• 382

Chương 17: Lũ Chuột


Số từ: 8755
Nguồn: sưu tầm
Đinh Bằng nói:
Ta không thích nữa
. Tức là ý muốn chấm dứt cái trò chán ghét này, mà A Cổ là đầy tớ vất trung thành và xứng với chức năng.
Vì vậy, lúc Đinh Bằng vừa nói xong tiếng cuối cùng, A Cổ lập tức bắt đầu hành động.
Đinh Bằng không đợi coi xem gã hành động ra sao, chàng rất yên tâm, vì chàng biết A Cổ nhất định sẽ giải quyết sự tình rất viên mãn, nên chàng tiếp tục đi tới, không dừng bước.
Bên tai chàng vẳng nghe những âm thanh. Âm thanh quyền đầu đánh trên thân thể người; cùng âm thanh xương gãy, đầu bể. Những âm thanh này khiến Đinh Bằng vừa ý. Chàng biết sau đó, trên đường đi bộ ra Thần Kiếm sơn trang, sẽ không còn bầy chuột hoạt động trong bóng tối nữa.

Đinh đinh!


Đoong đoong!

Tiếng sắt thép chạm nhau, Đinh Bằng thấy kỳ quái.
Âm thanh này đáng lý không có, chẳng lẽ bọn chuột dám chống cự?
Lúc chuột bị đuổi gấp, cố nhiên cũng cắn lại, nhưng A Cổ là một mèo già rất có kinh nghiệm, gã không để chuột có cơ hội cắn lại.

Đinh đinh!


Đoong đoong!

Tiếng sắt thép chạm nhau tiếp tục, chứng minh A Cổ đã gặp phải một con chuột ngoan cố, không chịu hàng phục, và tất nhiên là một con chuột cống loại lớn.
Đinh Bằng nhịn không nổi dừng chân quay đầu nhìn lại.
Chàng liền trông thấy Tạ tiên sinh. Vị Tổng quản Tạ tiên sinh của Thần Kiếm sơn trang.

Đối với Tạ tiên sinh, Đinh Bằng không xa lạ, mà hầu như có thể nói là bạn quen lâu ngày, chỉ có điều tình bạn không mấy gì thân mật.
Lần thứ nhất chàng gặp Tạ tiên sinh tại Vạn Tùng sơn trang của Liễu Nhược Tùng.
Hôm đó, ngoài Tạ tiên sinh, còn có Tuế Hàn tam hữu cùng nổi danh với Liễu Nhược Tùng. Liễu Nhược Tùng đánh cắp chiêu kiếm
Thiên Ngoại Lưu Tinh
, rồi tiến hành một trận đấu ty bỉ đáng cười, do Tạ tiên sinh đóng vai trò trọng tài.
Bắt đầu từ hôm đó, Đinh Bằng đã không có thiện cảm với Tạ tiên sinh.
Chuyện hôm đó, chẳng thể trách ông ta, vì Liễu Nhược Tùng đã sắp đặt mưu kế rất khéo léo, khiến Đinh Bằng có trăm miệng cũng khó cãi.
Tuy nhiên, trước sau, Đinh Bằng vẫn thấy Tạ tiên sinh không chủ trì công bằng. Đã là Tổng quản của Thần Kiếm sơn trang, một người đi đến đâu cũng được tôn kính, tất nhiên phải hiểu rất rõ tính cách con người của Liễu Nhược Tùng. Ít ra, ông ta không nên xuất hiện tại Vạn Tùng sơn trang, làm bạn với một người như Liễu Nhược Tùng. Tuy hôm đó, sự trọng tài của Tạ tiên sinh tương đối công bằng, nhưng trước sau, Đinh Bằng vẫn cho rằng ông ta đã thông đồng với Liễu Nhược Tùng.
Vì vậy, lúc sau này, khi gặp lại Tạ tiên sinh, Đinh Bằng tỏ vẻ rất khinh khi.
Thậm chí, vừa rồi không lâu, tại trước cửa Thần Kiếm sơn trang, chàng còn làm cho Tạ tiên sinh một vố bẽ mặt, nhưng chàng chưa thấy qua Tạ tiên sinh sử dụng kiếm.
Tổng quản của Thần Kiếm sơn trang, kiếm pháp tạo nghệ, tất nhiên rất xuất chúng. Đây là chuyện mà ai cũng phải cho là thiên kinh địa nghĩa, nhưng trên giang hồ chưa ai đã nhìn thấy Tạ tiên sinh dùng kiếm.
Rốt cuộc, hôm nay Đinh Bằng đã thấy.

Kiếm thuật của Tạ tiên sinh chẳng những tinh thục lanh lẹ, mà còn ác độc vô cùng.
Đinh Bằng chưa thấy qua kiếm pháp của Thần Kiếm sơn trang, nhưng chàng biết rõ kiếm pháp của Tạ tiên sinh chẳng phải xuất phát từ Thần Kiếm sơn trang.
Tạ gia thần kiếm được tiếng khen vô địch thiên hạ, nhưng chẳng phải loại kiếm thức âm hiểm độc ác như vậy, bằng không, Thần Kiếm sơn trang đã chẳng được địa vị tôn kính cao quý như hiện thời.
Kiếm đạo tức nhân đạo. Kiếm tâm tức thiên tâm.
Kiếm pháp vô địch không phải ở uy lực giết người.
Chỉ lòng nhân mới vô địch.

