Chương 392
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1649 chữ
- 2020-01-31 10:01:27
Nguồn: Vietwriter
Cố Thiên Tuấn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi lại đưa điện thoại lên tai.
Nếu là lúc trước thì Cố Thiên Tuấn nhất định sẽ có thể tiếp tục bình tĩnh nói chuyện với Chu Mộng Chỉ, nhưng bây giờ người đang chưa rõ sống chết kia lại là An Điềm, người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Thế nên, bất giác, giọng của Cố Thiên Tuấn chợt trở nên run rẩy, anh nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi mới trả lời:
Chuyện này đúng là quá nhảm nhí mà! Mấy ngày nay, anh luôn tăng ca ở văn phòng, vừa xong việc là liền gọi điện cho em ngay, sao có thể ở với An Điềm, bảo vệ cô ta được?
Anh nói dối!
Chu Mộng Chỉ phẫn nộ gào lên,
Anh rõ ràng đã làm như thế, bây giờ lại còn gạt tôi!
Mộng Chỉ, em tận mắt nhìn thấy sao?
Tôi…
Chu Mộng Chỉ ngẩn người: Hình như mình không hề tận mắt nhìn thấy gì cả, những điều đó đều là do Chu Hán Khanh đã nói với mình! Nếu Chu Hán Khanh đã bịa chuyện gạt mình, vậy thì…
Mộng Chỉ, những chuyện nhảm nhí này là do ai nói với em vậy? Người đó chắc chắn đang muốn phá hoại tình cảm của chúng ta!
Cố Thiên Tuấn khựng lại một chút, sau đó hỏi,
Là Chu Hán Khanh đã nói với em đúng không? Vệ sĩ trong biệt thự nói, chính anh ta đã đưa em đến bệnh viện, không phải anh ta đã về quê rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở biệt thự?
Lúc đầu, anh nể tình anh ta đã giúp đưa em đến bệnh viện nên không muốn truy cứu chuyện anh ta đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, xem ra anh đã hoàn toàn nhìn lầm anh ta rồi!
Cố Thiên Tuấn bắt đầu dần dần dẫn dắt Chu Mộng Chỉ nghi ngờ Chu Hán Khanh,
Anh còn tưởng là, Chu Hán Khanh chỉ muốn âm thầm yêu em thôi, nhưng không ngờ, anh ta vì muốn có được em mà lại không từ thủ đoạn vu khống anh như vậy!
Chu Mộng Chỉ lúc này mới hoàn toàn giật mình. Thật ra, lúc đầu, khi Chu Hán Khanh nói với cô ta rằng Cố Thiên Tuấn đã ngoại tình, Chu Mộng Chỉ đã có hơi nghi ngờ động cơ của Chu Hán Khanh rồi, lúc đó thậm chí còn hỏi thẳng, nhưng sau đó, Chu Mộng Chỉ lại bị dáng vẻ đau lòng của Chu Hán Khanh làm cho cảm động, thế nên mới tin anh ta!
Song bây giờ nghĩ kĩ lại, cũng không loại trừ chuyện khả năng đóng kịch của Chu Hán Khanh quá tốt! Vì dù gì anh ta cũng đã đóng vai anh họ của cô ta trước mặt Cố Thiên Tuấn suốt bốn năm qua kia mà!
Chu Mộng Chỉ nhìn sang Chu Hán Khanh, bất giác lùi lại một bước, ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc.
Chu Hán Khanh đứng đối diện lập tức phát giác ra vẻ bất thường của Chu Mộng Chỉ, liền bước lên hỏi:
Mộng Chỉ, em sao vậy? Cố Thiên Tuấn đã nói gì với em?
Không có gì, Cố Thiên Tuấn không nói gì với em cả!
Chu Mộng Chỉ vội vàng định thần lại, lắc đầu phủ nhận.
Nhưng mà…
Hán Khanh, anh ở đây trông chừng bọn chúng, em ra ngoài một chút sẽ quay lại ngay.
Chu Mộng Chỉ còn chưa đợi Chu Hán Khanh nói hết đã cầm điện thoại chạy ra khỏi tầng hầm.
Gió đêm thổi qua tóc Chu Mộng Chỉ, khiến tóc lất phất đập vào đôi môi đỏ chót của cô ta:
Thiên Tuấn, em hỏi lại anh một lần cuối, anh thật sự không gạt em chứ?
Mộng Chỉ, bao nhiêu năm qua anh đối xử với em ra sao, em còn chưa rõ sao?
Cố Thiên Tuấn hỏi lại.
Chu Mộng Chỉ nuốt nước bọt, những kỉ niệm tốt đẹp về Cố Thiên Tuấn chợt ùa về trong đầu cô ta, những món trang sức và túi xách hàng hiệu đắt tiền, những lời nói dịu dàng ngọt ngào, Chu Mộng Chỉ đều vô cùng trân quý.
Đúng vậy, Thiên Tuấn không thể nào gạt mình được! Chu Mộng Chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay, đột nhiên bật cười: Tất cả chuyện này đều là do Chu Hán Khanh đã lừa mình!
Thiên Tuấn trước nay không bao giờ gạt mình! Mình vẫn là người vợ mà anh ấy yêu nhất! Mình vẫn là Cố phu nhân dưới một người mà trên vạn người!
Mộng Chỉ? Mộng Chỉ? Em nói gì đi! Em đang ở đâu? Anh đi đón em!
