Chương 239
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1699 chữ
- 2020-01-31 10:00:59
Nguồn: Vietwriter
Nói đi, muốn bàn chuyện gì với tôi?
Người phụ nữ kia lướt mắt quan sát cách ăn mặc của Lý Tư Kỳ.
Chỉ vừa nhìn thôi là gương mặt cô ta đã lập tức lộ ra vẻ ghen tị, bởi Lý Tư Kỳ mặc trang phục rất đắt tiền, cổ còn đeo một chuỗi ngọc trai có giá trị không nhỏ! Thật không ngờ Ôn Minh lại lắm tiền như vậy, chịu mua cho mình hai cái túi hàng hiệu, trang sức của vợ anh ta cũng quý giá thế này.
Cô ta nheo mắt nghĩ: Hay là mình tống khứ người phụ nữ này đi, sau đó kết hôn với Ôn Minh, vậy không phải sẽ càng có nhiều tiền hơn sao?
Lý Tư Kỳ cũng bình tĩnh quan sát người phụ nữ trước mặt mình, trong lòng lập tức suy tư, xã hội bây giờ là xã hội vật chất, hai người đến bên nhau sẽ luôn suy xét đến những nguyên nhân cụ thể.
Năm xưa, Lý Tư Kỳ và Ôn Minh là hai người có hoàn cảnh gia đình và địa vị chênh lệch nhau, có rất nhiều người phản đối chuyện tình cảm của họ.
Nhưng Lý Tư Kỳ hiểu rõ mình rất yêu Ôn Minh, thế nên sau khi tốt nghiệp xong thì liền kiên quyết muốn kết hôn.
Cô cứ tưởng rằng, được lấy người mình yêu thì sẽ được hạnh phúc.
Tất nhiên, trong giai đoạn đầu sau khi cưới, Ôn Minh quả thực rất thương yêu Lý Tư Kỳ.
Lý Tư Kỳ từng nghĩ rằng, hai người ở bên nhau lâu thì sẽ không còn cảm giác mới mẻ và kích thích nữa, song từ tình yêu đến hôn nhân tuy có nhiều thay đổi, nhưng chỉ cần hai người luôn kiên trì thì sẽ có thể vượt qua được tất cả.
Vậy mà Lý Tư Kỳ bây giờ mới nhận ra, cô đã sai rồi, sai hoàn toàn rồi.
Ôn Minh yêu cô sao?
Trong đầu Lý Tư Kỳ có muôn vàn câu hỏi, nhưng cuối cùng cô chỉ hỏi ra một câu này.
Người phụ nữ kia nghe câu hỏi của Lý Tư Kỳ thì lập tức phì cười:
Yêu hay không yêu gì chứ? Anh ấy cho tôi tiền xài, thế thì chắc là yêu. Dù sao tôi biết rõ một điều, đó là anh ấy không còn yêu chị nữa.
Lý Tư Kỳ hơi ngẩn người, sau đó cười đau khổ, là do cô đã quá ngây thơ, đã đánh giá thấp tham vọng và đánh giá cao sự kiên trì của Ôn Minh. Chuyện này đáng lẽ cô phải nhận ra từ đầu chứ.
Tôi hiểu rồi.
Lý Tư Kỳ nuốt nước bọt, khóe mắt bắt đầu nhòe đi. Cô quay sang nhìn An Điềm nói,
Tiểu Điềm, mình hỏi xong rồi, chúng ta về thôi.
Chúng ta… về như thế sao?
An Điềm lắc đầu, có chút không dám tin, không phải nên mắng chửi ả tình nhân này sao? Không phải nên khiến cho ả ta thân bại danh liệt sao? Sao bây giờ lại không làm gì cả thế này?
Ừ, về thôi.
Cho dù lớp trang điểm có tốt thế nào cũng không che đi được vẻ mặt tái mét của Lý Tư Kỳ.
Mình…
An Điềm nghiến răng, quay lại nhìn đám yêu nhền nhện kia, cuối cùng đành phải gật đầu,
Được, chúng ta về thôi.
Nhưng khi An Điềm và Lý Tư Kỳ vừa đứng dậy thì đám người kia đột nhiên bật cười,
Ha ha, lần đầu tiên gặp một người vợ vô dụng như vậy, chỉ hỏi có một câu nhảm nhí xong là đã chịu thua rồi! Đúng là yếu đuối mà!
Đám yêu nhền nhện ấy vừa dứt lời thì An Điềm liền cảm thấy toàn thân Lý Tư Kỳ run lên bần bật!
An Điềm hiểu Tư Kỳ không muốn dây dưa nhiều, quyết định tha cho đám người này, nhưng bọn họ dường như lại càng không biết điều!
An Điềm không nhịn nổi nữa, cô hừ một tiếng, buông tay Lý Tư Kỳ ra rồi quay người lại.
Cô bước thật nhanh đến trước mặt đám người đó rồi gằn giọng:
Đồ khốn, Tư Kỳ đã rộng lòng tha cho các người rồi, các người đáng lẽ phải biết điều mà im miệng đi chứ!
Ôi trời, các người mới là đồ khốn đấy, tôi không im miệng thì sao?
Người phụ nữ kia vẫn thản nhiên ngồi, ỷ thế đông người mà đắc ý.
Tiểu Điềm, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.
Lý Tư Kỳ bước đến bên cạnh An Điềm, giọng nói bắt đầu lạc đi.
Phải đấy, nghe lời người ta đi, phải biết tự lượng sức chứ! Sau này đừng có mà nhiều chuyện nữa!
Người phụ nữ kia liếc nhìn Lý Tư Kỳ rồi nhếch môi nói với An Điềm,
Không ai thèm thì ngoan ngoãn nép vào trong góc đi, tránh làm bẩn mắt người khác!