Thân thủ của A Cổ, Đinh Bằng biết rõ, tuy gã chưa xuất hiện lui tới giang hồ, nhưng trên giang hồ, người đủ sức thắng A Cổ, tuyệt không hơn năm người; mà Tạ tiên sinh lại là một trong số đó.
Quyền đấu của A Cổ đã là lợi khí vô song; vòng kim hoàn trên cánh tay của gã là công cụ phòng ngự hộ thân, lúc đối phương sử dụng vũ khí sắc bén, A Cổ mới dùng kim hoàn để gỡ gạt. Hiện thời, trên tay A Cổ đã có thêm mũi chủy thủ chưa từng sử dụng, được gã rút ra từ bắp vế. Trên cánh tay gã có một vết thương chảy máu, chứng tỏ vòng kim hoàn đã không đủ để bảo vệ an toàn cho gã.
Dù trong tay A Cổ đã có mũi chủy thủ, nhưng vẫn không thể lấy lại được thế kém; kiếm của Tạ tiên sinh giống như một con rắn độc, vây bọc bốn phía.
Người có thể khiến A Cổ bị thương, chẳng phải kẻ tầm thường. Đinh Bằng bỗng đề cao hứng thú, quay đầu bước tới hai bước, để quan sát cách xuất kiếm và chiêu thức của Tạ tiên sinh, để tìm hiểu thêm về con người này.
Nhưng Tạ tiên sinh vô cùng giảo hoạt, lúc lão ta phát hiện sự chú ý của Đinh Bằng, công thế của lão ta bỗng chậm lại, mà trong chiêu thức còn cố ý để lộ một số sơ hở.
A Cổ là một đấu sĩ già dặn kinh nghiệm, tuy gã bị thương, nhưng không chút rối loạn, cũng không vì đối phương công thế chậm lại, mà tăng thêm thế công của mình, cũng không lợi dụng những sơ hở trong chiêu thức của Tạ tiên sinh.
Gã vẫn ứng dụng chiến pháp như lúc đầu, tung múa chủy thủ, mà rất ít xuất chiêu; nhưng nói đến xuất thủ, tất nhiên là một sự tấn kích vô cùng lợi hại.
Đối với những sơ hở trong kiếm thức của Tạ tiên sinh, A Cổ làm như không thấy, mặc dầu, gã biết rõ, chỉ tấn kích một đao, có thể gây thương tích cho đối phương.
Tạ tiên sinh muốn dùng phương thức trì trệ để kết thúc trận đấu, nhưng A Cổ và Đinh Bằng lại không muốn.
Mỗi lần ra tay, A Cổ đều nhắm bộ vị chí tử của đối phương; chủy thủ của gã rất ngắn, chỉ bằng một phần tư trường kiếm của đối phương.
Một phần dài, một phần mạnh; một phần ngắn, một phần hiểm.
Đây là chuyện thường đàm của lão sinh luyện võ, nhưng chẳng phải là chân lý tuyệt đối; mà còn phải coi người sử dụng binh khí.
Mũi chủy thủ trên tay A Cổ đã phát huy đến mức tột cùng của cách dùng đoản binh phạm hiểm. Hiểm tất hung; hung tức là cần phải cứu.
Mỗi chiêu hắn đánh ra, đều nhằm vào chỗ cần phải cứu, mà cần phải có sức tạo nghệ tuyệt đỉnh, mới hóa giải được.
Cho nên, thần sắc Tạ tiên sinh càng thêm nghiêm trọng, mà kế hoạch trì hoãn của lão ta không thể thành công. Trừ phi lão ta dám mạo hiểm, để cho A Cổ đâm trúng một đao. Nhưng lão ta không dám, mà bất cứ người nào còn muốn sống cũng chẳng dám mạo hiểm như vậy. Vì A Cổ ra tay rất mau, rất mạnh, chỉ cần ứng biến chậm một chút, rất có thể bị gã đâm lút cán dao, cả thần tiên cũng không cứu sống nổi.
Vì vậy, tuyệt chiêu của Tạ tiên sinh, chẳng những không ẩn giấu được, mà trái lại, vì nguyên cớ xuất thủ do dự, càng cần phải đem hết tinh thần, mới có thể hóa giải nguy cơ. Lối đánh này, tự nhiên rất tốn sức, chẳng bao lâu, Tạ tiên sinh đã đấu ướt mồ hôi, thân tình vô cùng lo ngại.
Lão ta muốn kéo lại ưu thế không khó, nhưng không dám, vì lão biết, sau khi lấy lại ưu thế rồi, sẽ phải đối diện với một đường đao lanh lẹ vô cùng của Đinh Bằng.
Đinh Bằng coi một lát, rồi lên tiếng :
- A Cổ, ngừng tay.
Tạ tiên sinh thở ra một hơi dài, lau mồ hôi trên mặt, hình như mừng được qua khỏi khó khăn. Nhưng lão đã cao hứng quá sớm.
Vì Đinh Bằng đã tiếp thêm một câu :
- Ta để cho các hạ nghỉ một chút, khoảng nửa giờ sẽ thỉnh giáo, các hạ thấy thời gian nghỉ xả hơi đủ chứ?
Tạ tiên sinh nhìn nét mặt không biểu lộ tình cảm của Đinh Bằng, cảm thấy luồng hơi lạnh từ trong tâm phát xuất, khiến mồ hôi lạnh toàn thân, bỗng biến thành lớp lãnh băng. Lão ta tự biết rõ, tuyệt đối không cách gì thoát khỏi một đường đao thạch phá thiên kinh của Đinh Bằng.
Nhất là Đinh Bằng đã có thể toàn thân không tổn hại, từ Tàng Kiếm Lư đi ra. Vả lại chẳng cần hỏi chuyện chàng với Tạ Hiểu Phong giải quyết ra sao, mà chỉ bằng vào sự tôn kính của bốn tên kiếm nô đối với chàng, lão đủ thấy chẳng thể đương cự nổi Đinh Bằng.
Cục nổi cuống họng lão di động lên xuống, rất muốn nói vài câu, nhưng không biết nên nói thế nào.

