Chương 270
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1580 chữ
- 2020-01-31 10:01:05
Nguồn: Vietwriter
Cố Thiên Tuấn đột ngột xuất hiện, không mặc vest như mọi khi mà chỉ mặc một bộ quần áo thoải mái, áo phông cổ tròn cao cấp màu xám, ôm vừa vặn lên thân hình rắn chắc, mái tóc bình thường vuốt cao nay lòa xòa trước trán, khiến gương mặt vốn đã đẹp trai ngời ngời của anh nay thêm phần quyến rũ đầy mê hoặc.
An Điềm chớp mắt, rồi chợt nhận ra mình trông có vẻ ngẩn ngơ quá liền vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ đang xếp quần áo:
Anh đến làm gì?
Tôi đến gặp cô.
Cố Thiên Tuấn nói xong liền bước vào phòng An Điềm, thuận đà đóng cửa lại.
Sao anh lại đóng cửa?
An Điềm nhạy cảm đứng phắt dậy đi về phía cửa,
Mở cửa ra, nếu để người khác nhìn thấy thì còn tưởng chúng ta đang làm chuyện gì muốn giấu giếm thiên hạ đấy!
Cố Thiên Tuấn không động đậy, chỉ hất cằm lên nói:
Vậy cô ra mở cửa đi.
Tôi cũng biết anh chẳng mở hộ đâu.
An Điềm lừ mắt với Cố Thiên Tuấn, sau đó bước ra trước cửa, đặt tay lên tay nắm, định mở cửa ra.
Nhưng ngay sau đó, An Điềm lại cảm thấy mình chạm trúng một bờ ngực ấm áp và săn chắc!
Cố Thiên Tuấn giữ chặt hông An Điềm, cúi đầu nhìn thẳng vào cô, sống mũi cao của anh gần như chạm vào mũi của An Điềm, anh cất giọng nói trầm ấm quyến rũ có chút châm chọc:
Hay là đừng mở nữa, nhỡ đâu tôi thật sự muốn làm vài chuyện cần phải giấu giếm người khác thì sao?
An Điềm cảm thấy toàn thân cứng đờ, chỉ có đôi mắt là động đậy được, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Cố Thiên Tuấn, cảm thấy tim bắt đầu đập nhanh hơn, hơi thở cũng gấp rút.
Cố Thiên Tuấn nhoẻn miệng cười, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của An Điềm, anh cúi mắt nhìn xuống đôi môi căng mọng của cô, sau đó từ từ đưa mặt xuống…
Anh làm cái gì thế?
An Điềm lập tức hét lên rồi đẩy mạnh Cố Thiên Tuấn ra.
Cô ôm ngực, hốt hoảng trong lòng, nếu vừa rồi không kịp thời tỉnh táo lại thì dường như suýt nữa cô đã chủ động hôn lại anh rồi!
Cố Thiên Tuấn bị đẩy ra, vẻ mặt đầy tiếc nuối, chỉ còn một chút nữa là thành công rồi.
Cố Thiên Tuấn, bây giờ anh lập tức ra khỏi phòng của tôi ngay, mau!
An Điềm chỉ ra cửa, hiện giờ cô đang vừa hốt hoảng vừa xấu hổ với phản ứng chủ động vừa rồi của mình.
An Điềm…
Đi ngay!
An Điềm ngoảnh mặt đi không thèm nhìn Cố Thiên Tuấn, giờ cô đang phải cố gắng kìm chế cảm giác kì lạ trong lòng, liên tục nói với bản thân: Cảm giác này không nên tồn tại, đây là sai lầm!
Được.
Cố Thiên Tuấn chợt dứt khoát gật đầu, ngày tháng còn dài, anh đã muốn có An Điềm thì nhất định sẽ có được thôi.
Nghe Cố Thiên Tuấn nói sẽ đi, An Điềm không nói gì nữa, chỉ quay người đi, không nhìn anh.
Tạm biệt.
Giọng của Cố Thiên Tuấn vang lên chưa bao lâu thì An Điềm đã nghe thấy tiếng đóng cửa.
An Điềm đang căng thẳng thần kinh bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cô bất lực nằm ra giường, cảm thấy đầu óc hỗn loạn.
Bất giác, An Điềm đưa tay chạm lên đôi môi vừa rồi đã bị Cố Thiên Tuấn hôn, đưa mắt ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Ngày hôm sau…
Hôm nay thời tiết rất đẹp, tuy đang là mùa đông, nắng chưa được ấm lắm, nhưng nhìn những dòng suối nước nóng bốc hơi nước nóng hổi, mọi người đều cảm thấy rất hưng phấn.
Các hồ nước nóng ở đây được xây nên tận dụng từ thiên nhiên, dùng gạch đá địa phương để đắp nên, có lớn có nhỏ, phân bố rải rác. Bên cạnh các hồ nước có trồng nhiều loại cây xanh mát, nhìn rất thoải mái dễ chịu.
Mọi người sau khi đã thay đồ tắm đều mau chóng nhảy xuống hồ, làn nước ấm kích thích từng tế bào da, khiến mọi người đều thở một hơi dài khoan khoái.
Hiểu Hiểu chọn chỗ này đúng là rất tuyệt! Lần này chúng ta phải hưởng thụ cho đã.
Một nữ đồng nghiệp nhắm mắt vui vẻ nói.