Nhưng cô ta vừa nói xong thì chợt nghe một tiếng
xạch
vang lên, một cốc cà phê nóng bị tạt hết vào mặt cô ta.
An Điềm cầm cái cốc rỗng trong tay, trừng mắt hỏi người phụ nữ kia:
Có biết vì sao tao không dùng tay đánh mày không? Vì tao sợ bẩn tay tao đấy!
An Điềm nói xong liền đặt mạnh cái cốc xuống bàn rồi dõng dạc quát:
Một lũ khốn kiếp!
Người phụ nữ kia nhìn vệt cà phê trên người mình, ngẩn người mất mấy giây, sau đó mới đột nhiên hét lên:
Á!!!
Á cái đầu mày! Câm miệng!
An Điềm quát lớn.
Mày… mày dám tạt cà phê vào người tao!
Người phụ nữ kia chỉ ngón tay được gắn móng lấp lánh của mình vào mặt An Điềm, nhìn cô bằng vẻ mặt không tin được.
Tạt mày là còn nhẹ đấy!
An Điềm cười khẩy,
Tao còn chưa đánh mày mà!
Các chị em, xông lên lột quần áo nó ra, mau!
Người phụ nữ kia tái mặt ra lệnh, đám yêu nhền nhện nghe thấy thì lập tức xông lên.
An Điềm thấy đám người ấy hùng hùng hổ hổ thì bất giác lùi lại một bước, trời ạ, đông người thế này thì chắc mình đánh không lại rồi!
Cô đảo mặt một chút rồi quay sang nói hét to với Lý Tư Kỳ còn đang ngẩn người:
Tư Kỳ, chạy mau! Mình bọc hậu.
Bọc hậu gì chứ? Cô tưởng cô đang đóng phim hành động đấy à?
Một bàn tay vung ra đập vào sau đầu An Điềm đánh
bốp
một tiếng.
An Điềm ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới thấy người vừa đánh mình lại là Cố Thiên Tuấn!
Dạo gần đây xác suất gặp Cố Thiên Tuấn thật sự hơi bị cao, ở đây mà cũng gặp được thì đúng là chẳng khác gì xác suất trúng xổ số cả!
An Điềm ngẩn người, sau đó chợt nhớ ra mình đang phải đối phó với cả bầy yêu nhền nhện kia.
Thế là cô quay đầu lại, nhưng lại thấy đám người ấy đã bị rất nhiều vệ sĩ mặc áo đen vây lấy.
Sợ chết đi được, còn tưởng mình thật sự phải đánh nhau rồi chứ!
An Điềm vừa vỗ ngực vừa kinh hãi nói.
Biết rồi còn làm, không nghĩ đến hậu quả à?
Cố Thiên Tuấn lắc đầu, cũng may mấy hôm trước anh nghe nói An Điềm muốn trút giận cho Lý Tư Kỳ, cảm thấy không yên tâm nên đã bảo Cao Lỗi theo sát.
Nghĩ đến hậu quả thì đã sao? Điều cần làm thì vẫn phải làm thôi!
An Điềm bây giờ xác nhận mình đã an toàn rồi nên vô cùng mạnh miệng.
Tiểu Điềm…
Lý Tư Kỳ vốn đang ngẩn người bây giờ mới định thần lại, vừa rồi cô cũng định lên bảo vệ An Điềm, nhưng ngay sau đó đã trông thấy đám vệ sĩ xông đến chắn trước mặt An Điềm.
An Điềm nghe Lý Tư Kỳ gọi mình thì liền hớn hở bước qua khoác tay cô rồi an ủi:
Tư Kỳ, bây giờ chúng ta không sợ nữa, cậu xem phải trừng trị bọn chúng thế nào đây!
An Điềm nói xong liền kéo Lý Tư Kỳ đi ngang qua cả sếp của đám vệ sĩ kia là Cố Thiên Tuấn, đến đứng trước mặt đám vệ sĩ rồi nhìn đám yêu nhền nhện bằng vẻ mặt đắc ý.
Đám người kia vốn đã bị những vệ sĩ xông ra dọa cho giật bắn mình rồi, bây giờ trông thấy An Điềm kéo Lý Tư Kỳ ra, vừa nhìn là biết muốn báo thù, bọn họ liền sợ đến mức không dám hó hé.
An Điềm liếc mắt nhìn bọn họ rồi quay sang gợi ý với Lý Tư Kỳ:
Tư Kỳ, tranh thủ lúc chúng ta người đông thế mạnh, hay là đánh cho bọn chúng một trận đi!
Lý Tư Kỳ nhìn vẻ sợ sệt run rẩy của đám phụ nữ kia mà cảm thấy mệt mỏi trong lòng, cô đột nhiên cảm thấy mình đáng lẽ không nên đến đây, gặp người phụ nữ ấy rồi thì đã sao, cô và Ôn Minh cũng đã không thể nào cứu vãn được nữa rồi, chi bằng cứ chia tay sớm bớt đau khổ.
Tiểu Điềm, chúng ta về thôi.
Lý Tư Kỳ chỉ nói như thế rồi kéo tay An Điềm muốn rời khỏi quán cà phê.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn luôn đứng bên cạnh mới bước đến trước mặt An Điềm hỏi:
Có cần tôi đưa hai người về không?
Lý Tư Kỳ bây giờ mới nhớ ra việc ngẩng đầu nhìn người trước mặt mình, vừa trông thấy thì liền vừa giật mình vừa tức giận, thì ra hắn chính là Cố Thiên Tuấn, người chồng cũ của An Điềm!
Tên khốn!
Lý Tư Kỳ khó chịu lừ mắt với Cố Thiên Tuấn rồi kéo tay An Điềm nói,
An Điềm, chúng ta đi thôi!