Đinh Bằng mỉm cười nói :
- Hạnh hội, hạnh hội, Tạ tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, không hổ là Tổng quản của Thần Kiếm sơn trang.
Tạ tiên sinh cố gắng lắm, miễn cưỡng cười khan, nói :
- Đinh công tử quá khen. Công tử đã gặp gia chủ nhân rồi chứ?
Đinh Bằng :
- Gặp rồi, vừa mới chia tay gần đây thôi.
Tạ tiên sinh cố gắng nói lảng vấn đề :
- Cuộc hội ngộ của gia chủ nhân với công tử chắc vui vẻ lắm?
Đinh Bằng cười một cái nói :
- Cũng được, kể như không uổng chuyến đi của tại hạ.
Tạ tiên sinh hơi có vẻ sợ, hỏi :
- Có phải công tử đã so kiếm với gia chủ nhân?
- Kiếm thuật thần thông của Tạ tiền bối, sao tại hạ lại dám so kiếm với ông ta.
- Tại hạ muốn nói, thần đao của công tử đã đo lường với kiếm của gia chủ nhân?
Đinh Bằng cười :
- Cũng có thể nói như vậy.
- Nhưng không rõ được thua ra sao?
Đây là điều mỗi người quan tâm, vấn đề mà ai ai cũng muốn biết, Tạ tiên sinh cũng rất khẩn trương muốn biết, nên mới đề ra câu hỏi.
Đinh Bằng cười nhẹ :
- Các hạ là Tổng quản của Thần Kiếm sơn trang, không nên hỏi câu này, các hạ nên rõ hơn người khác mới đúng.
- Nơi đó là cấm khu, tại hạ tuy là Tổng quản Thần Kiếm sơn trang, nhưng cũng không được phép vào trong, giống như mọi người.
- Ít ra, các hạ cũng biết nơi đó là Tàng Kiếm Lư.
Tạ tiên sinh không thể phủ nhận, tuy lão ta có thể nói không biết, nhưng thần sắc của Đinh Bằng, khiến lão ta không dám dối trá nửa lời, mà phải gật đầu đáp :
- Tại hạ có nghe bọn kiếm nô nói.
- Đương nhiên các hạ cũng biết rõ, trong Tàng Kiếm Lư, quý chủ nhân không mang kiếm.
- Điều này tại hạ không rõ, vì chưa bao giờ tại hạ bước vào Tàng Kiếm Lư.
Đây là lời nói thực, cho nên Đinh Bằng nói tiếp :
- Từ nay về sau, các hạ có thể vào đó được rồi, tại hạ đã có so tài với quý chủ nhân một chập, nhưng vì trong tay ông ta không có kiếm, nên đao của tại hạ cũng không ra khỏi bao, cho nên, chuyện được thua rất khó nói. Nói nói tại hạ thắng, ông ta không phản đối; nếu nói ông ta thắng, ông ta cũng không thừa nhận.
Tạ tiên sinh hơi biến sắc :
- Nói vậy, tài nghệ công tử cao hơn một bậc.
Đinh Bằng :
- Tuy ông ta không phản đối, nhưng tại hạ không muốn nói như vậy, vì ông ta còn sống, tại hạ cũng còn sống.
Cao thủ quyết đấu, nguyên bất tất phải phân rõ sống chết, giữa được thua chỉ sai biệt một ly, ngoại trừ song phương tự biết, còn kẻ bàng quang chưa tất hiểu rõ.
Đinh Bằng cười nhẹ tiếp :
- Nhưng cao thủ như tại hạ thì khác, thắng lợi của tại hạ, chỉ có thể xác định, sau khi đối phương phải nằm xuống. Vì đao của tại hạ là để giết người, giết không được đối phương, thì chẳng kể là thắng lợi.
Tạ tiên sinh chỉ biết dạ dạ khen phải, Đinh Bằng tiếp tục nói :
- Trong tay ông ta không kiếm, đao tại hạ cũng không rút ra, cả hai chỉ bàn luận một hồi, song phương có sự liễu giải. Kết luận, ông ta không giết tại hạ; tại hạ cũng không giết nổi ông ta, vì vậy vẫn chưa phân rõ được thua.
Tạ tiên sinh hơi có vẻ thất vọng, nhưng miệng thì nói :
- Đây là chuyện rất tốt, công tử và gia chủ nhân đều là đại cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, chẳng ai muốn thấy một vị nào trong hai vị bị ngã xuống.
Đinh Bằng cười :
- Có điều tại hạ không mãn ý, tại hạ hy vọng lần sau, gặp lúc trong tay ông ta có kiếm, sẽ nhất quyết một phen hơn thua thật sự.
Tạ tiên sinh vội nói :
- Công tử sẽ có cơ hội, vì thông thường gia chủ nhân đều mang kiếm.
- Mặc dù ông ta có mang kiếm bên mình, nhưng kiếm không ra khỏi bao, vẫn không sao khơi dậy sát cơ trong lòng tại hạ, trận đấu sẽ vẫn không thành.
Tạ tiên sinh bất giác tự nghĩ, muốn tra cây kiếm trong tay vào bao, nhưng vì quá khẩn trương, nên mũi kiếm không đưa trúng miệng bao kiếm.
Đinh Bằng cười cười, nói :
- Các hạ hà tất phải tra kiếm vào bao, lát nữa, lại phải rút ra, chẳng phải thêm phiền không?
Tạ tiên sinh cười gượng :
- Đinh công tử khéo nói đùa, khi nào tại hạ dám rút kiếm trước mặt công tử.
- Nhưng các hạ dám rút kiếm sau lưng tại hạ.
- Đó là vì tự vệ, vì tôn giá muốn giết tại hạ.
Đinh Bằng lạnh lùng nói :
- Người hầu của tại hạ rất có chừng mực, quy củ, hắn chưa từng vô duyên vô cớ giết người. Nếu hắn muốn giết các hạ, nhất định hắn có lý do giết người.
Tạ tiên sinh nói :
- Không có bất cứ lý do gì, hắn đột nhiên xông tới, ra tay đánh người, hắn đã đánh chết bốn người của bổn trang, nếu công tử không tin, có thể qua bên đó coi, thi thể họ còn nằm tại chỗ.
Đinh Bằng cười :
- Khỏi cần phải coi, tại hạ rất rõ, khi hắn xuất thủ, người nào lãnh một quyền của hắn, khó lòng sống nổi.
- Những người đó không trêu chọc gì hắn.
- Nhưng chúng làm phiền tại hạ; tại hạ rất ghét những kẻ lén lút rình mò theo dõi, nên tại hạ mới sai hắn ra tay trừng trị.
Tạ tiên sinh nuốt nước miếng ực :
- Đinh công tử nên biết, đây là Thần Kiếm sơn trang.
- Tại hạ biết, điều này không còn các hạ phải nhắc nhở.
- Họ là người của bổn trang, vì vậy, bất luận họ làm gì, đều là chuyện là trong nhà của mình.
Đinh Bằng cười :
- Vừa qua, trước lúc tại hạ muốn vào Tàng Kiếm Lư, cũng có mấy người lén núp trong bóng tối, kết quả bị bọn Giáp Tý giết. Nếu họ thực là người của Thần Kiếm sơn trang, tại sao cũng bị giết?
- Đó... đó.. là họ dòm trộm vào cấm khu, tự tìm cái chết.
- Họ cũng xúc phạm cấm kỵ của tại hạ, nên cũng phải chết, nếu các hạ cho rằng, tại hạ xử trí không đúng, cứ việc tìm tại hạ lý luận.
Tạ tiên sinh biến sắc, nhưng lại cố nhịn :
- Không biết chẳng có tội, vừa qua, chúng không biết cấm kỵ của công tử, bây giờ, tại hạ sẽ dặn dò người trong trang, để họ khỏi phạm cấm kỵ của Đinh công tử nữa.
Đinh Bằng cười :
- Điều này bất tất phải lo, nếu tại hạ có thể thoát chết dưới kiếm của các hạ, tại hạ sẽ tự đi cho họ hay, bằng không, lời dặn dò của các hạ họ sẽ chẳng bao giờ được nghe thấy.
Tạ tiên sinh tháo lui một bước :
- Đinh công tử có ý gì vậy?
- Tại hạ tin rằng, các hạ đã rất rõ, tại hạ muốn quyết đấu với các hạ một trận...
- Tại hạ đâu dám... dám...
Đinh Bằng trầm giọng :
- Lời tại hạ đã nói ra, không bao giờ bỏ qua. Các hạ dám cũng được, không dám cũng được, tốt nhất, các hạ hãy chuẩn bị tinh thần, tại hạ đếm xong ba tiếng sẽ ra tay.
- Một.
Tạ tiên sinh tháo lui ba bước.
- Hai.
Tạ tiên sinh đã tháo lui ra xa bảy tám bước, trên tay lão, tuy nắm chặt thanh kiếm, nhưng ngoài chuyện tháo lui, lão không biết còn có thể làm gì nữa.
Đinh Bằng không đuổi theo, cũng không đưa ánh mắt nhìn theo Tạ tiên sinh, chỉ từ từ dơ cao cây đao còn nằm trong bao, hình như bất kể lão ta lui xa tới đâu, chàng cũng có thể sau tiếng đếm
ba
, lập tức sẽ chém xả đối phương làm hai mảnh.
- Ba!
Thân hình Tạ tiên sinh ngã nhào xuống, nhưng Đinh Bằng vẫn chưa di động, đao của chàng vẫn nằm yên trong bao, vì tiếng đếm
ba
không phải do chàng thốt ra.
Thân thể Tạ tiên sinh cũng không bị chém làm hai mảnh, vì lão ta không phải bị đao của Đinh Bằng chém ngã. Ma đao của Đinh Bằng tuy đáng sợ, nhưng chưa thể giết người khi còn nằm trong bao.
Tạ tiên sinh tuy có quá sợ, nhưng chưa đến độ phải ngã nhào xuống ngất đi, mà là bị người đá một cước ngã nhào.
Lão ta bị một người mặc quần áo bằng sa mỏng, thấp thoáng ẩn hiện những nét khêu gợi, với làn da trắng bó như tuyết, đưa chân đá một cước, khiến gã ngã nhào.
Tại Thần Kiếm sơn trang chỉ có một người, đó là Tạ Tiểu Ngọc mới có ngọn cước như vậy. Và tiếng đếm
ba
cũng do nàng thốt ra.
Kế đó, nàng phóng lẹ tới trước mặt Đinh Bằng, mang theo một làn gió thơm, say đắm mê người.

