Chương 956: Quay về nước m
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1041 chữ
- 2022-02-08 08:05:36
Sau khi kiểm tra nhà vệ sinh để xác định không còn ai khác, lúc này Thạch Lỗi mới trêu chọc Viên Mục Dã:
Tên nhóc cậu kh8á nhỉ? Vậy mà còn chui vào trong đám người đáp lễ.
Viên Mục Dã vừa nảy sinh cảm giác gặp lại người thân thì đã 3bị câu nói này làm cho tụt cả cảm xúc:
Anh không có một chút thông cảm nào à? Trên chân tôi vẫn còn cái đinh thép chưa 9rút ra đây này!
Thạch Lỗi cau mày hỏi:
Sao lại gãy thế?
Chuyện dài lắm, may mà cũng lành rồi.
Viên 6Mục Dã cười khổ.
Thạch Lỗi lấy làm lạ hỏi:
Lúc nãy khi tôi bước vào đây thấy an ninh cũng không chặt chẽ lắm, n5ếu cậu muốn chạy thì đâu có vấn đề gì?
Viên Mục Dã nhún vai:
Không chặt chẽ với tôi, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể đi được!
Ai ngờ Thạch Lỗi nghe xong lại vỗ vai Viên Mục Dã và nói:
Đây không phải là sợ, mà là không cần thiết... Cậu em, tôi khuyên cậu hãy tự giải quyết cho tốt đi.
Thạch Lỗi nói xong bèn đeo kính râm lên rồi rời đi mà không hề quay đầu lại, chỉ còn Viên Mục Dã đứng một mình ở trong nhà vệ sinh và thở dài bất đắc dĩ:
Đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách...
Khi Viên Mục Dã trở lại lễ đường, cậu phát hiện Thạch Lỗi đã rời đi sớm hơn một bước. Thực sự mà nói, Thạch Lỗi tuyệt đối là một người theo chủ nghĩa ích kỷ, việc gã nhiều lần cứu Viên Mục Dã đã coi như vi phạm nguyên tắc sống của gã rồi.
Lần này, Viên Mục Dã trực tiếp đối đầu với Thâm Tiềm, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, cho nên một người thông minh như Thạch Lỗi sẽ không để mình bị cuốn vào vũng nước đục này...
Những vị khách đến sau đều đến cũng vội mà đi cũng vội, trên cơ bản đều là đi ngang qua sân khấu, thậm chí còn để người khác đến dự đám tang thay mình... Những người này không có ai cố tình đến gây chuyện nên bầu không khí cũng hài hòa hơn nhiều.
Về phần Diệp Dĩ Nguy và Khánh Nhi, bọn họ luôn đứng tại chỗ với vẻ mặt không hề thay đổi. Nhưng điều khiến Viên Mục Dã thấy hơi khó hiểu là, Diệp Dĩ Nguy thì không cần phải nói vì anh ta chẳng có tình cảm nào khác với lão cáo già ngoài sự hận thù, nhưng Khánh Nhi lại khác, cô gái này thật sự mất cha mà?
Viên Mục Dã lập tức buồn cười:
Đâu có giật gân đến mức đó chứ? Anh nói cứ như tôi chưa từng đi nước M vậy...
Lần trước là do tôi bảo kê cho cậu, lần này cậu dính đến người của Thâm Tiềm thì sao mà giống được? Đừng nói là tôi không cảnh cáo cậu, nếu cậu chọc đến người của Thâm Tiềm, tôi không cứu được cậu đâu.
Thạch Lỗi nghiêm mặt nói.
Viên Mục Dã híp mắt nhìn gã rồi hỏi:
Không ngờ Thạch Lỗi cũng có lúc sợ hãi à?
Viên Mục Dã nhìn Khánh Nhi và nghĩ thầm chẳng lẽ cô gái này biết lão cáo già giả chết? Nhưng cậu nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó, bởi vì Viên Mục Dã cảm thấy trạng thái của cô ta thật sự đau buồn như mất đi người cha mà không phải đang giả vờ.
Sau khi tang lễ kết thúc, Chu Tử Cường bắt đầu chuẩn bị cho việc quay về nước M, đám người bọn họ, bao gồm cả Diệp Dĩ Nguy đều không nhập cảnh qua con đường hợp pháp, vì vậy chỉ có thể dùng con đường bất hợp pháp...
Vì vậy Chu Tử Cường bỏ tiền ra thuê một chiếc du thuyền ở cảng gần nhất, gã định lén trở về nước M bằng đường biển. Viên Mục Dã nghe xong bèn nghĩ thầm trong lòng, xem ra duyên phận giữa cậu với nước M đều đến từ việc xâm nhập bất hợp pháp.
Thạch Lỗi trợn mắt nói:
Vậy là sao? Cậu định làm tôi phí mất một khoản tiền phúng viếng à? Tôi và lão K cũng chẳng quen, nếu không phải vì cứu cậu thì tội gì tôi phải đến viếng lão chứ?
Viên Mục Dã vội vàng cười và bảo:
Chuyện bây giờ có biến... Tôi phải đi cùng bọn họ về nước M.
Thạch Lỗi biến sắc:
Cậu điên rồi à, vũng nước đục đó mà cũng dám lội vào? Nước M là nơi nào chứ? Mafia, xã hội đen hoành hành, các tổ chức tội phạm quốc tế nhiều như nấm, một con cừu nhỏ như cậu sẽ bị người ta ăn đến cả xương cũng chẳng còn...
Còn về phần di thể của lão K, bởi vì không có giấy chứng tử nên không thể hỏa táng theo cách bình thường ở nước S, dù sao đây là con người chứ không phải động vật nên không ai dám tùy tiện đốt. Cuối cùng Chu Tử Cường quyết định tạm thời cất xác lão K trong tủ đông của khu nghỉ dưỡng, dù sao ở đây cũng có điều kiện để đông lạnh di thể...
Đến lúc này Viên Mục Dã mới cảm giác được chỗ đáng sợ của lão K, ông ta lại xây một nơi cất giữ thi thể trong khu nghỉ dưỡng, hơn nữa nhìn vào quy mô của nó... Đồng thời cất chứa mười mấy xác chết cũng không có vấn đề, thật sự không biết trong đầu ông ta đang suy nghĩ cái gì mỗi ngày?
Không biết có phải do bị kích thích quá nhiều trong khoảng thời gian này hay không, Viên Mục Dã cảm thấy Khánh Nhi đã thay đổi rất nhiều, cô ta không còn là cô bé hay cười trước đây nữa mà trở nên lầm lì ít nói, khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, cứ như Diệp Dĩ Nguy số hai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.