Chương 374
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1771 chữ
- 2020-01-31 10:01:24
Nguồn: Vietwriter
Cố Thiên Tuấn, anh…
An Điềm còn chưa dứt lời, Cố Thiên Tuấn đã giơ tay lên ngăn cản. Anh vẫn nhìn vào Chu Hán Khanh đang đeo mặt nạ, bình tĩnh nói:
Người trong tay anh đang bị nguy hiểm đến tính mạng. Nếu chị ấy chết, anh sẽ không có cơ hội trốn thoát nữa. Vì vậy, tôi khuyên anh nên quyết định sớm đi.
Chu Hán Khanh vốn định lấy mạng An Điềm nhưng đã giết nhầm người, còn phát hiện ra giữa Cố Thiên Tuấn và An Điềm có một mối quan hệ bất thường, tất nhiên anh ta phải trốn thoát!
Giả vờ như đang cân nhắc, Chu Hán Khanh liền mở miệng. Anh ta vừa định lên tiếng, nhưng trong giây tiếp theo đã dừng lại. Nếu anh ta lên tiếng, Cố Thiên Tuấn chắc chắn sẽ nhận ra giọng của anh ta!
Do dự một lúc, Chu Hán Khanh đeo mặt nạ liền gật đầu với Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn thấy người đeo mặt nạ đã đồng ý, liền bình tĩnh gật đầu:
Vậy được. Anh đưa con dao ra xa một chút đi, tôi sẽ đi qua đó ngay.
Cố Thiên Tuấn nói xong liền bước từng bước đến gần Chu Hán Khanh với vẻ mặt thản nhiên.
Song, ngay khi Cố Thiên Tuấn đi được hai bước, Chu Hán Khanh bất ngờ đẩy mạnh chị chủ nhà trong tay về phía Cố Thiên Tuấn, rồi nhanh chóng quay người lại và nhảy thẳng lên cửa sổ đang được mở ra. Không chút do dự, Chu Hán Khanh nhún người nhảy xuống dưới.
Ngay lập tức, Cố Thiên Tuấn giang đôi tay dài ra và đỡ lấy chị chủ nhà đang thở thoi thóp. Anh nhanh chóng giao chị chủ nhà lại cho An Điềm, rồi cũng nhảy lên cửa sổ một cách lanh lẹ, sau đó nhún người nhảy theo xuống dưới.
Vì căn hộ của An Điềm ở tầng hai, tầng dưới là sân cỏ. Khi Chu Hán Khanh nhảy xuống, chân anh ta đã bị trật khớp. Anh ta bất chấp sự đau đớn trên người, đứng phắt dậy và vội vã chạy về phía chiếc xe đang đậu trước tòa nhà căn hộ.
Người trong xe thấy Chu Hán Khanh chạy đến, ngay lập tức quay đầu xe lại, dừng chiếc xe đã mở sẵn cửa ngay trước mặt Chu Hán Khanh:
Sếp!
Chu Hán Khanh nhanh chóng nhảy lên xe và bỏ trốn.
Cố Thiên Tuấn nhảy xuống lầu một cách nhẹ nhàng vừa đứng dậy khỏi bãi cỏ, thì chiếc xe kia đã biến mất dạng. Anh nhìn về hướng chiếc xe chạy trốn với ánh mắt tiếc nuối, dừng hẳn bước chân đuổi theo mà không còn cách nào khác.
Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên cách đó không xa. Cố Thiên Tuấn thở hổn hển và rút điện thoại ra:
Cao Lỗi, sắp xếp cho tôi một căn biệt thự, phải an toàn nhất! Một tiếng sau, tôi sẽ đưa An Điềm đến đó!
Cố Thiên Tuấn nói rồi cúp máy, quay người lại và đi lên lầu…
Trong phòng ngủ trên tầng hai của biệt thự Cố Thị…
Chu Mộng Chỉ sốt ruột đi tới đi lui. Cô ta vặn xoắn những ngón tay của mình, như ngồi trên đống lửa: Vì Chu Hán Khanh được biết có một thế lực không rõ đang điều tra nguyên nhân cái chết của Dương Thanh Lộ, và đã bắt được người mà Chu Hán Khanh nhờ vả. Do đó, để được an toàn, Chu Hán Khanh quyết định sẽ đích thân đi thủ tiêu An Điềm.