Đinh Bằng nhìn cô gái này với cặp mắt hiếu kỳ, chẳng thể không thừa nhận ma lực của nàng. Mức cám dỗ của nàng sự thực khó có người đương cự nổi.
Nàng biết lợi dụng mỗi phân, mỗi tấc, cái vốn sẵn có của đàn bà, mà nàng quả thực đã có toàn vẹn mười phần cái vốn sẵn có đó.
Một nữ nhân thực sự mê người, chẳng phải tại bộc lộ sỗ sàng mà là do sự biết yểm sức.
Một nữ nhân trần truồng, cố nhiên có sức cám dỗ trước nam nhân, nhưng sự cám dỗ này có hạn. Một nữ nhân mặc nhiều lớp quần áo, bao kín thân thể, cố nhiên cũng mất đi cái mỹ cảm dù là có đẹp.
Tạ Tiểu Ngọc không thế, nàng biết cách bộc lộ, nên nàng đã dùng một loại y phục bằng sa mỏng trong suốt, khiến mỗi phân, mỗi tấc trên da dẻ, cơ thể nàng, đều hiển nét mờ mờ ảo ẩn hiện trước mắt người nhìn. Nàng còn biết cách yểm sức, khéo léo yểm sức những chỗ tối thần bí, khiến người nhìn có cảm giác nhìn thấu tận nơi sâu kín; cũng chỉ một cái nhìn đó, khiến người nhìn tim đập không ngừng.
Trước mặt Đinh Bằng, nàng lại khéo léo xoay một vòng, biểu lộ nét đẹp quyến rũ của thân thể, rồi mới tươi cuời hỏi :
- Y phục này của tiểu muội có đẹp không?
Đinh Bằng phải thừa nhận, gật đầu :
- Đẹp.
- Đinh đại ca nói đẹp, chắc chắn phải đẹp lắm rồi. Bộ y phục này, do một tay buôn người Ba Tư đem tới, y nói trị giá mấy ngàn lạng bạc, nhưng sau khi đem tới, y lại hậu hối, và y cho rằng tại Trung Nguyên không ai dám mặc. Tiểu muội nói không tin, y liền đánh cuộc với tiểu muội, nếu tiểu muội dám mặc cho y nhìn một cái, y sẽ tặng không cho tiểu muội.
Đinh Bằng cười cười hỏi :
- Cô nương đã mặc cho hắn coi rồi?
Tạ Tiểu Ngọc :
- Chưa cho coi, vì sau khi tiểu muội mặc vào, đứng trước gương, tiểu muội chợt phát hiện, nếu y phục này mặc trên mình tiểu muội, chẳng những chỉ đáng giá mấy ngàn lạng bạc mà thôi, nên tiểu muội đã chịu thua cuộc mà trả hắn một vạn lạng để mua bộ y phục này.
Đinh Bằng gật đầu :
- Hóa giá rất đáng. Nếu là tại hạ, cũng thà thua một vạn lạng, chớ không muốn cho hắn coi một cái.
Tạ Tiểu Ngọc cười :
- Ý tiểu muội chẳng phải thế.
- Tiểu muội thừa nhận bộ y phục này rất đẹp, có thể làm nổi bật những nét đẹp của nữ nhân, mà cái đẹp nguyên thủy để cho người ta hân thưởng.
- Không sai. Mặc áo gấm đi đêm, là một chuyện đau khổ nhất của nhân sinh.
Tạ Tiểu Ngọc lại cười :
- Tiểu muội thấy cái tên lái buôn đó rất tục, không xứng đáng hân thưởng cái đẹp này. Tiểu muội đã có thử qua một vài lần, mặc bộ y phục hiện thân trước mặt mấy gã đàn ông...
- Chắc họ hết sức giật mình kinh hoảng?
- Còn phải nói nữa, họ đều trợn tròn mắt, há hốc mồm, hầu như muốn lột trần tiểu muội họ mới vừa ý.
Đinh Bằng cười :
- Cũng đâu có gì lạ.
- Bọn họ đã coi tiểu muội như một khối thịt béo, dưới mắt họ, tiểu muội chỉ là một nữ nhân, họ hoàn toàn không để ý đến nét đẹp của tiểu muội. Đối với bọn đàn ông có mắt không tròng đó, hà tất tiểu muội phải lãng phí vẻ đẹp của mình, cho nên, tiểu muội đã cho họ một sự trừng phạt nhỏ.
- Trừng phạt thế nào?
- Tiểu muội chỉ bắt mỗi người ăn một cục thịt.
- Trừng phạt đó, kể như không quá đáng.
- Cục thịt béo độ khoảng mười cân, mà là thịt sống.
- Đây có thể khó nuốt trôi.
Tạ Tiểu Ngọc cười cười :
- Ấy thế mà họ đều ngoan ngoãn ăn hết, không thừa một chút. có một gã, sau khi cắn vài miếng, không nuốt được phải nhả ra, bị tiểu muội móc một con mắt, thế là cả bọn đều ngoan ngoãn nuốt hết.
- Ăn thịt sống còn đỡ hơn bị móc mắt, có điều, cô nương cũng quá tàn nhẫn, đây là cô nương muốn cho họ coi mà.
- Không sai, nhưng khi mời họ đến coi, tiểu muội đã có giao hẹn trước, sau khi hân thưởng, phải lập tức đứng dậy, qua phòng bên cạnh, phát biểu cảm quan của họ về sự hân thưởng. Kết quả, không ai dám đứng dậy, vì phòng bên cạnh đều là nữ quyến, khách có thân phận.
Đinh Bằng cười :
- Nếu quả thực những nam nhân đó còn có thể thản nhiên đứng dậy được, và thong dong trò chuyện với người khác, thì nam nhân đó chẳng còn là nam nhân, trừ phi họ có tật.
Tạ Tiểu Ngọc cũng cười :
- Đại ca cũng chớ nên coi những nam nhân khác quá tệ như vậy, ít ra, tiểu muội đã gặp một người; người ấy đã hoàn toàn dùng nhỡn quan hân thưởng để nhìn coi tiểu muội, đã chẳng khích động, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.
- Vậy thì người đàn ông đó chắc có tật.
Tạ Tiểu Ngọc cười :
- Theo tiểu muội biết, nam nhân đó chẳng có chút tật nào, mà còn rất tráng kiến, chinh phục được một dâm nữ rất nổi danh.
- Thực có một nam nhân như vậy sao? Tại hạ rất bội phục hắn, hắn là ai, tại hạ có thể kết bạn với hắn được không?
- Tiểu muội biết Đinh đại ca nhất định thích gặp người đó, nên đã mời hắn đến đây, bây giờ tiểu muội dẫn đại ca đi gặp hắn.
- Khoan đã, tuy tại hạ thích gặp loại người như vậy, nhưng không thích do tại hạ phải đi gặp hắn, chẳng lẽ hắn không thể đến đây gặp tại hạ sao?
- Tự nhiên hắn có lý do không thể đến được.
- Đối với tại hạ, chẳng có loại lý do nào kể là lý do cả.
Tạ Tiểu Ngọc cười cười :
- Nhưng mà lý do của hắn lại có thể khiến đại ca phải khẩu phục, tâm phục thừa nhận, đại ca thử đi gặp hắn coi, nếu lý do của hắn không làm đại ca vừa ý, đại ca có thể giết hắn lập tức.
Đinh Bằng lắc đầu :
- Tại hạ không muốn vì chuyện nhỏ này mà giết người.
- Nếu vậy, hãy giết chết tiểu muội, mà chẳng cần đại ca phải động thủ, chỉ cần đại ca nhận thấy, hắn không đủ lý do để được tha thứ, tiểu muội lập tức tự cắt ngay đầu mình.
Nàng dám quả quyết đem tính mạng ra để đánh cuộc, khiến Đinh Bằng tuy không có nhiều hứng thú về người đó, nhưng cũng không ngăn nổi cảm giác hứng thú về chuyện này.