Cố Thiên Tuấn ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi han,
Em đừng không nói lời nào mà mất tích như vậy, làm anh lo lắng quá!
Thiên Tuấn, em sẽ về ngay, bây giờ em sẽ đến Cố Thị tìm anh!
Chu Mộng Chỉ kích động rơm rớm nước mắt,
Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, khiến em hiểu lầm anh, em sẽ đến xin lỗi anh.
Nghe Chu Mộng Chỉ nói sẽ đến đây, Cố Thiên Tuấn khẽ cau mày, sau đó tiếp tục dịu dàng nói:
Anh không cần lời xin lỗi, Mộng Chỉ, chỉ cần em về bên cạnh anh là được rồi.
Lúc này, ánh mắt của Cao Lỗi và Trương Hiển Hy cũng dần dần sáng lên: Chỉ cần cố thêm một phút nữa, chỉ một phút nữa thôi thì các cao thủ máy tính sẽ tra ra được vị trí cụ thể của Chu Mộng Chỉ!
Tín hiệu trên màn hình máy tính đang nhấp nháy, tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào màn hình để chờ kết quả, ai nấy cũng đều chuẩn bị tinh thần để lên đường giải cứu.
Sắp có kết quả rồi!
Còn 30 giây nữa…
Còn 20 giây nữa…
Còn 10 giây nữa…
Nhưng đột nhiên, tín hiệu trên màn hình chợt tắt ngóm! Điều này có nghĩa là, vị trí cụ thể của An Điềm cuối cùng đã không tra ra được, tất cả những cố gắng từ nãy đến giờ đều thành công cốc!
Mọi người ngay lập tức cảm thấy máu của mình như đông cứng lại, tất cả ánh mắt đang đầy kì vọng đều chuyển thành sửng sốt: Sao lại thế này chứ? Chu Mộng Chỉ sao đột nhiên lại cúp máy?
Lúc này, bên cửa sổ vang lên tiếng nói hốt hoảng của Cố Thiên Tuấn:
A lô? A lô? Mộng Chỉ! Mộng Chỉ! Em có đang nghe không? Trả lời anh đi!
Nhưng cho dù Cố Thiên Tuấn có nói gì thì đầu dây bên kia cũng chỉ vang lên những tiếng tút tút.
Mọi việc vốn đang tiến triển thuận lợi, Chu Mộng Chỉ sao đột nhiên lại ngắt liên lạc với mình?
Ánh mắt Cố Thiên Tuấn lạnh lùng nhìn vào điện thoại, gân xanh trên bàn tay nổi lên rõ rệt, anh nhắm mắt lại hít một hơi, cuối cùng không nhịn nổi nữa.
Rắc
một tiếng, chiếc điện thoại bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành.
Cố Thiên Tuấn cúi đầu, đấm tay vào tường, không nói tiếng nào, lúc này đây anh cảm thấy tim đau như bị ai xé nát ra vậy, trước nay chưa bao giờ cảm thấy bất lực thế này.
Cảm giác mất đi người mình yêu mà lại không làm được gì ấy giống hệt như một tấm lưới vô hình quấn chặt lấy Cố Thiên Tuấn, khiến anh thấy mình lúc này chỉ giống như một cái xác tuy vỏ ngoài hoàn chỉnh, nhưng máu thịt bên trong thì đã tan nát vì đánh mất An Điềm rồi.
Tất cả mọi người sau khi ngẩn người mất mấy giây thì đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối, chỉ cần nói chuyện thêm mười giây nữa thôi là đã có thể tìm ra vị trí của An Điềm rồi!
Nhưng thật tiếc, bây giờ chỉ còn cách giăng lưới trên một diện tích lớn ở phía nam khu Cao Tân thành phố H, mong là An Điềm sẽ không bị đưa đi nơi khác, cũng mong An Điềm có thể cầm cự được đến lúc họ tìm được cô.
Cao Lỗi và Trương Hiển Hy đưa mắt nhìn nhau, sau đó đành phải lặng lẽ bước đến sau lưng Cố Thiên Tuấn, chờ chỉ thị của anh.
Cố Thiên Tuấn nuốt nước bọt rồi quay người lại, mặt không cảm xúc nói với Cao Lỗi:
Bây giờ tập trung tất cả mọi người lại, đến phía nam khu Cao Tân thành phố H, tiến hành tìm kiếm diện rộng. Vừa rồi Chu Mộng Chỉ có nói, có thể sáng mai cô ta sẽ đến Cố Thị, anh mau đi báo với cảnh sát, còn tôi sẽ ở đây đợi cô ta!
Vâng.
Cao Lỗi gật đầu, nhưng vừa định quay người đi làm nhiệm vụ thì điện thoại của anh chợt vang lên.
Là Doanh Doanh gọi đến…
Cao Lỗi do dự một lúc rồi đi sang một góc nghe máy:
Doanh Doanh, giờ anh đang ở công ty, em…
A lô? Anh là người nhà của Khưu Doanh Doanh đúng không? Chúng tôi gọi từ bệnh viện, Khưu Doanh Doanh hai tiếng trước bị một người lạ tấn công, phần đầu bị ngoại thương, hai mắt tổn thương nghiêm trọng. Chúng tôi tìm thấy điện thoại trong túi của cô ấy, người được liên lạc gần nhất là anh, bây giờ cô ấy đang được phẫu thuật, anh vui lòng đến bệnh viện XX ngay.