Chương 969: Không xứng
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1192 chữ
- 2022-02-08 08:05:43
Nghe A Hãn nói nhiều như vậy nhưng Viên Mục Dã lại hiểu rõ, lão cáo già làm như thế không phải vì thấy thương xót hai anh em họ8, mà vì muốn bồi dưỡng tay chân thân tín của mình mà thôi...
Có điều,Viên Mục Dã không thể không thừa nhận, lão cáo gi3à cũng đã suy nghĩ cho hai anh em họ. Ví dụ như cánh tay và chân bằng máy kia, nếu như không cởi quần áo thì không ai có thể p9hát hiện ra chân tay của họ không phải là máu thịt.
Điều này nói rõ chi phí làm chúng không nhỏ, hơn nữa không chỉ là 6chi máy với kích cỡ của người trưởng thành hiện tại, mà phải được thiết kế lắp đặt từ khi hai người đó vẫn còn nhỏ, sau đó khô5ng ngừng thay đổi theo sự phát triển của họ, nếu không bọn họ không thể hình thành các kỹ năng từ khi còn bé như vậy được?
Viên Mục Dã không thể tin được:
Hai người đều chỉ có một quả thận, cho ông ta thì sống thế nào?
A Hãn cười nói:
Ơn tái sinh không thể nào báo đáp... Hơn nữa, anh em chúng tôi đã sớm coi ông ấy như cha của mình.
Viên Mục Dã nghe vậy thì thấy đáng thương cho hai anh em họ, từ khi sinh ra họ đã không được biết thế nào là tình thân, cho nên khi có người đối xử tốt với họ, họ sẽ nỗ lực hết sức để báo đáp, nhưng lại không phân biệt được đối phương đối xử với mình là chân tình hay giả dối...
Sau đó cậu kể lại thân thế của A Hãn và A Bưu cho Diệp Dĩ Nguy nghe, Diệp Dĩ Nguy cũng thấy thương cảm:
Lão già quả nhiên rất biết cách lung lạc lòng người! Thế này chẳng phải giống như có hai người con nuôi ở bên cạnh, và có thể chết vì lão bất cứ lúc nào sao?
Viên Mục Dã trầm giọng:
Lão ta không xứng... cho dù là anh hay hai anh em Bưu Hãn, lão ta cũng không xứng để mọi người chết vì lão.
Diệp Dĩ Nguy cười ngượng:
Địa ngục thì trống, mà ác ma lại ở nhân gian... Cậu nói xem vì sao ông trời không bắt lão ta đi chứ? Có đôi khi hận quá, tôi đã từng nghĩ hay là mình chết đi, để xem lão ta đi đâu tìm con trai mà lấy thận?
A Hãn thoáng ngẩn người, nhưng sau đó lại tỏ vẻ không quan trọng:
Vậy thì thế nào? Ngài ấy đã cho chúng tôi tất cả, để hai anh em chúng tôi được sống với tôn nghiêm của người bình thường mười mấy năm nay, vì ngài ấy mà chết... chúng tôi cũng vui lòng.
Viên Mục Dã không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho anh em A Bưu A Hãn, mặc dù khi sinh ra bọn họ bị coi là dị loại, nhưng họ đều là những người trọng tình trọng nghĩa, tiếc là đời này đã theo sai người...
Thấy Viên Mục Dã không lên tiếng, A Hãn tiếp tục nói:
Thật ra tôi và anh trai tôi đều rất hâm mộ cậu Nguy, tiếc là chúng tôi không phải con trai ruột của ngài K, nếu không chúng tôi nhất định cam tâm tình nguyện cho ngài ấy một quả thận.
Viên Mục Dã nhận ra, lão cáo già đã bỏ rất nhiều công sức đối với mỗi người bên cạnh mình, cho dù là để lợi dụng, thì lão cáo già này cũng sẽ bố trí bố cục tỉ mỉ, tận dụng triệt để... Nhưng vì sao lão lại luôn thờ ơ với con trai mình là Diệp Dĩ Nguy như vậy?
Nếu không phải thận của lão bị hỏng, không thay sẽ chết thì hẳn là lão sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt Diệp Dĩ Nguy, điểm này nói rõ lão cáo già không những không thích người con trai này, thậm chí còn có thể nói là rất ghét anh ta...
Trò chuyện lâu như vậy, Viên Mục Dã đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối:
Anh có bao giờ nghĩ, khi A Bưu đi theo tên thế thân kia về nước là nhất định phải chết không?
Nét mặt A Hãn mơ hồ, dường như từ trước tới nay chưa từng có ai nói những chuyện này với hắn, hắn im lặng một lúc rồi mới trầm giọng, bảo:
So với cha mẹ ruột của chúng tôi, thì ngài ấy đã tốt hơn rất nhiều lần rồi... Tôi hiểu anh muốn nói gì, nhưng sở dĩ anh nói vậy là vì anh đã được cảm nhận tình cảm gia đình. Còn chúng tôi thì khác, cho dù là cha mẹ đẻ cũng đối xử với chúng tôi không bằng chó bằng lợn, cho nên có thể gặp được ngài ấy đã là phúc mấy đời của chúng tôi rồi. Tôi lặp lại, chết vì ngài ấy, chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Viên Mục Dã quay về phòng thấy Diệp Dĩ Nguy vẫn đang loay hoay với khối rubic, anh ta thấy Viên Mục Dã quay lại bèn thuận miệng hỏi:
Cậu nói chuyện với tên lỗ mãng kia thế nào rồi?
Viên Mục Dã ngồi xuống cạnh Diệp Dĩ Nguy:
Hai anh em họ cũng rất đáng thương...
Viên Mục Dã trầm giọng, nói:
Cách cha mẹ đối xử với con cái không phải như vậy…
A Hãn nghi ngờ hỏi:
Anh nói vậy là sao?
Viên Mục Dã nói:
Tôi muốn nói bất luận là quan hệ của anh em hai người với ông ta, hay quan hệ của Diệp Dĩ Nguy với ông ta đều không phải tình cảm gia đình thông thường... Cha mẹ bình thường đều hy vọng con cái mình được khỏe mạnh, không có người làm cha làm mẹ nào lại muốn con cái hy sinh mạng sống để cứu mình cả.
Anh sẽ không đâu... vì trong lòng anh hiểu rõ, người xui xẻo tiếp theo chính là Khánh Nhi.
Viên Mục Dã nói chắc chắn.
Viên Mục Dã nói không sai, đừng thấy thái độ của Diệp Dĩ Nguy đối với người em gái kia hờ hững như vậy mà cho rằng giữa bọn họ không có chút tình cảm nào... Khi nào liên quan đến sinh tử, Diệp Dĩ Nguy sẽ không thể ngồi yên không để ý đến.
Cũng đừng thấy hiện giờ lão cáo già yêu thương Khánh Nhi như vậy, đấy chỉ là vì hiện tại lão ta không cần cân nhắc đến việc có cần dùng mạng của Khánh Nhi để cứu mình hay không mà thôi, một khi Diệp Dĩ Nguy không ở đây, Khánh Nhi chính là nguồn thận sống tiếp theo kế nhiệm anh ta.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Diệp Dĩ Nguy cứ luẩn quẩn không thể thoát ra được... cho nên lúc trước Viên Mục Dã mới nghĩ đến việc muốn trừ khử lão cáo già.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.