Nhưng, bây giờ đã qua mấy tiếng rồi, vậy mà Chu Hán Khanh vẫn không có tin tức gì. Điều này khiến Chu Mộng Chỉ vô cùng lo lắng.
Lúc này, ở tầng một vang lên tiếng nói ồn ào:
Cậu, cậu Chu, sao cậu lại đến đây? Tôi, tôi... Cậu định đi đâu vậy?
Tránh ra!
Từ tầng một vang lên tiếng hét giận dữ của Chu Hán Khanh. Anh ta kéo lê cái chân bị trật khớp, mắt đỏ au đi lên tầng hai.
Bây giờ, Cố Thiên Tuấn chắc chắn có chuyện gì đó rất quan trọng đang giấu Mộng Chỉ. Thời gian không còn nhiều, anh ta phải đưa Mộng Chỉ rời khỏi đây ngay lập tức!
Chu Mộng Chỉ đang trên tầng hai nghe thấy giọng của Chu Hán Khanh, trong lòng bỗng có chút hoảng loạn, liền quay người và chạy xuống cầu thang.
Sau đó, hai người đã gặp nhau ở cầu thang.
Chu Mộng Chỉ sững sờ ngay tại chỗ. Cô ta nhìn vào Chu Hán Khanh cả người dính đầy máu, bộ dạng hơi nghiêng vẹo, liền hỏi với giọng kinh ngạc:
Hán Khanh, anh…
Cô ta đứng yên tại chỗ chứ không đến gần để quan tâm. Bởi vì, Chu Mộng Chỉ cho đến nay vẫn không biết gì, vẫn đang kiêng dè thân phận của Chu Hán Khanh. Anh ta mới rời đi vài tuần trước, bây giờ lại đến biệt thự Cố Thị trong bộ dạng này.Vậy nên, Chu Mộng Chỉ lo sau này Cố Thiên Tuấn hỏi đến, cô ta sẽ không biết trả lời thế nào.
Mộng Chỉ, không có nhiều thời gian, anh không kịp giải thích nữa. Em hãy đi theo anh, ngay lập tức!
Chu Hán Khanh mặc kệ cơn đau truyền đến từ mắt cá chân, chỉ nắm lấy cổ tay Chu Mộng Chỉ.
Trên tay của Chu Hán Khanh vẫn còn đang dính máu của chị chủ nhà, mà nắm lấy cổ tay Chu Mộng Chỉ như thế, ngay lập tức làm bẩn chiếc áo ngủ bằng lụa đắt tiền của cô ta. Cô ta rụt tay mình lại bằng ánh mắt thiếu kiên nhẫn rồi nói:
Chu Hán Khanh, anh đang làm gì vậy?
Mộng Chỉ, những chuyện khác, sau này anh sẽ nói cho em biết. Còn bây giờ, em phải đi theo anh ngay!
Chu Hán Khanh một lần nữa nắm lấy cổ tay của Chu Mộng Chỉ, quay người định kéo cô ta đi xuống cầu thang.
Anh buông em ra!
Chu Mộng Chỉ hất mạnh tay Chu Hán Khanh ra và hét lên:
Bộ anh bị bệnh à? Đêm hôm khuya khoắt đến nhà em, không nói gì mà kêu em đi theo anh? Chuyện em kêu anh làm, anh làm tới đâu rồi?
Chu Mộng Chỉ vừa hét xong, chợt nhận ra chị Lý vẫn đang đứng ở đó. Thế là cô ta liền dừng lại, nhìn sang chị Lý:
Nhìn cái gì? Mau cút về phòng của chị đi!
Chị Lý sợ đến run cầm cập, vội vàng gật đầu rồi quay người đi như bay ra khỏi biệt thự.
