Chương 997: Ông già ăn xin
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1170 chữ
- 2022-02-08 08:06:18
A Triết ngẫm nghĩ rồi nói:
Là thật hay giả cứ thử xem chẳng phải sẽ biết ư? Lát nữa chúng ta tìm cơ hội đi xem đứa bé kia. Nếu 8bọn họ đồng ý thì tất nhiên chẳng còn gì để nói, nhưng nếu bọn họ cản trở bằng mọi cách, vậy chứng tỏ đứa bé này có vấn đề là c3ái chắc.
Bàn bạc xong, ba người quyết định đến hiệu sách của Sài Vũ xem thử. Không ngờ bọn họ mới vừa ra khỏi cửa đã t9hấy một người phụ nữ có sắc mặt u ám lạ thường đang đứng ở cổng căn nhà cũ nhà họ Ngô, ánh mắt nhìn Viên Mục Dã kiểu chẳng thân6 thiện.
Viên Mục Dã thấy bước chân Thạch Lỗi dần dần chậm lại, cậu bèn nhìn theo ánh mắt gã, và dĩ nhiên cũng thấy ông già ăn xin chẳng ăn khớp gì với cảnh vật xung quanh kia.
Cái gì thế này? Không phải nói là thị trấn này rất hài hòa ư? Mọi người đều an cư lạc nghiệp, sao đột nhiên lòi ra một ông già ăn xin thế?
A Triết hơi giật mình.
Lúc này người qua đường ở bên cạnh thấy thế bèn vội bước tới, cười xòa:
Ngại quá! Đầu óc cô ta không được bình thường cho lắm. Các cậu đừng chấp nhặt với cô ta.
Nói xong thì lôi tuột người đi.
Đương nhiên bọn họ sẽ không tin mấy câu vớ vẩn của người qua đường kia. Ánh mắt người phụ nữ kia nhìn về phía Viên Mục Dã rõ ràng tràn ngập thù hằn, tuyệt đối không thể dùng câu
đầu óc không được bình thường
là có thể nói cho qua…
Viên Mục Dã hùa theo lời gã, tỏ ra hơi thất vọng:
Xem ra chúng ta không tới đúng lúc rồi.
Hai vợ chồng Sài Vũ ngờ vực nhìn ba người bọn họ. Thạch Lỗi cười giải thích:
Thằng em này cực kỳ thích trẻ con. Lần đầu tiên nhìn thấy chị Sài đẩy Tiểu Bảo ra ngoài đã muốn sấn lại coi rồi. Nhưng cậu ta ngại nên không dám.
Trên đường về, A Triết bực bội nhìn những cửa hàng bên đường:
Những cửa hàng kia thật sự có khách tới à? Các anh xem hiệu sách của Sài Vũ đi, chúng ta ngồi trong đấy rõ là lâu mà chẳng có một người khách nào. Không biết mấy người buôn bán của thị trấn này kiếm tiền bằng cái gì nữa.
Tôi thấy làm ăn uống ở đây tốt thế còn gì? Cậu xem cửa hàng đồ ăn sáng mà chúng ta đến đấy, buôn bán đắt hàng biết bao nhiêu!!
Thạch Lỗi vừa nói vừa quan sát mọi nơi. Bỗng gã nhìn thấy ở góc tường cách đó không xa có một ông già ăn xin đang ngồi.
Viên Mục Dã lấy làm lạ nhìn Sài Vũ:
Chị Vương kia bị làm sao thế? Vừa rồi chị ta bám theo chúng tôi suốt.
Sài Vũ bất đắc dĩ nói:
Ngại quá, đã dọa đến các anh rồi hả? Thật ra chị Vương cũng rất đáng thương, mấy năm trước con trai chị ấy qua đời do tai nạn. Từ đó về sau đầu óc chị ấy trở nên không được bình thường, vừa thấy có người bên ngoài tới thị trấn thì nghĩ là hung thủ hại chết con trai mình.