Vì vậy, Đinh Bằng đã để Tạ Tiểu Ngọc kéo tay dẫn đi, tiến qua một đường hầm trồng đầy hoa, vào một căn nhà bát ngát mùi hoa thơm.
Đây là một căn nhà rất kỳ quái, ngoài hoa ra, không có trần thiết đồ đạc gì.
Trên tường treo đầy hoa, bình cắm đầy hoa, thảm trải mặt đất, dệt thành đồ án đủ các loại hoa, cả một chiếc bàn duy nhất, cũng bày đầy hoa, đúng là một thế giới loài hoa.
Chẳng những hoa nở trên cây, mà dưới nước cũng có hoa nở, vì trong góc nhà, có một ao nước nhỏ, chung quanh xây bằng đá trắng, dưới ao có mấy đóa hoa sen màu trắng, màu phấn hồng đang nở.
Tạ Tiểu Ngọc tươi cười nói :
- Đây là ngọa thất của tiểu muội, tiểu muội thích hoa, nên mới bày biện bừa bãi như vậy, Đinh đại ca đừng cười.
Bất cứ ai đến đây, đều khó tránh khỏi cảm giác mắt mê ngũ sắc, Đinh Bằng cười cười, nói :
- Tại hạ đọc thơ cổ nhân có câu, hoa khí hun người biết êm ấm, trước sau chưa thể lãnh hội, vì hương thơm của hoa là ôn nhu, chẳng giống đao khí, kiếm khí có cảm giác hại người. Hôm nay, vào căn nhà này của cô nương, mới tin thực có chuyện này, những đóa hoa đầy nhà cô nương, hầu như đều tỏa ra một luồng sát khí.
Tạ Tiểu Ngọc biến sắc mặt, nhưng kịp thời mau lẹ tươi cười nói :
- Đương nhiên rồi, tiểu muội là một nữ võ sĩ, phụ thân là vô song kiếm khách, thiên hạ khét tiếng, tiểu muội đâu có thể giống như một cô gái bình thường, dễ bị khi dể.
Đinh Bằng :
- Tại hạ tin câu nói này, không chừng một lúc nào đó, đóa hoa này sẽ bắn ra mũi tên độc.
Vừa nói chàng vừa nhắm vào một đóa hoa hồng, búng nhẹ một cái.


