi thở của gã rất bình tĩnh, dường như gã không hề để bọn bắt cóc Viên Mục Dã vào mắt.
Thật xin lỗi cậu Viên, từ giờ trở đi cậu không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng cậu yên tâm, lệnh chúng tôi nhận được chỉ là mời cậu về làm khách... Vì vậy miễn là cậu phối hợp, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm cậu bị thương.
Mặc dù gã này mở miệng ra là xin lỗi này xin lỗi nọ, nhưng Viên Mục Dã lại chẳng nghe ra được một chút ngượng ngùng nào trong giọng nói của gã cả.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã đành chấp nhận số phận mà dựa lưng vào ghế, mặc dù bên phía Đoàn Phong chắc cũng đã biết cậu gặp chuyện, nhưng khi họ điều tra được hướng đi thật sự của Viên Mục Dã, thì không biết cậu đã bị đám người này đưa đến chỗ nào rồi.
Sau đó, chiếc xe lại tiếp tục chạy một lúc nữa, trong thời gian đó Viên Mục Dã luôn bị bịt mắt, cậu chỉ có thể dựa vào cảm giác để suy đoán chiếc xe đi về phía Nam, với tốc độ xe hiện tại, bọn họ đã rời khỏi thủ đô một đoạn rồi.
Viên Mục Dã do dự một chút rồi lên tiếng:
Tôi có thể hỏi chút được không, mấy người muốn đưa tôi đi đâu?
Viên Mục Dã vừa dứt lời, dải băng màu đen đang che mắt cậu bỗng bị người ta giật xuống, Viên Mục Dã nhìn thấy một người đàn ông có tướng mạo hung dữ đang ngồi bên cạnh và nhìn chằm chằm vào mặt cậu, sau đó gã lắc đầu và bảo:
Không nhầm được, không tin thì tự cậu nhìn đi...
Người đàn ông nói xong bèn đưa một chiếc máy tính cho Viên Mục Dã, trong đó có một tài liệu đã được mở sẵn, không phải tư liệu về Viên Mục Dã thì còn là ai nữa?
Viên Mục Dã cũng không mong chờ nhận được câu trả lời từ phía đối phương, không ngờ gã kia lại suy nghĩ rồi đáp:
Nói cho cậu cũng không sao, chúng ta đang đi đến một khu nghỉ dưỡng tư nhân trong núi được ngài K đầu tư xây dựng, chỉ cần giao cậu cho ông ta thì nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành.
Viên Mục Dã nghe xong là hiểu, đúng là ngài K kia muốn bắt mình. Nhưng bây giờ Viên Mục Dã vẫn không thể xác định ngài K này có phải là cha ruột của Diệp Dĩ Nguy hay không...
Cậu Viên, chúng tôi tìm cậu vất vả quá!
Giọng nói của người đàn ông lại vang lên.
Viên Mục Dã bất đắc dĩ cười, nói:
Tôi cũng rất tò mò đấy, sao các anh cứ nhất định phải tìm tôi vậy?
Người đàn ông bình thản nói:
Thật xin lỗi cậu Viên, chúng tôi cũng nhận được ủy thác của người khác nên phải làm việc hết sức thôi... Hơn nữa, lần trước cũng là vì cậu nên mấy người anh em của chúng tôi còn bị tàn phế, tôi cũng phải bồi thường cho họ chứ.
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ, lần trước A Triết ra tay thật sự hơi tàn nhẫn, mặc dù không giết người nhưng cũng chẳng khá hơn là bao... Nhưng đâu thể trách cậu được? Dù sao cũng do bọn họ tìm đến cửa trước mà!
Thấy Viên Mục Dã chìm vào im lặng sau khi nghe được cái tên ngài K, đối phương cười chế nhạo:
Sao thế? Nghe thấy tên ngài K thì sợ quá đơ luôn rồi à?
Viên Mục Dã lại lắc đầu:
Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn chẳng biết ngài K là ai! Tôi cũng không hiểu mình chọc vào đối phương lúc nào mà lại khiến ông ta tìm tôi nhiều lần như vậy...
Đối phương hơi ngạc nhiên:
Cậu không biết ngài K à?
Viên Mục Dã gật đầu:
Tôi thật sự không biết ông ta, vì vậy tôi luôn cảm thấy có thể các anh đã bắt nhầm người!
Lúc này, điện thoại của Viên Mục Dã đột nhiên đổ chuông, chắc cả buổi sáng Đoàn Phong không thấy Viên Mục Dã xuất hiện và cậu cũng không báo trước, nên anh ta mới gọi điện đến hỏi thử. Trước đây thỉnh thoảng Viên Mục Dã cũng nghỉ làm mà không báo tiếng nào, bình thường chỉ cần không quá buổi trưa thì Đoàn Phong cũng không hỏi nhiều.
Viên Mục Dã còn chưa kịp cầm lên, điện thoại đã bị một gã bên cạnh giật lấy, sau đó gã này quay kính xe xuống rồi ném ra ngoài. Viên Mục Dã thấy xót cả ruột, đây là chiếc điện thoại đời mới mà cậu vừa mua năm nay, thế là bay mất một nghìn đồng rồi.
Viên Mục Dã xem xong thì gập máy tính lại, sau đó thở dài, nói:
Những tài liệu này đúng là của tôi, nhưng việc tôi không biết ngài K cũng là sự thật.
Đối phương nhún vai:
Chúng tôi chỉ cần bắt người, những vấn đề khác cứ để ngài K đích thân trả lời cậu...
Có lẽ là tôi xui thôi!
Viên Mục Dã vừa nói vừa quan sát tình huống trong xe, cậu thử tính xem một khi ra tay sẽ có bao nhiêu phần thắng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.