Đúng đấy, nếu không nhờ Hiểu Hiểu thì chúng ta làm gì có cơ hội được đến chơi ở đây!
Một nữ đồng nghiệp khác phụ họa.
Ngay lập tức, mọi người đều bắt đầu khen ngợi Lâm Hiểu Hiểu.
Có gì đâu, tôi chỉ là muốn mọi người được chơi thật vui thôi mà.
Lâm Hiểu Hiểu vừa tạt nước vừa khiêm tốn nói.
Mà phải công nhận thân hình của Hiểu Hiểu đẹp thật đấy! Lúc trước nhìn thấy trên ti vi đã ngưỡng mộ lắm rồi, bây giờ tận mắt nhìn lại cảm thấy còn đẹp hơn cả trên ti vi nữa!
Do đang ngâm nước nóng nên mọi người đều mặc rất ít, vì vậy thân hình ai đẹp ai xấu đều lộ rõ ra cả.
Trong tất cả mọi người ở đây thì đúng là thân hình của Lâm Hiểu Hiểu là đẹp nhất.
Nghe một nữ đồng nghiệp nhắc, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Hiểu Hiểu, qua làn hơi nước mờ ảo, các đường cong của Lâm Hiểu Hiểu trông càng quyến rũ hơn.
Một nữ đồng nghiệp khác không kìm được cảm thán:
Hiểu Hiểu không hổ danh là người mẫu, thân hình này chẳng thua gì mấy cô người mẫu Vitoria’s Secret cả!
Làm gì mà được như cô nói!
Lâm Hiểu Hiểu phẩy tay, rõ ràng đang rất vui, sau đó đắc ý nhìn quanh quất, cô biết thân hình của An Điềm cũng rất khá, vì vậy bây giờ muốn xem thử, giữa cô và An Điềm thì ai có thân hình đẹp hơn.
Nhưng Lâm Hiểu Hiểu nhìn mãi mà chẳng thấy bóng dáng An Điềm đâu! Vừa nãy còn thấy An Điềm ở ngay bên cạnh kia mà.
An Điềm đâu?
Lâm Hiểu Hiểu đứng dậy nhìn một lướt khắp hồ nước nóng.
Nhưng đã nhìn hết rồi mà cũng không thấy An Điềm.
Vừa rồi còn ở đây mà.
Một nữ đồng nghiệp vừa mân mê mấy cánh hoa hồng trong hồ nước vừa thong dong nói,
Chắc là cô ấy mới đi đâu rồi.
Đi rồi? Có thể đi đâu được chứ? Lâm Hiểu Hiểu bất giác nheo mắt: An Điềm này đúng là không biết an phận mà!
Trong lúc đó, ở một hồ nước nóng nhỏ cách đó rất xa…
An Điềm khoác áo choàng tắm, ngồi xổm xuống đưa tay thử độ nóng của nước: Ừ, độ nóng vừa đủ, chỗ này lại yên tĩnh nữa, đúng là rất tốt.
An Điềm hí hửng cởi áo choàng ra, trước tiên đưa chân xuống hồ, sau khi cơ thể đã thích nghi với độ nóng rồi, cô mới ngồi hẳn xuống. Vừa rồi cô bị Lâm Hiểu Hiểu kéo đến hồ nước nóng, nhưng vì không muốn Lâm Hiểu Hiểu lại vô cớ trút giận lên mình, An Điềm đã nhân lúc mọi người không chú ý mà lẻn đến chỗ này.
Cô tìm rất lâu mới tìm được một nơi yên tĩnh không có ai quấy rầy, thế nên cảm thấy rất đắc ý.
An Điềm ngồi bên hồ, nhè nhẹ nhấc tay lên, rưới nước lên vai mình, nước theo vai chảy xuống ngực cô, khiến An Điềm cảm thấy rất thoải mái mà nhoẻn miệng cười.
Cô ngắm nhìn cơ thể mình dưới nước, bất giác dâng lên cảm giác tự hào, thật ra thân hình của mình rất đẹp, khoan kể ra đôi chân nhỏ nhắn và thân hình không chút mỡ thừa, chỉ cần bộ ngực này thôi cũng đã khiến bao nhiêu người phải ghen tị rồi.
An Điềm hiếm khi có dịp tự luyến thế này, thế nên phải tự luyến cho tới, dù sao cũng đâu có ai nhìn thấy.
Thế là cô giơ chân lên, nhìn qua làn hơi nước bốc lên mà ngắm nghía thật kĩ: Ừm, làn da căng mọng, tỉ lệ hợp lí, đẹp!
An Điềm thầm khen mình trong lòng xong thì liền bụm miệng cười, không hề nhận ra rằng vẻ tự hào này của mình thật ra trông cũng rất hấp dẫn.
Và điều An Điềm càng không ngờ nữa chính là, lúc này đây, phía sau cô đang có một bóng người cao lớn đang đứng, dùng ánh mắt rực lửa nhìn cô, gần như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.
An Điềm sau đó lại đưa tay hất nước lên chân mình, những giọt nước theo chân nhỏ xuống mặt hồ phát ra âm thanh vui tai.
Đột nhiên, An Điềm nghe thấy một tiếng
ùm
, ngay sau đó, cô liền cảm thấy bàn chân của mình bị một bàn tay to lớn nắm lấy rồi kéo mạnh, khiến cả người cô trượt thẳng xuống lòng hồ.