Chương 353
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1659 chữ
- 2020-01-31 10:01:20
Nguồn: Vietwriter
Chú đẹp trai, cảm ơn chú bận như thế mà vẫn mua quà cho tôi.
Khưu Doanh Doanh còn chưa đợi Cao Lỗi nói xong đã sà vào lòng anh.
?
Cao Lỗi lập tức ngẩn người,
Em không chê quà của tôi không sáng tạo sao?
Sao lại chê chứ?
Khưu Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn Cao Lỗi, ánh mắt sáng lấp lánh như sao.
Em từng nói là không thích mấy món quà như túi xách hay trang sức vì không sáng tạo mà, không phải sao?
Chỉ cần là do chú tặng thì tôi đều thích hết, chỉ là do tôi không muốn chú lãng phí nên mới nói thế thôi.
Khưu Doanh Doanh cười ngượng nghịu.
Thấy Khưu Doanh Doanh hiểu chuyện như vậy, sự yêu thương trong mắt Cao Lỗi lại càng dâng trào. Anh cứ tưởng Khưu Doanh Doanh là một cô gái cực kì đơn thuần, mọi tâm tư đều ghi rõ hết trên mặt, không ngờ cô lại là người tinh tế như vậy.
Nhận được ánh mắt tán dương của Cao Lỗi, Khưu Doanh Doanh liền đắc ý vươn tay ra ôm lấy cổ anh, sau đó thuận đà gác chân lên hông Cao Lỗi rồi ngẩng đầu lên hôn anh.
Cao Lỗi nhắm mắt rồi cũng ôm chặt lấy Khưu Doanh Doanh, nghiêm túc hồi đáp.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp của hai người, Khưu Doanh Doanh và Cao Lỗi cứ thế hôn nhau rồi nằm lên ghế sofa.
Khưu Doanh Doanh nằm lên người Cao Lỗi, vừa hôn môi anh vừa đưa tay chạm vào cúc áo của anh, gỡ từng chiếc một.
Bàn tay vừa chạm vào khuôn ngực rắn chắc của Cao Lỗi, hai má Khưu Doanh Doanh lập tức đỏ bừng lên.
Nhưng ngón tay cô chỉ khựng một chút là lại tiếp tục lần tiếp xuống hông anh.
Nhưng lúc này, một bàn tay to lớn chợt nắm tay Khưu Doanh Doanh lại. Cao Lỗi rời môi Khưu Doanh Doanh, nói bằng giọng có hơi khàn đi:
Doanh Doanh, đừng như vậy, tôi sẽ không kìm chế được bản thân mình mất.
Khưu Doanh Doanh kề sát vào tai Cao Lỗi, giọng nói rất ngọt ngào:
Tôi lại không muốn chú kìm chế chút nào.
Khưu Doanh Doanh nói xong lại tiếp tục đưa tay chạm vào hông Cao Lỗi.
Doanh Doanh…
Cơ thể Cao Lỗi lập tức càng nóng bừng hơn, anh hít một hơi thật sâu mới lấy lại được bình tĩnh mà đẩy Khưu Doanh Doanh lúc này đang cố tháo thắt lưng của anh ra.
Khưu Doanh Doanh bị đẩy ra, ủ rũ ngồi bên cạnh, sau đó chỉ vào cái thắt lưng bằng da của Cao Lỗi rồi hỏi:
Đây là cái quái gì thế? Sao tôi mở không được?
Thấy gương mặt đỏ bừng và đôi mày cau lại đầy khó chịu của Khưu Doanh Doanh, Cao Lỗi cảm thấy thật may vì vừa rồi mình đã kìm chế được, một người yêu tuyệt vời thế này, nhất định phải giữ lại vào khoảng thời gian tuyệt nhất, cho cô ấy tình yêu tuyệt vời nhất thì mới có thể xứng đáng với cô ấy.
Khi nào cảm thấy đến lúc thì tôi sẽ dạy cho em, từ từ mà dạy…
Cao Lỗi xoa đầu Khưu Doanh Doanh, nói rất sâu xa.
Không cần chú dạy tôi, thật ra mấy thứ này tôi cũng có biết chút ít mà.
Khưu Doanh Doanh ngượng ngùng đan mấy ngón tay vào nhau rồi lẩm bẩm.
Cao Lỗi khẽ cười, đưa tay véo mũi Khưu Doanh Doanh hỏi:
Con bé này, học được mấy thứ ấy ở đâu vậy?
Truyện cấp ba đấy!
Khưu Doanh Doanh ngẩng đầu nói với vẻ đắc ý,
Nữ sinh hư hỏng một chút thì mới đáng yêu, trong khi tôi đã học đại học rồi, ngay cả chút kiến thức sinh lí cơ bản ấy mà còn không biết thì đúng là mất mặt!
Cao Lỗi thật sự thấy bó tay với Khưu Doanh Doanh, anh lắc đầu cười nói:
Vậy được, bây giờ em cứ tạm thời tích lũy kiến thức lí thuyết trước đi, đợi khi nào lớn rồi thì bắt đầu lấy kinh nghiệm thực tế trên người của tôi!
Kinh nghiệm thực tế?
Khưu Doanh Doanh ngơ ngác chớp mắt, rồi đột nhiên hiểu ra ý trong lời nói của Cao Lỗi, gương mặt vốn đang đỏ bây giờ lại càng nóng bừng lên.
Cao Lỗi nhìn vẻ xấu hổ của Khưu Doanh Doanh, không hiểu nổi một cô bé hay ngượng ngùng như vậy vừa rồi lấy đâu ra dũng khí mà đòi chủ động tháo thắt lưng của anh ra!
