Chương 152
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1611 chữ
- 2020-01-31 10:00:43
Nguồn: Vietwriter
Nhưng sau lần ấy thì sức khỏe của Chu Mộng Chỉ hoàn toàn bị hủy hoại.
Tin vui duy nhất chính là, Cố Thiên Tuấn dưới sự giúp đỡ của bố An Nhiên đã dần dần nắm được thực quyền trong tập đoàn Cố Thị, anh cũng rất có thực lực trong việc xử lí các công việc nghiệp vụ trong công ty.
Còn mẹ kế của Cố Thiên Tuấn thì càng ngày càng thất thế.
Sau khi hoàn toàn nắm được công ty, Cố Thiên Tuấn dần dần không về nhà nữa, ngày nào cũng qua đêm lại với Chu Mộng Chỉ.
Nhìn thấy giấc mơ trở thành phu nhân Cố của mình sắp trở thành hiện thực, Chu Mộng Chỉ khoảng thời gian ấy mừng đến phát điên, nhưng cô ta cũng có thể nhận ra, Cố Thiên Tuấn tuy đã nắm được công ty nhưng dường như vẫn còn một vài tâm sự.
Thế nên, Chu Mộng Chỉ thường nhân lúc tâm trạng Cố Thiên Tuấn đang vui mà hỏi việc này.
Cố Thiên Tuấn đương nhiên không bao giờ muốn giấu giếm Chu Mộng Chỉ điều gì. Anh rầu rĩ nói với cô rằng, hiện giờ tuy mình đã nắm được công ty nhưng mẹ kế của anh lúc nào cũng manh nha muốn chiếm lại quyền lực, còn bố của anh thì lại giữ thái độ trung lập, chỉ muốn an tâm dưỡng bệnh, không quan tâm gì cả.
Chu Mộng Chỉ khi nghe chuyện này thì chớp mắt cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó quay sang nói với Cố Thiên Tuấn:
Hay là anh viện cớ bố anh cần phải tịnh dưỡng mà điều mẹ kế và cậu em trai của anh qua Mỹ đi, để bố anh có thể dưỡng bệnh thật tốt, em trai anh có thể du học luôn!
Cố Thiên Tuấn nghe thấy đề nghị của Chu Mộng Chỉ thì cảm thấy có hơi kinh ngạc, anh không thể ngờ một Mộng Chỉ bình thường luôn yếu đuối nhưng khi hành sự thì lại quyết đoán như vậy.
Thật ra, Cố Thiên Tuấn cũng đã từng nghĩ đến điều này, nhưng cho dù anh có thể không quan tâm đến người mẹ kế độc ác nhiều thủ đoạn của mình, nhưng vẫn cảm thấy bố anh và cậu em trai hiền lành kia là hoàn toàn vô tội.
Giờ anh đột nhiên đuổi họ đi Mỹ thế này thật sự có chút không ổn.
Hơn nữa, nếu làm như thế thì ở thành phố H to lớn này chỉ còn lại một mình anh mà thôi!
Chu Mộng Chỉ dường như đã nhìn thấu được tâm tư của Cố Thiên Tuấn, nhưng cô ta cũng có ý đồ của riêng mình, nếu không đuổi bố của Cố Thiên Tuấn đi thì cô ta mãi mãi sẽ không thể vào được nhà họ Cố!
Nghe nói người nhà họ Cố đều rất hài lòng với An Nhiên, rồi nhớ lại thái độ mà họ dành cho mình, Chu Mộng Chỉ cảm thấy họ càng không thể ở lại thành phố H này!
Nghĩ đến đó, Chu Mộng Chỉ liền nghiêm túc khuyên nhủ Cố Thiên Tuấn:
Thiên Tuấn, anh cũng biết em sẽ mãi mãi ở bên anh, hai chúng ta sẽ cùng chung sống bên nhau cả đời! Thiên Tuấn, anh sẽ không bao giờ cô đơn đâu. Vả lại, mẹ kế của anh chắc chắn sẽ lại làm ra chuyện xấu xa gì đó. Thiên Tuấn, có vài việc nếu không quyết đoán bây giờ thì sau này sẽ loạn. Em không muốn nhìn thấy anh phải vất vả thêm nữa! Em muốn anh có thể sống thật tốt!
Nghe những lời ấy của Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn xúc động vô cùng, anh ngắm nhìn gương mặt tuy có hơi xanh xao vì bệnh tật nhưng vẫn rất xinh đẹp ấy của Chu Mộng Chỉ, cuối cùng hạ quyết tâm, Mộng Chỉ bao nhiêu năm nay vì mình mà chịu bao tủi nhục, thế mà đến bây giờ bố mẹ anh vẫn không cho phép họ ở bên nhau! Thế nên bất luận thế nào, mình cũng phải bù đắp lại cho Mộng Chỉ, bù đắp lại hết những uất ức mà cô ấy đã phải chịu suốt bao năm qua!
Nghĩ như thế, Cố Thiên Tuấn liền nắm chặt lấy tay Chu Mộng Chỉ, nói với cô một cách kiên định:
Anh sẽ làm như thế, Mộng Chỉ, anh sẽ bù đắp lại cho em! Chờ anh nhé!
Chu Mộng Chỉ thấy ánh mắt kiên định của Cố Thiên Tuấn thì cảm động rơi lệ, cô đã đợi một thời gian dài như thế, khổ sở lâu như thế, cuối cùng cũng nhìn thấy được tương lai rồi!
