Chương 342
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1674 chữ
- 2020-01-31 10:01:18
Nguồn: Vietwriter
Đâu có.
Trên mặt Thẩm Sở Hà không có bất kỳ vẻ hoảng loạn nào.
Tôi lái xe chở cô thẳng về nhà, đâu có đưa cô đi gặp ai! Giọng nam mà cô nghe thấy, có thể là của Tô tổng đấy.
Thẩm Sở Hà nhìn vào An Điềm và giải thích:
Tối hôm đó cô uống say lắm, Tô tổng rất quan tâm đến cô đấy. Nếu không tin, cô có thể hỏi các đồng nghiệp khác.
Được rồi, tôi cũng chỉ tiện miệng hỏi thôi.
An Điềm gật đầu, nghĩ rằng tại mình hay suy nghĩ thôi.
Lúc này, Lâm Kính Trạch nãy giờ luôn quan sát Thẩm Sở Hà và An Điềm đã đi đến cạnh họ.
Chào Lâm tổng.
An Điềm thấy Lâm Kính Trạch đi tới liền lên tiếng chào hỏi.
Ừm.
Lâm Kính Trạch đưa mắt nhìn An Điềm với vẻ mặt phức tạp, sau đó không nói gì nữa: Cô An Điềm này cũng biết thân phận của Chu Mộng Chỉ, nhưng còn đứng lên sớm hơn cả Tô Thanh Dương!
An Điềm liếc nhìn Thẩm Sở Hà, sau đó nhìn sang Lâm Kính Trạch như thể đang có rất nhiều điều muốn nói, cô vội nói:
Tôi còn chút việc, hai người trò chuyện đi nhé.
Sau khi chào hỏi Thẩm Sở Hà, An Điềm liền rời đi.
Lâm Kính Trạch thấy An Điềm đã đi xa liền tiến lên một bước.
Thẩm Sở Hà không lùi về sau, chỉ chắp hai tay ra sau lưng, nở một nụ cười trong trẻo và nhìn vào Lâm Kính Trạch rồi hỏi:
Kính Trạch, anh sao thế?
Lâm Kính Trạch nhìn thấy Thẩm Sở Hà cười như vậy, ngay lập tức không còn giận nữa, những lời anh vừa định chất vấn cũng trở thành giọng điệu yêu thương. Anh thở dài với vẻ bất lực:
Sở Hà, anh đã nói với em vào cái ngày mà em gia nhập rằng, em phải chung sống hòa thuận với Chu Mộng Chỉ, em quên rồi sao?
Đâu có.
Thẩm Sở Hà tỏ vẻ không hiểu.
Em nhớ anh đã bảo em phải hòa thuận với Chu Mộng Chỉ, và em đã rất hòa thuận với Chu Mộng Chỉ còn gì!
Nhưng tại sao em lại ủng hộ An Điềm tại cuộc họp?
Bởi vì mẫu thiết kế của Chu Mộng Chỉ thực sự không nên được chọn chứ sao!
Thẩm Sở Hà vẫn giữ bộ dạng lẽ dĩ nhiên.
Em…
Lâm Kính Trạch nhất thời nghẹn họng, không biết mình nên nói gì: Phải phải phải, mọi người đều là những nghệ sĩ cứng cỏi và không chịu khuất phục, chỉ có mình anh là tên gian thương sẵn lòng cá mè một lứa với cả thế giới!
Được rồi, được rồi. Anh đừng giận nữa mà. Chẳng phải mọi việc đã kết thúc khá trọn vẹn rồi sao? Các đồng nghiệp đều rất hài lòng với kết quả cuộc họp!
Thẩm Sở Hà cười rất rạng rỡ, rạng rỡ đến mức làm cho Lâm Kính Trạch không muốn nói cho Thẩm Sở Hà biết về thân phận thực sự của Chu Mộng Chỉ. Anh lo rằng một khi mình nói ra, việc đó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Thẩm Sở Hà.
Thôi vậy.
Lâm Kính Trạch thở dài như thể nhận thua, không còn nói gì nữa.
Bây giờ Lâm Kính Trạch chỉ lo rằng, việc lần này không làm cho Chu Mộng Chỉ hài lòng, không biết Chu Mộng Chỉ có để bụng không. Vì dù gì, trong cuộc họp vừa rồi, anh cũng đã nhìn thấy Chu Mộng Chỉ nổi trận lôi đình.
Xem ra, mình đành phải xin lỗi anh ba trước vậy. Lâm Kính Trạch nghĩ về điều đó và lại thở dài.
Trong khi đó…
Sau khi Chu Mộng Chỉ về đến biệt thự thì lại bắt đầu giận dữ, tất cả mọi thứ trong biệt thự, dù đắt hay không, cũng đều đập vỡ nát hết.
Xoảng
một tiếng, Chu Mộng Chỉ chụp lấy bình hoa từ thời nhà Minh đang trưng trong phòng ngủ và đập mạnh xuống đất. Những mảnh vỡ văng tứ tán, nhưng vẫn thể không làm cho Chu Mộng Chỉ hả giận. Mặt cô ta vẫn đang rất giận dữ.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng ngủ.
Biến đi! Không thấy tâm trạng tôi đang tồi tệ sao?
Chu Mộng Chỉ nhìn ra cửa hét lên.
Biến xuống nhà và làm việc của chị đi!
Chu Mộng Chỉ thở hổn hển, cảm thấy vô cùng chán ghét chị Lý không biết thức thời này.
Mộng Chỉ, là anh đây…
Cố Thiên Tuấn đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt dửng dưng.
Chu Mộng Chỉ đang rất tức giận ngay lập tức sững sờ. Sao Thiên Tuấn lại đột ngột quay về nhà?