Hoa hồng nhiều gai
ai cũng rõ, nhưng nhiều lắm chỉ làm đau tay, chớ không đến nỗi lấy mạng người.
Hoa hồng của Tạ Tiểu Ngọc có thể lấy mạng người; một mũi tên nhỏ, chẳng những sức bắn đi rất mạnh, mà còn có màu lam nhạt, màu tẩm thuốc độc. Mũi tên bắn trúng cây cột nhà trang sức giả làm cây mai, phát ra tiếng
keng
, ngập sâu quá phân nửa.
Rõ ràng cây mai đúc bằng sắt. Trong một căn nhà đầy hoa, tại sao có một cây mai sắt? Cây mai sắt này để làm gì?
Đinh Bằng hình như chẳng để ý vấn đề này, chỉ cười cười nói :
- Hay! Hay! Hoa hồng tuy đẹp và đa tình, nhưng cũng nhiều gai. Mai hoa thiết cốt hữu băng tâm. Cô nương chẳng những thấu hiểu diễm lệ của hoa, mà còn thấu hiểu linh hồn của hoa nữa.
Thần sắc của Tạ Tiểu Ngọc vẫn như thường, và cũng cười cười, nói :
- Những món trang sức nhỏ nhặt này, dưới mắt đại ca, vốn chẳng sá kể gì.
Đinh Bằng ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ, Tạ Tiểu Ngọc cũng tươi cười, ngồi xuống kế bên chàng, nói :
- Tiểu muội có giữ riêng một loại Bách Hoa tửu, cất bằng mật của trăm loại hoa, chẳng hay Đinh đại ca có hứng thú nếm vài hớp không?
Đinh Bằng cười :
- Đương nhiên muốn, rất muốn, có mỹ nhân không có mỹ tửu, thì rất cụt hứng.
Tạ Tiểu Ngọc :
- Chỉ hiềm không có món ăn, vì Bách Hoa tửu chẳng thể vương mùi tục khí, bằng không, sẽ mất hết hương vị.
- Không sai, trong chốn động thiên phúc địa này, có tiên cô làm bạn, cần phải coi như một cuộc tiên ẩm, lánh xa trần thế, sao có thể để cho mùi tanh hôi tục khí vương nhiễm.
Đinh Bằng hầu như biến thành rất khéo nói, mỗi câu của Tạ Tiểu Ngọc, chàng đều tán thành, mà còn đưa ra lời thuyết minh thêm.
Đáng lý đây là một cuộc đàm thoại rất dung hợp, nhưng nét mặt Tạ Tiểu Ngọc lại có vẻ lo buồn, không thấy hứng thú. Nàng đến bên cạnh ao nước, vớt từ dưới đáy nước lên một bình rượu màu trắng, nàng khui nắp bình và tìm hai cái chén ngọc, đem đến đặt trước mặt Đinh Bằng. Nàng rót đầy hai chén rượu, mời :
- Rượu này nên uống lạnh, vì vậy tiểu muội, luôn ngâm giữ trong băng thủy, mời Đinh đại ca thưởng thức.
Đinh Bằng khẽ mỉm cười, nâng chén; đụng tay thấy mát lạnh, chàng mới nói :
- Thiệt lạnh!
- Không sai, đây là hàn tuyền, còn lạnh hơn băng.
- Tại hạ không rõ trong Thần Kiếm sơn trang còn có hàn tuyền. Tại hạ nghe nói, chỉ có nơi cạnh Tinh Tú Hải miền cực Tây, có hàn đàm, nước chảy ra làm hàn...
- Đinh đại ca không hổ danh học rộng, cả nơi tỵ lãnh này cũng biết rõ.
Đinh Bằng cười :
- Tại hạ chẳng qua chỉ cảm thấy hứng thú đối với hai chữ
hàn tuyền
.
Tạ Tiểu Ngọc :
- Thực ra, nước suối này rất phổ thông, chỉ là nước Huệ Tuyền Vô Tích, thêm vào với nước Hổ Bào Tuyền Linh Châu mà thôi.
- Đây là hai đại danh tuyền nổi tiếng thiên hạ.
- Nước Huệ tuyền nên dùng cất rượu, nước Hổ tuyền nên dùng nấu ăn, tiểu muội chỉ dùng mỗi thứ một nửa để điều hòa trà rượu giải khát, thực cũng chẳng có gì lạ.
- Chỉ có điều hai loại tuyền thủy này trộn chung, lại biến thành lạnh, đó là điều tại hạ mới nghe.
- Đinh đại ca thực biết nhận xét kỹ càng.
- Tại nơi có sát khí đằng đằng này, tại hạ phải cẩn thận một chút mới được.
Tạ Tiểu Ngọc giải thích :
- Hai loại nước suối đều không lạnh, sở dĩ biến thành băng lạnh như vậy, là vì được chảy ra từ trên ngọn cây mai, đi qua bụng cây ra ngoài, mới biến thành như vậy thôi.
Nàng đưa tay chỉ cây mai, tức là cây mai vừa bị mũi tên cắm sâu, Đinh Bằng nhìn một cái, nói :
- Thảo nào, dù là nước nóng chảy qua hàn thiết, cũng biến thành băng lạnh, Tạ tiểu thư quả có tâm tư xảo diệu.
Hàn thiết tính kỵ hạn, dù phơi lâu dưới trời nắng, trước sau vẫn lạnh như băng, là loại sắt danh quý, phần đông do thợ đúc dùng làm tài liệu đúc bảo đao bảo kiếm.
Tạ Tiểu Ngọc lại dùng để đúc thành một thân cây.
Thân cây đúc bằng hàn thiết, mà vừa rồi một mũi tên nhỏ đã bắn ngập vào, mũi tên đó còn bén nhọn đến mức nào?
Nhưng Đinh Bằng hình như rất sơ ý, chẳng nghĩ tới điểm này.
Vả lại, nụ cười của Tạ Tiểu Ngọc cũng khiến chàng không còn suy nghĩ thêm nữa, vì nụ cười của nàng lúc này, bỗng trở nên vô cùng quyến rũ.
Đinh Bằng nhìn đờ đẫn cả người.
Cặp mắt Tạ Tiểu Ngọc lộ vẻ mơ màng say đắm, càng thêm sức cám dỗ.
Bỗng Đinh Bằng than một tiếng, thở ra một hơi dài.
Trước cảnh này, vào lúc này, mà chàng còn buông ra được một hơi than thở, chẳng trách cả Tạ Tiểu Ngọc cũng giật thót mình, hãi sợ; tiếp theo, chàng hỏi thêm một câu, khiến nàng hãi sợ hơn :
- Tại hạ từng hỏi phụ thân cô nương, cô nương có phải con gái ông ta không?
Tạ Tiểu Ngọc đờ người rất lâu, mới cười cười, hỏi lại :
- Đại ca được nghe trả lời ra sao?
- Ông ấy không phản đối.
Lần này Tạ Tiểu Ngọc lại cười rất thoải mái :
- Tiểu muội vốn là con gái của người, tự nhiên người chẳng phản đối.
Tuy nhiên, nàng thấy vấn đề này cũng rất cần phải truy hỏi, nên nàng hỏi lại Đinh Bằng :
- Tại sao đại ca lại thắc mắc vấn đề này, chẳng lẽ đại ca nghi ngờ tiểu muội không phải con gái Tạ Hiểu Phong?
Đinh Bằng gật đầu :
- Thấy cô nương hình như không giống lắm.
- Có điểm gì không giống, chẳng lẽ là con gái của phụ thân tiểu muội, còn phải có điều kiện đặc biệt gì hay sao?
- Không phải thế, chẳng qua Tạ Hiểu Phong là đại hiệp khách, thiên hạ đều kính phục.
- Chuyện đó có liên hệ gì tới con gái ông ta?
- Không quan hệ gì nhiều, chỉ có điều, dưới mắt mọi người nghĩ, con gái Tạ Hiểu Phong cũng phải là một hiệp nữ, ai ai cũng tôn kính mới đúng.
Tạ Tiểu Ngọc cười :
- Đinh đại ca hình như đã quên rằng, lúc cha tiểu muội trẻ tuổi là một người rất phong lưu, đã từng chiếm đoạt được chung tình của biết bao thiếu nữ.
- Điều này không sai, phong tình diễm sự của lệnh tôn, cũng nổi danh như kiếm pháp của ông ta.
- Là con gái, cũng ít nhiều có chút máu di truyền của phụ thân; nếu tiểu muội là con trai ông ta, nhất định cũng rất hấp dẫn con gái.
Đinh Bằng không thể phủ nhận.
Tạ Tiểu Ngọc lại cười cười, nói tiếp :
- Nhưng tiểu muội lại là con gái của người, cho nên, chỉ có thể hấp dẫn nam nhân thôi; nếu tiểu muội nết na thùy mị như thục nữ, thì không phải là con gái Tạ Hiểu Phong nữa.
Hiển nhiên, luận lý này, Đinh Bằng cũng chẳng thể phản đối, nên Tạ Tiểu Ngọc lại nói tiếp :
- Phụ thân tiểu muội tuy phong lưu nhưng không hạ lưu, nữ nhân được người chọn, đều là thiên hạ tuyệt sắc lừng danh mỹ nữ khó tìm trong muôn một.
Nhỡn quan của Tạ tam thiếu gia nhận xét mỹ nữ, còn nổi danh hơn kiếm của ông ta. Những mỹ nhân ông ta chọn, đều là người đẹp mà mọi đàn ông đều phải công nhận.