Cố Thiên Tuấn quả nhiên không nuốt lời. Một tuần sau, anh sắp xếp cho bố mẹ đi Mỹ, rồi nửa tháng sau, vào một đêm mưa gió, anh đã đề nghị li hôn với người phụ nữ tên An Nhiên kia.
Tất nhiên, đó cũng chính là điều mà Chu Mộng Chỉ lo lắng nhất, cô sợ cái cô An Nhiên đó sẽ sống chết không buông, càng sợ Cố Thiên Tuấn sẽ có cảm tình với cô ta, không thể ra tay dứt khoát được!
Chu Mộng Chỉ vốn đã nghĩ xong kế sách, nếu cái cô An Nhiên đó mà cứ dây dưa không dứt thì cô sẽ khiến cho cô ta mãi mãi biến mất trên thế gian này.
Song, sự việc lại tiến triển thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của Chu Mộng Chỉ, người phụ nữ tên An Nhiên kia rất biết điều, đã kí đơn li hôn ngay trong đêm ấy rồi bỏ đi mất.
Sau đó, Chu Hán Khanh giương mắt nhìn Chu Mộng Chỉ kết hôn với Cố Thiên Tuấn, đó là một hôn lễ rất hoành tráng, cả cô dâu và chú rể đều rất lộng lẫy.
Chu Hán Khanh lặng lẽ nấp vào một góc, nhìn Chu Mộng Chỉ ôm chầm lấy Cố Thiên Tuấn cười hạnh phúc, cũng hệt như trong buổi tiệc kỉ niệm ngày cưới hôm nay vậy!
Không những thế, anh còn chứng kiến Cố Thiên Tuấn ở Cố Thị đã chuyển nguy thành an, giúp tập đoàn phát triển được nhiều thành tựu như hiện giờ.
Suốt bao nhiêu năm nay, anh đã trải qua nhiều chuyện, vì Mộng Chỉ mà hi sinh rất nhiều, dường như việc ấy đã thành một thói quen, đã ăn vào trong máu của anh rồi.
Cố Thiên Tuấn rõ ràng là rất tài ba, Mộng Chỉ ở bên anh ta đúng là lựa chọn chính xác.
Nhưng cho dù Chu Hán Khanh có tự an ủi mình thế nào thì cũng vẫn cảm thấy rất buồn. Giờ đây anh đang đứng trong vườn, vừa ngắm nhìn bầu trời đêm đen vừa nhớ lại những chuyện xưa.
Cơn gió đông thổi ngang qua, làm khô đi giọt lệ ngân ngấn trong mắt Chu Hán Khanh.
A Khanh, ngoài này lạnh lắm, sao anh lại đứng ở đây?
Chu Mộng Chỉ vừa bước ra vườn là đã trông thấy bóng dáng cô độc của Chu Hán Khanh, bèn khẽ bước đến bên cạnh anh.
Giọng nói dịu dàng của Chu Mộng Chỉ đã kéo Chu Hán Khanh quay trở về với thực tại, anh quay đầu nhìn cô, dưới ánh trăng mờ ảo, Mộng Chỉ của anh trông càng xinh đẹp hơn, bộ áo sườn xám tôn lên đường nét yêu kiều trên cơ thể cô, trang sức phỉ thúy đeo trên người làm bật lên sự cao sang quyền quý.
Chu Hán Khanh bất giác nhoẻn miệng cười, khẽ hỏi:
Mộng Chỉ, sao em lại ra đây?
Em lo anh sẽ không vui nên mới ra đây.
Chu Mộng Chỉ bước đến khoác tay Chu Hán Khanh, nói với vẻ mặt áy náy,
A Khanh, em biết bao nhiêu năm nay, anh vì em mà đã chịu biết bao uất ức, em có lỗi với anh.
Mộng Chỉ, em đừng nói như vậy.
Chu Hán Khanh lắc đầu, vỗ nhẹ vào tay cô, nỗi chua xót trong lòng chợt vơi đi nhiều,
Tất cả những việc này đều do anh cam tâm tình nguyện mà.
Chu Hán Khanh nói xong liền gạt bàn tay đang khoác lấy cánh tay mình của Chu Mộng Chỉ ra,
Đây là nơi tổ chức kỉ niệm ngày cưới của em, người đông phức tạp, không an toàn như ở biệt thự của chúng ta đâu.
Ừ.
Chu Mộng Chỉ cảm động gật đầu.
Vào trong đi, em còn phải tiếp đãi khách khứa với Cố Thiên Tuấn nữa.
Chu Hán Khanh yên lặng đứng bên Chu Mộng Chỉ một lúc rồi nhắc nhở.
Không cần đâu.
Chu Mộng Chỉ khẽ lắc đầu,
Em đã bảo với Thiên Tuấn rồi, không cần phải vội, em ở đây với anh một lát vậy, chúng ta lâu lắm rồi không trò chuyện với nhau mà.
Chu Hán Khanh thấy rất xúc động, Mộng Chỉ vào đúng hôm kỉ niệm ngày cưới mà vẫn dành thời gian để đến bên anh thế này.
Trong lòng anh thấy rất vui, hai người đứng bên nhau, giữ một khoảng cách nhất định, cùng ngắm ánh trăng trên trời cao.
Lúc này, ở sảnh tiệc…
Cố Thiên Tuấn cầm một li rượu đi tìm Trì Cảnh Dật.
Mà lúc này, Trì Cảnh Dật đang đứng cạnh Lâm Kính Trạch, nhìn Lâm Kính Trạch đang uống hết li rượu này đến li rượu khác.