Chương 938: Cái bẫy
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1136 chữ
- 2022-02-08 08:05:12
Khánh Nhi lau miệng rồi bảo:
Cha lúc nào cũng bận rộn... con cũng là có ý tốt không muốn làm phiền cha mà.
Ngài K cười lớn:
8Ăn sáng với con gái bảo bối là chuyện quan trọng nhất, cho dù bận thế nào cha cũng phải bớt thời gian chứ!
Không biết vì sao,3 Viên Mục Dã cảm thấy rất chướng mắt với tình cảm của hai cha con này, có lẽ cậu khó chịu thay cho Diệp Dĩ Nguy!
Viên Mục Dã hiểu rõ ngài K này không muốn cho cậu bước ra khỏi khu nghỉ dưỡng một bước, cho dù ông ta yêu thương cô con gái này như thế nào đi chăng nữa thì so với mạng sống của ông ta... đương nhiên mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Thế nên cậu cũng điềm đạm nói:
Thật xin lỗi cô Khánh Nhi, hôm nay tôi bận công chuyện rồi, không có thời gian cùng cô đi đón Náo Náo được.
Mặc dù Khánh Nhi hơi thất vọng, nhưng vẫn cười:
Được, vậy sau khi đón Náo Náo về, em có thể tìm anh chơi cùng được không?
Sau khi kết thúc bữa sáng, cuối cùng Viên Mục Dã cũng thoát khỏi sự quấy rầy của cô gái kia, một mình nhàn rỗi tản bộ trong khu nghỉ dưỡng. Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến một việc làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này... Không ngờ lúc cậu đi đến một cái chòi nghỉ chân, đột nhiên có một viên giấy ném trúng chân cậu.
Viên Mục Dã giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tình nhìn xung quanh, đến khi phát hiện ra nơi này là một góc chết của camera giám sát trong góc, cậu lập tức cầm viên giấy lên...
Mở ra xem, bên trên có viết một dòng chữ nhỏ:
Mau đến gặp tôi ở góc Tây Bắc của khu nghỉ dưỡng, Diệp Dĩ Nguy.
Viên Mục Dã khó xử nhìn về phía ngài K, ý nói, đây không phải lỗi của tôi, là con gái ông cứ quấn lấy tôi đấy nhé!
Ngài K thấy thế thì bất đắc dĩ nói với Khánh Nhi:
Con bé này, không phải nói là muốn thi cao học sao? Nếu cả ngày chỉ muốn chơi thì đừng thi nữa, đỡ lãng phí thời gian...
Không ngờ Khánh Nhi nghe thấy cha mình nói vậy thì thu lại dáng vẻ nũng nịu trước đó, nghiêm túc bảo:
Không... mẹ nói, chuyện muốn làm thì phải làm đến cùng, như vậy cuộc sống mới có ý nghĩa.
Khánh Nhi cườ9i tinh nghịch:
Sao trước đây chưa từng thấy cha có ý nghĩ như vậy nhỉ!
Trước đây cha cũng không biết con có ý định đến đây 6ăn sáng mà?
Ngài K vừa nói vừa nhìn về phía Viên Mục Dã.
Khánh Nhi nghe ngài K nói vậy thì lập tức đỏ mặt:
Hôm qua Náo Náo b5ị rơi xuống hồ, may có anh Viên nhảy xuống cứu nó, dù sao anh ấy cũng là ân nhân cứu mạng của Náo Náo, con đến cảm ơn anh ấy một chút không được ạ?
Nhìn thấy ba chữ Diệp Dĩ Nguy, đầu tiên Viên Mục Dã hơi ngẩn người, nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra đây nhất định là một cái bẫy, bởi vì, trước hết đây không phải nét chữ của Diệp Dĩ Nguy. Trước đây Viên Mục Dã thường xuyên đọc báo cáo khám nghiệm tử thi do Diệp Dĩ Nguy viết, cho nên dù là tám năm hay mười năm không nhìn lại, cậu vẫn sẽ không nhìn nhầm.
Hơn nữa, mặc dù nơi này là góc chết của camera, nhưng phạm vi giám sát của nơi này lại không nhỏ, dù Diệp Dĩ Nguy thần thông quảng đại như thế nào đi nữa cũng không thể vô hình vượt qua hết những camera theo dõi xung quanh để bay thẳng đến góc chết ở chỗ này được?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã xoay người đi đến chỗ đội bảo vệ đang tuần tra gần đó, nhờ bọn họ dùng bộ đàm gọi cho anh Cường bảo gã đến gặp mình, cậu có chuyện qua trọng cần nói cho gã biết...
Anh Cường mở viên giấy ra:
Cái này từ đâu ra?
Viên Mục Dã nhún vai:
Ở bên cạnh chòi nghỉ, đột nhiên ném vào chân tôi...
Anh Cường lại hỏi lại:
Đã như vậy vì sao cậu không làm theo lời hẹn? Lại đi tìm tôi làm gì?
Ngài K cười và nói với Viên Mục Dã:
Nước hồ lạnh như vậy, làm phiền cậu rồi!
Không có gì, tiện tay thôi...
Viên Mục Dã vốn định nói khách sáo mấy câu rồi đi, nhưng không ngờ Khánh Nhi lại đột nhiên bảo với ngài K:
Hôm nay Náo Náo ra viện, cha có thể để anh Viên đi đón nó cùng con không?
Ánh mắt ngài K thoáng lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng khôi phục nụ cười chân thành, ông ta nói:
Nghịch ngợm... cậu Viên là khách của trang viên, sao có thể đi đón Náo Náo với con chứ? Cậu ấy là bạn thân của anh trai con, anh con sẽ không vui khi con đối xử vô lễ với cậu ấy như vậy đâu.
Không bao lâu sau, anh Cường từ từ đi đến, Viên Mục Dã nhìn thái độ của đối phương là biết chuyện này nhất định có vấn đề, cho dù không phải ý của anh Cường thì cũng là ý của lão cáo già kia...
Sao thế? Có chuyện gì vậy?
Anh Cường hỏi.
Viên Mục Dã lấy tờ giấy kia đưa cho gã và bảo:
Có lẽ Diệp Dĩ Nguy đã quay về, anh bảo người đi tìm xung quanh xem!
Viên Mục Dã cười nói:
Không phải tôi nghĩ đến tâm trạng sốt ruột của ngài K muốn gặp con trai sao, cho nên mới báo trước với anh... Hay là hai chúng ta cùng đến đó xem sao?
Sắc mặt anh Cường đột nhiên trở nên âm trầm:
Cậu có thực sự là bạn của cậu Nguy không thế?
Viên Mục Dã cười lạnh:
Nếu tôi không phải bạn của anh ấy, sao lại bị giam lỏng ở đây chứ?
Anh Cường hiểu ngay Viên Mục Dã đã nhìn thấu cái bẫy trong này, gã bèn cười và ném viên giấy ra xa:
Thằng nhóc cậu cũng khó lừa đấy! Có điều, tôi nói trước, tất cả đều là ý của ngài K, ai bảo cậu cứ muốn gây sự chú ý với con gái ông ta cơ?
Viên Mục Dã hừ nhẹ một tiếng:
Nực cười... nói cứ như tôi đòi đến đây làm khách không bằng ấy? Nói dối nhiều quá đến mức bây giờ các anh tin là thật luôn rồi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.