Nếu em đã hết giận, vậy thì tôi về đây. Em nghỉ ngơi sớm đi.
Cao Lỗi lại vuốt tóc Khưu Doanh Doanh dịu dàng nói.
Vâng, chúc ngủ ngon, về nhà nhớ gọi điện cho tôi đấy, chú cũng phải nghỉ ngơi sớm nhé.
Khưu Doanh Doanh ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi đưa mắt tiễn Cao Lỗi đi rồi, Khưu Doanh Doanh liền lao vào cuộc chiến mở quà.
Cho dù là gì đi nữa, chỉ cần là quà do chú đẹp trai tặng thì Khưu Doanh Doanh đều rất thích, cô phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được.
Hôm sau, Khưu Doanh Doanh mất ngủ cả đêm vác hai mắt thâm quầng như gấu trúc mà đi làm.
An Điềm trông thấy dáng vẻ uể oải của Khưu Doanh Doanh, lại nhớ đến việc hôm qua Cao Lỗi đã gọi điện cho cô, liền giật mình trong lòng: Doanh Doanh ủ rũ thế này, lẽ nào hôm qua sau khi thấy món quà của Cao Lỗi đã không lao đến cưỡng hôn Cao Lỗi mà lại cãi nhau với anh sao?
Nếu đúng là như vậy thì Doanh Doanh đúng là không hiểu chuyện chút nào.
An Điềm liền đẩy ghế đến bên cạnh Khưu Doanh Doanh:
Doanh Doanh, sao hôm nay nhìn em ủ rũ vậy? Chuyện hẹn hò với Cao Lỗi hôm qua sao rồi?
Em và chú đẹp trai hẹn hò rất ổn mà!
Khưu Doanh Doanh thẫn thờ gật đầu.
Thế sao hôm nay nhìn em chẳng có chút tinh thần gì vậy?
An Điềm nhìn lại Khưu Doanh Doanh một lượt, rồi đột nhiên nheo mắt nghĩ: Nếu đã không cãi nhau, mà bây giờ trông lại mệt mỏi thế này, thế thì chắc chắn là đã…
An Điềm lắc đầu tặc lưỡi: Tốc độ của hai người này đúng là nhanh thật đấy! Quả nhiên rất có khả năng Doanh Doanh lúc vừa tốt nghiệp xong là sẽ có ngay em bé rồi.
Không lẽ hai người tối qua đã… Cho nên em mới mệt đến mức uể oải thế này sao?
An Điềm bắt đầu ngập ngừng suy đoán.
Chị nói cái gì vậy? Hôm qua em bóc quà của chú đẹp trai, đã bóc cả đêm, cười cả đêm, vậy nên sáng nay mới không có tinh thần.
Khưu Doanh Doanh vừa ngáp vừa nói.
À, thì ra là thế!
An Điềm lập tức có hơi cụt hứng, cô còn tưởng hai người họ đã xảy ra chuyện ấy ấy rồi cơ!
Chị An Điềm, sao bây giờ chị lại thành ra nhiều chuyện như vậy?
Khưu Doanh Doanh nhìn An Điềm bằng ánh mắt thông cảm,
Có phải cuộc sống của chị đã quá tẻ nhạt, đến lúc cần có bạn trai rồi không?
Hỏi xong câu ấy, Khưu Doanh Doanh lại tự trả lời:
Cũng phải, chị An Điềm vẫn còn trẻ như vậy, cũng có nhu cầu sinh lí mà, cho nên…
Thôi đủ rồi đừng nói nữa.
An Điềm lập tức ngắt lời Khưu Doanh Doanh,
Mau đi làm việc đi! Chị chẳng cần bạn trai gì cả, chị chỉ cần sống cùng với An An là được rồi.
Vâng vâng vâng, chị An Điềm nói gì cũng đúng, dù sao người không có bạn trai cũng đâu phải là em.
Khưu Doanh Doanh nhún vai cười gian xảo.
Em còn nói nữa là chị không mua nước trái cây cho em nữa đâu!
An Điềm trừng mắt uy hiếp.
Vâng vâng vâng, chị không có bạn trai, chị là nhất!
Khưu Doanh Doanh nói câu cuối vẫn không quên châm chọc An Điềm.
An Điềm trừng mắt nhìn Khưu Doanh Doanh, sau đó đẩy ghế lại chỗ ngồi của mình, chắp tay chìm vào suy tư: Mình đâu phải là không muốn cũng được như Doanh Doanh, cũng muốn có người yêu thương lắm chứ! Chỉ tiếc rằng nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước mà thôi.
An Điềm lặng lẽ thở dài rồi tiếp tục làm việc.
Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ sau khi có cuộc cãi vã với Chu Mộng Chỉ, cũng chẳng khác gì so với ngày thường, An Điềm vẫn sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ tan làm, khi cô về đến nhà thì An An vẫn chưa tan học.
An Điềm đổi sang dép đi trong nhà, treo túi xách lên rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa.
Tuy căn hộ chung cư của An Điềm không lớn, nhưng nếu chỉ ở một mình thì sẽ thấy rất lạnh lẽo. Cô lại bất giác thở dài rồi đứng dậy đi chuẩn bị cơm tối.
Chỉ một lát sau đó, ngoài phòng khách chợt vang lên tiếng mở cửa.
An Điềm đang rửa nồi trong bếp, nghe thấy tiếng ấy thì liền vui vẻ từ nhà bếp chạy ra, vừa đi vừa nói:
Cục cưng An An về rồi à?
Vâng, mẹ ơi con về rồi. Chú Cố cũng về với con nữa!
An An đứng ở phòng khách vừa nắm tay Cố Thiên Tuấn vừa nói vọng vào trong bếp.