Cúi đầu nhìn xuống chân mình, Chu Mộng Chỉ thấy khắp phòng là một mớ hỗn độn, mọi nơi đều là những thứ bị mình ném vỡ trong lúc tức giận!
Mặt nóng nảy gắt gỏng này của mình, sao có thể để Thiên Tuấn nhìn thấy?
Chu Mộng Chỉ bỗng cảm thấy rất ân hận. Cô ta nhúc nhích cổ họng mình trong căng thẳng, não đang chạy hết công suất: Mình nên nói gì để giải thích cho hành vi nóng nảy này của mình đây?
Đột nhiên, mắt của Chu Mộng Chỉ sáng lên. Một giây sau, đôi mắt cô ta bỗng đẫm lệ. Cô ta đổi sang một bộ dạng tủi thân và chạy đến mở cửa.
Không kịp nhìn vào vẻ mặt của Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ đã lao vào lòng anh và khóc lên như một đứa trẻ.
Cố Thiên Tuấn cúi mắt xuống liếc nhìn Chu Mộng Chỉ đang trong vòng tay mình với vẻ hờ hững, rồi đưa tay ra vỗ vai cô ta:
Mộng Chỉ, nổi giận như thế không tốt cho sức khỏe đâu. Chuyện xảy ra trong nhóm dự án hôm nay, anh đã nghe Kính Trạch nói rồi. Thiệt thòi cho em quá!
Chu Mộng Chỉ nghe Cố Thiên Tuấn nói vậy, ngay lập tức vui như mở cờ trong bụng. Mình vốn định đem chuyện xảy ra ở nhóm dự án để giải thích lý do mình nổi giận, không ngờ Cố Thiên Tuấn đã vì lý do này mà về nhà. Hơn nữa, nghe giọng của anh, dường như không vì việc cô nổi nóng mà cảm thấy không vui.
Một tảng đá lớn trong lòng đã đặt xuống. Lúc này, Chu Mộng Chỉ mới ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy tủi thân:
Thiên Tuấn, dạo này anh không về nhà, công việc của em cũng không được như ý muốn, nhưng em lại không dám đến làm phiền anh. Vì vậy, em đã nhẫn nhịn trong một thời gian dài nên mới nổi nóng như thế. Anh sẽ không thất vọng về em đấy chứ?
Tất nhiên là không.
Cố Thiên Tuấn kéo Chu Mộng Chỉ ra khỏi lòng mình, để cô ta ngồi lên giường.
Mộng Chỉ, nếu công việc ở đó không như ý, hay em về lại biệt thự đi. Bỏ cuộc giữa chừng cũng không sao, có anh nuôi em rồi.
Cố Thiên Tuấn ngồi xuống cạnh Chu Mộng Chỉ dịu dàng nói.
Không, em không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Chu Mộng Chỉ vội lắc đầu. Ngay cả khi cô ta không muốn đi làm, thì cũng không thể không đi làm theo cách này được! Nếu từ bỏ như thế, thì Cố Thiên Tuấn sẽ nghĩ cô ta như thế nào?
Cũng được. Dù em làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ em.
Cố Thiên Tuấn gật đầu với Chu Mộng Chỉ.
Em nổi giận nãy giờ cũng lâu rồi, xuống nhà ăn chút gì đi.
Vâng.
Chu Mộng Chỉ gật đầu, ôm lấy cánh tay của Cố Thiên Tuấn nói:
Chúng ta đi chung nhé?
Anh không ăn đâu.
Cố Thiên Tuấn thản nhiên rút tay mình ra.
Công ty vẫn còn chút việc, anh phải quay lại đó ngay. Vì anh lo tâm trạng em không vui, nên mới cố tình về đây. Bây giờ thấy em đã ổn, anh cũng phải quay lại đó rồi.
Sao lại thế?
Chu Mộng Chỉ cúi đầu xuống, rõ ràng là không vui.
Dạo này công ty gặp vài việc khó khăn, anh phải đích thân giải quyết.
Cố Thiên Tuấn lắc đầu, tỏ ra mình cũng rất khó xử.
Vậy anh họ đâu? Anh họ không thể giúp gì cho anh à?
……
Nghe Chu Mộng Chỉ nhắc đến Chu Hán Khanh, Cố Thiên Tuấn không trả lời, mà tiếng thở dài chỉ lớn hơn.
Chu Mộng Chỉ nhíu đôi chân mày lá liễu của mình lại, rồi nhớ đến việc dạo này cô ta cũng nghe nói các hạng mục do Chu Hán Khanh chịu trách nhiệm liên tục xảy ra sự cố, nên bất giác hỏi:
Chẳng lẽ sự cố này lại có liên quan đến anh họ?
Việc này cũng không hoàn toàn là lỗi của anh họ.
Cố Thiên Tuấn lắc đầu.
Em biết rồi.
Chu Mộng Chỉ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng rất rõ ràng: Dạo này Chu Hán Khanh ngày càng không được trọng dụng rồi!
Được rồi, Mộng Chỉ à.
Cố Thiên Tuấn đặt tay lên vai Chu Mộng Chỉ nói:
Mộng Chỉ, dạo này anh rất rất bận, có thể sẽ lơ là em. Nhưng em phải hiểu cho anh, có biết không? Chờ qua hết đợt bận này, anh sẽ cho em một bất ngờ rất lớn!
Bất ngờ?
Chu Mộng Chỉ hớn hở ra mặt. Đó chắc phải là một món trang sức hoặc đá quý vô giá!
Phải, một bất ngờ rất bất ngờ.
Cố Thiên Tuấn gật đầu và nói đầy ý vị sâu xa.
Vì vậy, em nhớ phải ngoan một chút.