Chương 981: Cảm giác lạnh nhạt
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1100 chữ
- 2022-02-08 08:05:51
Viên Mục Dã cười đáp:
Thành thật mà nói, tôi gặp tai nạn bất ngờ khi làm nhiệm vụ vào thời gian trước, vì vậy tôi đã quên hết những gì x8ảy ra trong ba năm qua.
Không ngờ Hoắc Nhiễm nghe xong lại vui vẻ nói:
Tốt quá, vậy chẳng phải anh là Viên Mục Dã của ba năm t3rước sao?
Viên Mục Dã cười lắc đầu:
Làm sao có thể chứ? Đối với tôi mà nói, mọi người không chỉ là đồng nghiệp mà còn là người nhà... Trong cuộc đời này không có nhiều con người và sự việc khiến tôi quan tâm, vì vậy tôi vô cùng quý trọng những gì đã có.
Tằng Nam Nam từ đầu đến cuối không nói gì thì bây giờ bỗng nâng chén đứng dậy, vành mắt hơi đỏ, cô nói:
Anh Viên... Anh có thể trở về, chúng tôi thật sự rất vui.
Viên Mục Dã vội vàng đứng dậy, sau đó đưa tay vuốt đầu cô ấy và bảo:
Tôi cũng rất vui... Tôi biết mọi người đã không gặp tôi hơn ba năm, nhưng đối với tôi mà nói thì mới chỉ cách xa vài ngày mà thôi, vì vậy về phía tôi thì chẳng có bất kỳ thay đổi nào.
Tằng Nam Nam nghe xong thở phào:
Vậy là tốt rồi... Vậy là tốt rồi.
Đoàn Phong thấy bầu không khí có vẻ không ổn lắm nên vội vàng hòa giải:
Làm cái gì thế? Vất vả lắm Viên mới có thể quay về, tại sao lại buồn như vậy? Đúng là cậu ấy đã ký hợp đồng năm năm với Thạch Lỗi, nhưng điều đó đâu có nghĩa là bán thân cho gã đâu? Viên muốn về lúc nào thì về mà... Hơn nữa đến bây giờ cũng đã qua ba năm rồi, đến lúc hết hạn hợp đồng, chẳng phải cậu ấy sẽ ngoan ngoãn quay về sao?
Trương Khai vừa cười vừa nói:
Đúng vậy... Viên vĩnh viễn là Viên của chúng ta!
Lúc này, Trương Khai ôm vai Viên Mục Dã và nói bằng giọng líu cả lưỡi:
Viên, anh có biết chúng tôi đã sống thế nào trong ba năm qua không? Thật sự là lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa đấy!
Đại Quân nghe vậy bèn nhanh chóng tiếp lời:
Đúng vậy, chúng tôi thật sự sợ cậu sau này chỉ đi theo gã đàn anh từ trên trời rơi xuống đó mà quên hết chúng tôi!
Đối với đám người trước mặt này, Viên Mục Dã tự nhiên không hề đề phòng, nhất là Đoàn Phong, cậu tin tưởng anh ấy 100%, vì vậy Viên Mục Dã không nghĩ rằng mọi người sẽ cùng nhau lừa mình... Nhưng chính đám người được Viên Mục Dã tin tưởng tuyệt đối này lại tỉ mỉ biên soạn một lời nói dối đầy thiện ý với cậu.
Có thể do hơi ấm của rượu nên cảm giác xa lạ
như có như không
dần biến mất, quan hệ giữa những người đàn ông chính là như vậy, cho dù người không quen ngồi với nhau thì chỉ cần vài chén là có thể thành thân, chứ chưa cần nói bọn họ vốn từng là những người tin tưởng nhau nhất!
Viên Mục Dã cảm thấy hơi lạ, cậu không hiểu tại sao tên nhóc Hoắc Nhiễm này lại nói như vậy, Đoàn Phong thấy thế bèn 9vội vàng kéo Viên Mục Dã lại và bảo:
Chúng ta thật sự đã lâu không gặp, tối nay nhất định phải không say không về!
Trương Khai6 và Đại Quân cũng kêu gào bên cạnh, vì vậy Viên Mục Dã liên tục bị bọn họ rót vài chén rượu trắng, trông có vẻ như họ muốn chuốc say cậu5. Viên Mục Dã bị họ ép đến mức không thể từ chối nên uống hết chén này đến chén khác...
Đoàn Phong tỏ ra thương tâm mà nói:
Mọi người nghe thấy chưa? Sau này đừng có ghép tôi với bà già Tần này nữa nhé? Người ta cũng nhìn chán khuôn mặt đẹp trai của tôi rồi!
Mọi người thi nhau kêu gào yêu cầu Tần Uyển tìm một cậu chàng thịt tươi, để đem đến chọc tức ông anh thịt khô Đoàn Phong này! Viên Mục Dã nhìn cảnh tượng sôi động trước mắt bỗng nhiên lại sinh ra một chút cảm giác mất mát, cậu sợ những thứ này sẽ biến mất như một ảo ảnh...
Đoàn Phong giả vờ không vui nói với Tần Uyển:
Chúng ta quen nhau đã nhiều năm như vậy, tại sao cô chẳng bao giờ khen tôi đẹp trai và có sự hấp dẫn của đàn ông trưởng thành nhỉ?
Tần Uyển cười nói:
Anh cũng nói rồi đấy, chúng ta quen nhau lâu quá nên tôi nhìn cũng phát chán rồi.
Đúng lúc này Tần Uyển bê đồ ăn đến, chị ta cười nói với Viên Mục Dã:
Đã mấy năm không gặp, Viên của chúng ta vẫn đẹp trai như vậy... Hơn nữa trên người cậu còn có thêm nét quyến rũ của đàn ông trưởng thành đấy.
Viên Mục Dã xấu hổ đỏ cả mặt vì lời khen của Tần Uyển:
Chị Tần mới là người vĩnh viễn trẻ đẹp...
Thấy Viên Mục Dã ngơ ngác nhìn mọi người, Đoàn Phong lại rót thêm cho cậu một chén rồi hỏi:
Sao lại ngẩn người ra thế? Viên, cậu hồi phục đến đâu rồi? Mọi chuyện đều ổn chứ?
Viên Mục Dã gật đầu:
Về cơ bản thì cơ thể tôi không có vấn đề gì quá lớn, nhưng trong đầu lại thiếu mất ba năm ký ức.
Nói đến đây, Viên Mục Dã thở dài bảo:
Đội trưởng Đoàn, anh có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra vào ba năm trước không? Chân của tôi thật sự bị thương nghiêm trọng à?
Nghe cậu hỏi, vẻ mặt của Đoàn Phong hơi cứng lại, anh ta bất đắc dĩ nói:
Viên ạ, tình huống lúc đó của cậu đúng là không tốt. Cậu nghĩ lại xem, với tính cách của tôi... nếu không phải vì chẳng nghĩ ra được biện pháp nào, làm sao tôi có thể đồng ý để cậu đi cùng Thạch Lỗi chứ? Bây giờ nghĩ lại thì quyết định đó vẫn là đúng, tôi rất vui vì đã không biến cậu thành một người tàn phế do sự cố chấp của mình.
Trong ba năm qua tôi chưa từng quay về một lần nào sao?
Viên Mục Dã hỏi dò.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.