Chu Mộng Chỉ thấy chị Lý đã đi xa rồi mới ôm ngực và nhìn sang Chu Hán Khanh:
Nói đi, anh làm sao mà thành ra bộ dạng như bây giờ thế này?
Chu Hán Khanh thở dài, cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là đưa Chu Mộng Chỉ ra đi. Nếu anh ta nói cho Mộng Chỉ biết cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, có lẽ cô ta sẽ nhất thời không chấp nhận được, rồi chạy đi tìm Cố Thiên Tuấn. Như thế, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!
Anh đã phát hiện ra một bí mật quan trọng của Cố Thiên Tuấn, anh đưa em đến đó xem!
Chu Hán Khanh nhìn vào mắt Chu Mộng Chỉ, bất đắc dĩ phải nói dối.
Bí mật? Thiên Tuấn có bí mật?
Chu Mộng Chỉ rất ngạc nhiên, rồi bất chấp cả chiếc áo dính máu rất ghê tởm kia mà nắm lấy tay áo của Chu Hán Khanh.
Anh nói rõ cho em biết đi!
Hiện tại, anh không thể nói rõ được, mà em cần phải đi theo anh. Đến lúc đó, em sẽ tự hiểu thôi.
Chu Hán Khanh cầm ngược lại tay của Chu Mộng Chỉ, rồi kéo cô ta đi xuống lầu.
Lần này, Chu Mộng Chỉ không chống cự mà để mặc cho Chu Hán Khanh dẫn cô ta đi ra khỏi biệt thự.
Thiên Tuấn, rốt cuộc anh ấy có bí mật gì giấu mình? Rốt cuộc là bí mật gì?
Ngay khi Chu Mộng Chỉ thất thần, một cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua. Cơn gió thôi bay tóc cô ta, khiến Chu Mộng Chỉ tự nhiên hoảng sợ. Cô ta quay đầu lại và nhìn vào căn biệt thự đang đứng sừng sững trước mặt mình, đột nhiên nghĩ rằng đây là lần cuối cùng cô ta được nhìn vào nó một cách đàng hoàng.
Tại sao lại, lại có một cảm giác như vậy?
Chu Mộng Chỉ đang được Chu Hán Khanh kéo đi đột nhiên dừng bước lại. Cô ta ngây người ra và nhìn vào căn biệt thự mà không chịu tiến lên thêm một bước nào nữa.
Em sao vậy? Mộng Chỉ.
Chu Hán Khanh ngạc nhiên nhìn sang Chu Mộng Chỉ, trong lòng anh ta đang lo lắng đến mức chỉ muốn vác Chu Mộng Chỉ lên và đi. Nhưng ở đây là biệt thự của Cố Thị, có rất nhiều nhân viên bảo vệ đứng trước cổng theo dõi, nên vì chuyện sắp làm tiếp theo, anh ta tạm thời không thể trở mặt được.
Em không đi nữa…
Chu Mộng Chỉ đứng yên tại chỗ lẩm bẩm:
Em sợ lần này em đi thì sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
Mộng Chỉ! Mau đi thôi!
Chu Hán Khanh đã hơi sốt ruột, đành phải chụp lấy cánh tay của Chu Mộng Chỉ và kéo cô ta đi về phía trước.
Anh buông em ra! Em không muốn đi, em không muốn đi!
Chu Mộng Chỉ bắt đầu giãy giụa dữ dội. Cô ta xô ngã Chu Hán Khanh, cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta.
Mộng Chỉ, em nghe lời đi!
Chu Hán Khanh vừa khẽ dỗ dành Chu Mộng Chỉ, vừa nhìn xung quanh đầy cảnh giác. Cũng may đây là ở cửa biệt thự, các nhân viên bảo vệ kia không canh gác ở đây.
Anh buông em ra! Buông em ra!
Không thể thoát khỏi sự ràng buộc của Chu Hán Khanh, Chu Mộng Chỉ bắt đầu trở nên kích động. Cô ta đầu tóc rũ rượi, giơ chân lên và giẫm mạnh vào mắt cá chân đang bị trật của Chu Hán Khánh.