Vì vậy, Tạ Tiểu Ngọc là con gái Tạ Hiểu Phong, nhỡn quan lựa chọn nam nhân của nàng, đương nhiên cũng không kém; tất nhiên phải là nam nhân tối xuất sắc.
Tạ Tiểu Ngọc chưa nói ra câu này, nhưng ánh mắt của nàng như đã nói ra rất rõ, mà còn để hồi đáp những vấn đề Đinh Bằng chưa kịp nói ra.
Đinh Bằng cũng cười, chàng rất hân thưởng sự lớn gan của cô gái này. Tuy chàng đã gặp qua số nữ nhân rất lớn gan, nhưng họ chỉ biểu lộ tác phong theo đuổi nam nhân mà thôi; còn lúc bắt họ phải tự miệng nói ra sự ham thích nam nhân, thì họ sẽ làm bộ ngoe nguẩy, cự nự...
Sau cái cười, Đinh Bằng mới nói :
- Xem chừng cô nương đã chọn trúng tại hạ rồi.
Tạ Tiểu Ngọc cười cười :
- Không sai, vì Đinh đại ca là một nam nhân phi thường xuất sắc, không một nam nhân nào có thể bì kịp.
- Có điều phương thức tuyển lựa nam nhân của cô nương rất đặc biệt; và phương thức chiêu đãi nam nhân cũng đặc biệt hơn.
Tạ Tiểu Ngọc cười cười :
- Điều này tiểu muội cũng thừa nhận, vì tiểu muội cũng là một cô gái rất đặc biệt xuất sắc, chẳng phải nam nhân đặc biệt, tiểu muội nhìn không vừa mắt; dù là nam nhân rất xuất sắc, nhưng không qua những trắc nghiệm đặc biệt, tiểu muội vẫn không coi trúng ý.
- Trắc nghiệm đặc biệt, có phải cô nương muốn nói về bộ y phục cô mặc khiến người nghĩ đến chuyện ham muốn bậy bạ?
- Đó chỉ là một trong số các loại trắc nghiệm, bộ y phục tiểu muội mặc trên mình chỉ để xét xem nhỡn quan thẩm mỹ của họ, nếu họ chỉ vì thân thể của tiểu muội mà xung động thú tính, không biết thưởng thức nét đẹp biểu hiện của tiểu muội, thì loại nam nhân đó không có gì đặc sắc.
- Cô nương còn là một cô gái, sao hiểu được đạo lý này?
- Đại ca cho rằng, tiểu muội không còn là xử nữ (còn trinh)?
- Tại hạ tin cô nương còn là xử nữ.
Suy nghĩ một lát, nàng mới cười, hỏi :
- Đinh đại ca có muốn lấy tiểu muội không?
Đinh Bằng lắc đầu lia lịa :
- Tại hạ đã có gia đình rồi.
Tạ Tiểu Ngọc cười :
- Vậy hà tất đại ca phải hỏi điểm này? Có những địa phương, xử nữ chẳng phải là đối tượng lý tưởng.
Đinh Bằng cũng cười cười :
- Nói rất phải, chuyện tại hạ muốn làm, không thích hợp trên mình một xử nữ.
Câu nói này không phải lời nói gợi tình, nhưng Tạ Tiểu Ngọc là cô gái rất hiểu chuyện, nàng cười nhẹ, khéo léo hỏi :
- Đại ca đối với nữ nhân chắc
hung
lắm?
- Cũng không nhất định, nhưng đôi lúc rất hung, hung cùng cực...
Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt, thân mình dựa sát thêm vào Đinh Bằng, thì thào :
- Tiểu muội không sợ hung, càng hung, tiểu muội càng cao hứng. Tiểu muội cũng nghe nói, đại ca có bẩm phú đặc biệt trên mình nữ nhân, lão bà Liễu Nhược Tùng là con sói cái, cũng bị đại ca vầy vò được thần hồn điên đảo.
Đinh Bằng không nói gì thêm, mà bắt đầu động tác, chàng xé toang y phục trên mình Tạ Tiểu Ngọc một các rất thô bạo. Đó chẳng qua chỉ là một lớp sa mỏng, nên chẳng cần phải dùng sức mạnh, nên chỉ một thoáng, thân mình Tạ Tiểu Ngọc đã không còn mảnh vải, hơi thở nàng dồn dập.
Đinh Bằng ôm nàng lên. Tạ Tiểu Ngọc đã nhắm mắt, sẵn sàng tiếp thụ một trận xung kích hung mãnh.
Nhưng không dè trận xung kích này lại nhằm ngay trên mông nàng, mà còn dùng cây đao với nguyên cả bao, giáng xuống...