Vừa đúng lúc An Tĩnh đi từ trong ra, thấy ba người Viên Mục Dã tới, cô ta bèn cười, chào mấy người:
Sao cứ đứng ở cửa tiệm thế, mau vào trong ngồi đi!
Ba người thuận thế đi vào hiệu sách. Thạch Lỗi nhìn ngó khắp mọi nơi:
Hai vợ chồng anh chị đều ở đây trông cửa hàng rồi bỏ con trai ở đâu?
An Tĩnh cười hỏi:
Anh Viên lập gia đình chưa?
Viên Mục Dã đáp hơi xấu hổ:
Vẫn chưa…
Thấy ba người Viên Mục Dã đến, Sài Vũ lập tức đứng dậy đón, nhưng cùng lúc nhìn thấy bà điên đi theo sau bọn họ, sắc mặt anh ta khẽ thay đổi và nói vọng về phía đối phương:
Chị Vương, sao chị lại tới đây?!
Dường như bà điên rất sợ Sài Vũ, nghe anh ta nói như vậy thì lập tức nghiêm mặt lại, sau đó hơi hoảng hốt xoay người bỏ đi.
An Tĩnh gật đầu:
Thảo nào… Mấy ngày nay Tiểu Bảo cảm lạnh nhẹ, cho nên tôi không muốn để con gặp gió, bởi vậy mới che kín mít. Như vậy đi, chờ bệnh của Tiểu Bảo khá hơn một chút, tôi sẽ bế con sang tìm các anh chơi.
Đã nói đến nước này, dĩ nhiên ba người Viên Mục Dã không tiện nói gì thêm nữa. Họ ngồi ở hiệu sách một lát rồi đứng dậy rời đi.
Bởi vì nếu chị ta đúng là bà điên thật, sao có thể chỉ nhìn chằm chằm vào Viên Mục Dã được? Hơn nữa Viên Mục Dã nghĩ nát óc cả buổi, vẫn thấy chắc chắn mình chưa từng gặp người phụ nữ này.
Lúc ấy ba người cũng không để chuyện này trong lòng, chỉ coi là có thể đối phương nhận nhầm người, kết quả khi bọn họ đến hiệu sách của Sài Vũ lại thấy bà điên kia bám đuôi theo đến.
Viên Mục Dã thầm sửng sốt, không biết mình đắc tội với bà chị này bao giờ. Nhưng cậu suy nghĩ cả buổi mà vẫn ho5àn toàn không có ấn tượng gì với người phụ nữ trước mặt. Ít nhất vào ban ngày cậu chưa từng gặp ai như vậy.
Thấy thế, Thạch Lỗi cảnh giác nhìn người phụ nữ và hỏi:
Bà chị ơi, không biết chị đứng trước cổng nhà tôi có chuyện gì không?
An Tĩnh nở nụ cười:
Đêm qua thằng nhóc vừa khóc vừa quậy, vốn chẳng ngủ được chút nào, giờ này đang ngủ như heo ấy...
Thạch Lỗi nhận ra rõ ràng đối phương không muốn cho bọn họ gặp đứa trẻ, vì thế gã tỏ vẻ bất đắc dĩ và nói với Viên Mục Dã:
Xem đi, tôi nói lúc này tới chắc chắn Tiểu Bảo đang ngủ mà cậu không nghe. Cậu đó, thích trẻ con quá mà.
Viên Mục Dã nhíu mày, hỏi:
Con trai chị ấy bị sao mà chết?
Sài Vũ thở dài, đáp:
Chúng tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết cậu ta đến nơi khác làm việc và qua đời vì một tai nạn.
Thạch Lỗi chớp mắt, nói:
Nếu ông ta là ăn xin, chắc chắn không phải người địa phương rồi. Đi, chúng ta mua ít đồ ăn đến an ủi ông bác ăn xin này một chút.
Ông già ăn xin đang dựa nghiêng vào góc tường phơi nắng đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mặt tối lại. Ông ta mở mắt ra thì nhìn thấy ba thanh niên trông lạ mặt đang mỉm cười đứng trước mặt mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.