• 1,756

Chương 266


Nguồn: Vietwriter
Bác sĩ bị gọi đến gấp rút lập tức tiến hành kiểm tra tổng quát cho Chu Mộng Chỉ, nhưng không hề phát hiện ra bệnh tật gì.
Song bác sĩ nhìn dáng vẻ yếu ớt và sắc mặt xanh xao của Chu Mộng Chỉ thì cảm thấy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại, thế nên cuối cùng đành nói với Cố Thiên Tuấn:
Anh Cố, vợ anh có thể do sức khỏe suy yếu nên mới bị đau bụng, cần phải nghỉ ngơi cẩn thận. Nhưng chỗ chúng tôi không thể so được với bệnh viện, tôi nghĩ anh nên đưa vợ anh đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần vẫn hơn, tránh xảy ra vấn đề gì đó.


Được, tôi biết rồi.
Cố Thiên Tuấn bảo Cao Lỗi tiễn bác sĩ về, sau đó quay sang nói với Chu Mộng Chỉ đang nằm trên giường,
Mộng Chỉ, em thấy sao rồi?


Vẫn còn hơi khó chịu một chút.
Chu Mộng Chỉ nằm đó, trông vẫn còn rất yếu, nói với vẻ áy náy:
Thiên Tuấn, em xin lỗi, vì em mà làm lỡ mất chuyến du lịch vui vẻ rồi.


Không sao, sức khỏe của em là quan trọng nhất mà.
Cố Thiên Tuấn ngồi ở đầu giường Chu Mộng Chỉ, trong lòng cảm thấy cực kì nuối tiếc vì không được đi suối nước nóng thăm An Điềm.

Thiên Tuấn, có phải em vô dụng lắm không?
Chu Mộng Chỉ hỏi rồi đột nhiên bật khóc.
Cố Thiên Tuấn không biết Chu Mộng Chỉ đang định diễn vở kịch gì, đành phải phối hợp bằng cách ôm cô ta vào lòng khẽ an ủi.
Chu Mộng Chỉ nằm trong lòng Cố Thiên Tuấn thút thít một lúc, thấy thời gian cũng ổn rồi mới ngẩng đầu lên nói với anh:
Thiên Tuấn, em nghĩ kĩ rồi, cảm thấy anh vẫn nên đi suối nước nóng đi, anh xem lần nào anh cũng vì em mà bỏ lỡ rất nhiều việc, em không muốn lần này lại làm anh cụt hứng nữa.


Không sao đâu, Mộng Chỉ, anh…


Thiên Tuấn, lần này anh nhất định phải đi, nếu không trong lòng em sẽ thấy áy náy lắm.
Thái độ Chu Mộng Chỉ lần này kiên định đến kì lạ, không giống như chỉ là tỏ vẻ hiểu chuyện như mọi khi.
Cố Thiên Tuấn thầm nhướn mày, chăm chú nhìn vẻ mặt Chu Mộng Chỉ, nhận thấy cô ta lần này có vẻ như thật sự muốn anh đi một mình đến suối nước nóng.
Việc này khiến anh do dự, bởi lần này anh thật sự không thể đoán ra được mục đích vì sao Chu Mộng Chỉ lại làm như thế.
Đúng lúc đó thì Chu Hán Khanh chợt bước lên phụ họa:
Thiên Tuấn, Mộng Chỉ đã kiên quyết như vậy rồi, để không làm em ấy buồn, cậu cứ đi đi, sẵn tiện cũng nghỉ ngơi thư giãn luôn.

Cố Thiên Tuấn lập tức đưa ánh mắt sắc như dao cạo của mình nhìn Chu Hán Khanh, nhưng sau đó từ từ bình thản lại rồi nhẹ nhàng nói:
Cũng được, nếu Mộng Chỉ đã thấu hiểu như thế thì tôi cũng đành phải làm vậy thôi.

Cố Thiên Tuấn nhanh nhạy phát hiện, ngay khi anh vừa nói xong câu đó thì cả Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, tuy khoảnh khắc ấy rất ngắn ngủi nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Thiên Tuấn, em không đi cùng anh được, anh chơi cho thật vui đi nhé.
Gương mặt xinh đẹp của Chu Mộng Chỉ nở nụ cười dịu dàng, vừa nãy trông vẫn còn rất yếu ớt bây giờ khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.
Cố Thiên Tuấn buông Chu Mộng Chỉ khỏi lòng mình, đỡ cô ta nằm xuống giường rồi nhẹ nhàng nói:
Em ở nhà cố nghỉ ngơi cho khỏe, anh sẽ mau chóng về với em.


Thiên Tuấn, tôi nghe nói thành phố S có một bệnh viện rất nổi tiếng, tuy không phải là của nhà anh Trì nhưng hiệu quả chữa trị cũng không tồi. Hay là đợi sau khi Mộng Chỉ nghỉ ngơi đỡ hơn, tôi sẽ đưa Mộng Chỉ đến đó khám, sau khi cậu đi nghỉ về sẽ lại nhìn thấy một Mộng Chỉ khỏe mạnh.
Chu Hán Khanh lại nói.

Được.
Cố Thiên Tuấn lập tức đồng ý, chỉ cần là đề nghị của hai người họ thì anh sẽ đều đồng ý hết. Anh đang rất muốn xem thử Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh bày ra bao nhiêu vở diễn như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.