Lúc cái đập thứ nhất giáng xuống, Tạ Tiểu Ngọc còn chịu đựng, cho rằng có thể Đinh Bằng giống một số người có cái
tật
trong chuyện này. Nhưng đến cái đập thứ năm, nàng biết không đúng, vì ngoài chuyện đập trên mông nàng, Đinh Bằng không có phản ứng gì khác. Đến lúc cái đập thứ mười giáng xuống, thì nàng đã hiểu rõ hơn, Đinh Bằng chỉ muốn đập mông nàng, chớ không có dụng ý gì khác. Thế là nàng bắt đầu dãy dụa, nhưng muốn vuột khỏi tay Đinh Bằng đâu phải chuyện dễ dàng. Thế là nàng bắt đầu chửi rủa, nhưng khi Đinh Bằng muốn làm một chuyện gì, thì mấy câu chửi rủa đâu có thể ngăn cản được. Cho nên Tạ Tiểu Ngọc chỉ có nước chịu trận, đến khi nào Đinh Bằng cao hứng ngừng tay thì thôi.
May, thời gian Đinh Bằng cao hứng qua rất mau, chàng chỉ đập đến cái thứ hai mươi, thì dừng tay. Lúc đó, Tạ Tiểu Ngọc đã rên la chửi bới gần kiệt sức.
Đinh Bằng lạnh lùng đẩy nàng xuống đất, lạnh lùng nhìn nàng nói :
- Nếu cô nương không phải con gái Tạ Hiểu Phong, tại hạ đã cho cô nương một đao. Nhưng vì cô nương là con gái ông ta, nên tại hạ chỉ giáo huấn một phen; cô nương thực thiếu hẳn sự dạy dỗ.
Tạ Tiểu Ngọc nằm dưới đất, chỉ có thể nghiêng một bên mình, đập tay xuống đất, lớn tiếng chửi mắng :
- Đinh Bằng, mi là đồ con rùa, cháu chắt của loài rùa, mi không phải người, mà là con heo, con chó!
Nhưng con heo, con chó này, đã không còn nghe tiếng nàng chửi rủa nữa.
Đinh Bằng đã ra khỏi căn nhà, chỗ nàng đang nằm chửi bới.
Chửi bới một chập, Tạ Tiểu Ngọc tự cảm thấy vô ích, nên mới ngừng tiếng, trước còn nghiến răng nghiến lợi, tiếp theo, nàng cất tiếng cười khanh khách.
Chẳng ai có thể ngờ, sau một trận bị đánh đập, nàng còn có thể cười được.
Quả thực nàng đang cười, mà cười rất cao hứng.
Phải chăng nàng cũng có
tật
, cũng thích được người ta đánh?
Vấn đề này lập tức có người hỏi, đó là một người đàn bà trung niên, tướng mạo rất bình thường, trên mặt cũng không chút biểu tình; bà ta tiến vào nhà, nhìn Tạ Tiểu Ngọc một hồi lâu, mới hỏi :
- Tiểu Ngọc, phải ngươi có vấn đề không?
Tạ Tiểu Ngọc quay mặt đáp :
- Không, Đinh Hương, ta không có vấn đề.
Thì ra, người đàn bà này tên Đinh Hương. Qua lời xưng hô và thái độ của bà ta đối với Tiểu Ngọc, thì thân phận của bà ta, đã chẳng phải người trên, cũng chẳng phải kẻ dưới.
Quan hệ của bà ta với Tạ Tiểu Ngọc rất mật thiết, nhưng bà ta lai? gọi thẳng danh tự Tạ Tiểu Ngọc, mà Tạ Tiểu Ngọc cũng gọi thẳng danh tự của bà ta; điều này biểu lộ bà ta chẳng là người liên hệ gì với Tạ Tiểu Ngọc. Người đàn bà này là ai?
Đinh Hương lạnh lùng nói :
- Vừa rồi ngươi có rất nhiều cơ hội giết được hắn, sao lại bỏ qua?
Tạ Tiểu Ngọc lắc đầu :
- Không có cơ hội, con người của hắn rất tinh thông, phi tiễn hoa hồng, chưa động, hắn đã biết, còn Đinh Hương trướng của ngươi, mới hơi động, đã bị hắn chẻ làm hai mảnh.
- Đó chẳng qua chỉ mới vài loại mà thôi; nơi đây ngươi có tới chín tầng mai phục kia mà.
- Ta tin rằng, không có loại nào qua được mắt hắn, nếu sử dụng, chỉ chuốt lấy nhục mà thôi. Ngươi cũng đã thấy, hắn uống một chén
thần tiên lộ
, kết quả, sự tình chẳng có chút chuyển biến gì; những độc hoa, độc phấn đó, thi triển ra cũng không thấy hiệu lực.
Đinh Hương lẳng lặng một lát, mới nói :
- Tiểu tử này, quả thực là một ngạnh hán, trăm năm mới gặp, so với phụ thân ngươi lúc tuổi trẻ, còn khó cám dỗ hơn.
- Đinh Hương, ngươi cho biết, lúc tuổi trẻ, phụ thân ta như thế nào?
- Không sai bao nhiêu, chỉ là tâm địa quá mềm yếu, nhất là đối với đàn bà, không dám mạnh tay được, khác với hắn, dám đè ngươi ra đập vào mông.
Nét mặt Tạ Tiểu Ngọc ngời lên nói :
- Đó mới là nam tử hán thực sự, biết rõ có điều nên làm, có điều chẳng nên làm.
Đinh Hương hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi thích để cho hắn đánh đập?
Tạ Tiểu Ngọc chép miệng :
- Chẳng ai thích bị đánh, ta cũng không có
tật
gì để thích bị lột trần truồng cho một nam nhân đập vào mông.
- Nhưng hình như ngươi rất cao hứng, còn cười được nữa.
- Nhưng, trận bị đánh này, ta thấy rất cao hứng, chứng minh hắn thực thích ta, qua tâm ta, vì cử chỉ của ta quả thực đáng bị đánh.
Thần tình nàng chợt đổi sang bi thương, nói tiếp :
- Nếu như ta từ nhỏ được có người quản giáo đàng hoàng, ta đâu có như bây giờ.
Đinh Hương cũng có chút khích động :
- Đúng vậy Tiểu Ngọc, đây chỉ nên trách phụ thân ngươi, nếu ông ta thường thường đến thăm mẫu thân ngươi, ngươi cũng không đến nỗi như ngày nay.
Hai người lặng thinh giây lát, Đinh Hương lại than :
- Hãy mặc quần áo vào, Tạ Vân Nhạc sắp tới đó.
Tạ Tiểu Ngọc bĩu môi :
- Hắn lại tới làm gì, kêu hắn tránh đi chỗ khác.
- Đừng như vậy Tiểu Ngọc, ngươi còn cần một tay giúp đỡ như hắn.
Tạ Tiểu Ngọc than một hơi, rồi đứng ra trước gương soi, thấy hai bên mông bị đánh bầm tím, bất giác náng phát bực, liệng bỏ bộ y phục trên tay, xẵng giọng nói :
- Ta không thể mặc quần áo được, bất cứ vật gì đụng vào một, ta cũng thấy đau; cứ thế này, kêu hắn vào cũng được.
Đinh Hương hơi giật mình :
- Như thế sao có thể được?
Tạ Tiểu Ngọc trừng mắt nói :
- Tại sao không được, hiện giờ hắn chẳng còn là một chân chính nam nhân, ngươi còn sợ hắn có thể làm được gì?
Đinh Hương than một hơi, nói :
- Tiểu Ngọc đừng cố chấp như vậy, tuy hắn không còn là một nam nhân nữa, nhưng dù sao hắn cũng là một nam nhân, và cũng có một quãng thời gian là nam nhân thực thụ.
Tạ Tiểu Ngọc cười cười :
- Hắn là hán tử của ngươi, có phải ngươi ghen không?
Đinh Hương chép miệng than thở :
- Sao Tiểu Ngọc lại nói vậy, chớ quên rằng, năm đó, chính tự tay ta hạ thủ phế
cái đó
của hắn.
Tạ Tiểu Ngọc cười :
- Ta biết, vì ngươi trung thành với mẹ ta mới ra tay nặng với hắn như vậy; thực ra, ngươi cũng bất tất phải làm thế.
Đinh Hương nghiêm nét mặt nói :
- Cần phải như thế, tôn nghiêm của Cung chủ không được mạo phạm.
Tạ Tiểu Ngọc cũng khẽ than, hỏi :
- Đinh Hương, có phải mẹ ta có ma lực điên đảo chúng sinh, khiến mọi nam nhân gần gũi chung quanh, đều cam tâm phạm tội?
- Đúng vậy, điệu tướng vô biên của Cung chủ, không ai có thể kháng cự.
- Nhưng bà ta vẫn không giữ được cha ta, cũng như ta hiện tại, không nắm giữ được Đinh Bằng, đủ thấy trong thiên hạ, còn có nam nhân không sa ngã vì nữ sắc.
Đinh Hương khẽ than :
- Đúng vậy, có điều loại đàn ông này quá ít, cho nên mẹ ngươi mới vì cha ngươi, thống khổ suốt đời. Nếu ngươi muốn có một cuộc sống khoái lạc, tốt nhất hãy quên Đinh Bằng đi.
Tạ Tiểu Ngọc than nhẹ :
- Quên được không?

Một nữ nhân xinh đẹp, cố nhiên khiến một nam nhân gặp qua nàng, sẽ tạc dạ khó quên. Một nam nhân khiến một mỹ nhân xinh đẹp, động tâm si tình, thì sẽ khiến nàng khắc cốt khó quên.
Trong võ lâm có nhiều chuyện cũ, đều phát sinh như vậy, Giống như Đinh Bạch Vân, vì bị Bạch Thiên Vũ bõ bê, do yêu sinh hận, dẫn đến Thần đao môn bị diệt vong, chuyện cũ này vẫn lưu truyền mãi trên giang hồ.
Giống như gần đây, Tạ Hiểu Phong với Mộ Dung Thu Thu. Mẫu thân Tạ Tiểu Ngọc là một vị Cung chủ gì? Đương nhiên chẳng phải Mộ Dung Thu Thu; nhưng cũng có thể là một Mộ Dung Thu Thu thứ hai.
Mộ Dung Thu Thu muốn hả giận, bà muốn hủy cá nhân Tạ Hiểu Phong.
Mẫu thân Tạ Tiểu Ngọc thì muốn hủy Thần Kiếm sơn trang của Tạ gia. Cho nên bà mới đưa con gái của mình vào làm chủ nhân Thần Kiếm sơn trang, nhưng bà có hủy được không?
Tạ Hiểu Phong, hình như hoàn toàn bất cần; nhưng còn có Đinh Bằng.
Đinh Bằng tuy chẳng phải người của Thần Kiếm sơn trang, nhưng chỉ cần có Đinh Bằng, chàng không cho kẻ nào có thể hủy được Thần Kiếm sơn trang.
Vì Tạ Hiểu Phong chẳng những đã là bằng hữu rất tôn kính của Đinh Bằng, và cũng là địch nhân rất tôn kính của chàng.
Hơn nữa, Đinh Bằng tự mình cũng là một người rất được chú ý.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Nguyệt Loan Đao.