Vậy được, cứ quyết định như vậy đi.
Chu Hán Khanh gật đầu, rồi không kìm được mà quay sang nhìn Chu Mộng Chỉ một cái.
Cố Thiên Tuấn lại tỏ vẻ như không trông thấy cảnh đó, vẫn cứ mỉm cười.
Lúc này, Cao Lỗi từ nãy vẫn đứng yên bên cạnh không nói gì chợt nhìn đồng hồ rồi bước lên nói với Cố Thiên Tuấn:
Cố tổng, sắp đến giờ lên máy bay rồi.


Được, tôi sẽ đi ngay.
Cố Thiên Tuấn nói xong liền vỗ vai Chu Hán Khanh, nở nụ cười chân thành,
Nếu Mộng Chỉ đã bảo tôi đi nghỉ ngơi thư giãn thì tôi sẽ đi. Mộng Chỉ xin nhờ đến anh họ chăm sóc vậy.


Không cần khách sáo, Mộng Chỉ là em họ của tôi, là người thân của tôi, cậu cũng là anh em của tôi, tôi làm thế này là lẽ đương nhiên mà.
Chu Hán Khanh nói với Cố Thiên Tuấn một cách đầy tình nghĩa.
Cố Thiên Tuấn nở nụ cười đầy thâm ý, sau đó bước đến bên giường Chu Mộng Chỉ, hôn lên trán cô:
Mộng Chỉ, anh đi đây, em nghỉ ngơi cho khỏe nhé.


Ừ, Thiên Tuấn, chơi thật vui nhé.
Chu Mộng Chỉ gật đầu với Cố Thiên Tuấn rồi nhìn anh và Cao Lỗi rời khỏi phòng nghỉ.
Cố Thiên Tuấn bước ra cửa, đi thêm vài bước nữa rồi mới dừng lại, quay sang nói với Cao Lỗi bằng nét mặt không cảm xúc:
Anh biết tiếp theo phải làm gì rồi chứ?


Tôi biết.
Cao Lỗi gật đầu,
Cố tổng, vệ sĩ bảo vệ anh đã đến suối nước nóng trước rồi, bên này tôi có tin tức gì sẽ lập tức báo cho anh ngay.


Ừ.
Cố Thiên Tuấn gật đầu rồi bước về phía cổng ra máy bay.
Cao Lỗi nhìn theo bóng dáng trấn tĩnh của Cố Thiên Tuấn, thầm thở dài rồi quay người vội vã đi làm nhiệm vụ mà Cố Thiên Tuấn đã giao phó.
Trong phòng nghỉ VIP của sân bay…
Chu Mộng Chỉ lật chăn ra ngồi dậy, nhìn Chu Hán Khanh vừa bước vào trong đang uống nước rồi hỏi:
Thiên Tuấn đã đi chưa?


Đã lên máy bay rồi.
Chu Hán Khanh đặt cốc nước xuống,
Cũng như mọi khi, bảo Cao Lỗi ở lại lo liệu việc công ty.


Vậy thì tốt.
Chu Mộng Chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Chu Hán Khanh ngồi xuống bên cạnh Chu Mộng Chỉ, đưa tay nắm lấy vai cô ta:
Mộng Chỉ, em đừng ủ rũ mặt mày nữa, cười lên đi.


Cười cái gì mà cười?
Chu Mộng Chỉ gạt tay Chu Hán Khanh ra,
Nếu không phải do lần trước anh không dùng biện pháp bảo vệ thì em đâu có phải tốn công lo lắng thế này.

Nói đến đây, Chu Mộng Chỉ lại không kìm được cơn giận, lần trước do Cố Thiên Tuấn bị thương, cô ta trong khoảng thời gian đó không nhịn nổi nên đã chủ động đến tìm Chu Hán Khanh.
Nhưng lần đó Chu Hán Khanh lại không dùng biện pháp bảo vệ, còn cô ta thì lại đang đê mê nên không nhớ ra mình lúc đó đang ở thời kì tốt nhất để mang thai mà bác sĩ đã dặn.
Song, lúc Chu Mộng Chỉ nhớ lại thì cũng chẳng quan tâm lắm, vì dù gì bình thường cô ta và Cố Thiên Tuấn đã quan hệ nhiều lần mà cũng chẳng xảy ra chuyện gì, làm gì có chuyện Chu Hán Khanh chỉ làm đúng có một lần mà đã trúng chứ?
Tuy nhiên, đã hơn một tháng rưỡi nay Chu Mộng Chỉ không hề tới tháng, cô ta bắt đầu cảm thấy hơi sợ, thế nên đã nhân lúc Cố Thiên Tuấn đi công tác mà vội vàng gọi Chu Hán Khanh đến.
Chu Hán Khanh khi nghe tin này, ngoài mặt tỏ vẻ căng thẳng, nhưng trong lòng lại thấy rất vui.
Dưới sự dặn dò của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh đã đi mua que thử thai, để đảm bảo an toàn, anh ta còn mua đến tận hai cái. Không thử thì không sao, thử rồi mới giật mình, bởi một cái thì báo là có thai rồi, cái còn lại thì lại báo không có.
Chu Mộng Chỉ lập tức mắng chửi Chu Hán Khanh đã mua phải hàng giả rồi, trong lòng càng thấy sợ hơn, cô ta đã lâu lắm rồi không làm chuyện đó với Cố Thiên Tuấn, ngộ nhỡ lần này thật sự có thai thì phải giải thích làm sao với anh đây?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai.