Chương 431
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1515 chữ
- 2020-01-31 10:01:34
Nguồn: Vietwriter
60431.Đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt An Điềm, Cố Thiên Tuấn bất giác nhoẻn miệng cười: Có thể sau nhìn thấy An Điềm và An An say giấc sau mỗi buổi làm việc mệt mỏi đã là hạnh phúc lắm rồi.
Trong lúc Cố Thiên Tuấn cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống bình yên và vui vẻ với An Điềm, An Điềm đang ngủ đột nhiên động đậy, cô cuộn tròn đôi chân nhỏ lại, để lộ mắt cá chân đẹp đẽ dưới tấm chăn.
Chiếc đầm ngủ vốn dĩ rất ngắn vì động tác của An Điềm mà kéo lên một khúc, dường như bị kéo lên đến phần eo, cổ áo rộng khoét sâu để lộ tấm thân trắng trẻo.
Ánh mắt của Cố Thiên Tuấn long lanh, cổ họng anh chuyển động, anh trước giờ tự phụ trầm tĩnh bất giác đặt tay lên phần đùi trắng sáng của An Điềm.
Tuy nhiên ngay sau đó, Cố Thiên Tuấn đã kìm chế được, anh nhắm mắt lại, thu tay lại: Hôm nay An Điềm mệt mỏi cả ngày rồi, tốt nhất là để cô ấy nghỉ ngơi.
Nghĩ thế, Cố Thiên Tuấn bèn lấy chăn đắp lại đàng hoàng cho An Điềm.
Cố Thiên Tuấn cúi người xuống hôn lên má của An Điềm, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Cố Thiên Tuấn vừa đi vào nhà tắm thì An Điềm chợt mở mắt ra, nắm chặt tấm chăn mà Cố Thiên Tuấn vừa đắp cho cô, trong lòng không vui: Bản thân mình đã chủ động đến mức này rồi, lại mặc quần áo gợi cảm như thế, lại còn giả vờ ngủ để trông quyến rũ một chút, tư thế lúc nãy cô cũng diễn đến nỗi chuột rút rồi!
Nhưng Cố Thiên Tuấn vẫn không có động tĩnh gì cả!
Thật là!
An Điềm không cam lòng nghiến răng, cô nhấc chân lên giở chăn ra, không những như vậy, An Điềm còn cởi cả áo ngủ ra, lần này, ngoài chiếc áo trong mỏng trên người, thì thực sự không còn gì nữa!
Nếu Cố Thiên Tuấn vẫn không biểu hiện gì, thì chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi.
An Điềm hít thở sâu rồi trở lại trên giường nằm, tạo lại cái dáng hấp dẫn nhưng dễ bị chuột rút vừa rồi, lúc này Cố Thiên Tuấn cũng đang lau đầu đi vào phòng ngủ.
An Điềm vội nhắm mắt lại, đợi phản ứng của Cố Thiên Tuấn.
Quả nhiên, mặc dù An Điềm đang nhắm mắt nhưng cảm nhận rất rõ Cố Thiên Tuấn đã dừng bước, lúc này, ánh mắt anh nhất định đang dạo quanh khắp người mình!
Trên môi nở nụ cười nhẹ không dễ gì bị phát hiện ra, An Điềm mong chờ hành động tiếp theo của Cố Thiên Tuấn.
Lúc này, Cố Thiên Tuấn càng tiến càng gần, càng tiến càng gần, tiếp đó, An Điềm cảm thấy đôi tay của Cố Thiên Tuấn đã ôm lấy eo của mình.
Lồng ngực đập liên hồi, hơi thở của An Điềm bắt đầu trở nên nặng nề, những ngón tay của Cố Thiên Tuấn như có dòng điện chạy qua khiến cơ thể cô run lên.
Cô ấy làm sao thế này, trước đây có bao giờ ngủ như hớ hênh như thế đâu?
Cố Thiên Tuấn quẹt vào mũi của An Điềm, đành vậy, anh vừa cầm áo ngủ của An Điềm, vừa bế An Điềm lên.
An Điềm căng thẳng mím chặt môi: Cố Thiên Tuấn sắp hôn mình phải không?
Tuy nhiên, Cố Thiên Tuấn bắt đầu mặc áo ngủ vào cho An Điềm, vì nếu An Điềm bị cảm, anh sẽ rất đau lòng.
Lúc này, An Điềm đang nhắm mắt không kiềm được vểnh môi lên một cái: Cố Thiên Tuấn lại mặc áo cho mình sao?! Mặc áo cho mình à!
Có phải bị bệnh không vậy?
Trong lòng An Điềm chửi rủa Cố Thiên Tuấn: Sao trước đây không thấy anh chính nhân quân tử như vậy?!
Hưm...
An Điềm vờ ngủ mớ, đưa tay ôm vòng lấy eo của Cố Thiên Tuấn, rồi lại ngả vào lòng anh, cô còn cố tình cà má mình vào lồng ngực Cố Thiên Tuấn: Cố Thiên Tuấn, đây là lần cố gắng cuối cùng của tôi rồi đấy, nếu anh không biết điều nữa, tôi sẽ trở mặt đấy!
Sao càng lúc ngủ càng hớ hênh thế này?
Cố Thiên Tuấn nhỏ tiếng nói, nếu An Điềm cứ tiếp tục như vậy, anh thực sự không kiềm được đè cô xuống!
Cố Thiên Tuấn cố gắng kiềm chế, tiếp tục mặc đồ ngủ cho An Điềm.
Không dễ gì mặc xong đồ cho An Điềm, Cố Thiên Tuấn nén lại cảm xúc của mình đắp chăn cho An Điềm.
Tuy nhiên, Cố Thiên Tuấn vừa chỉnh lại mái tóc rối cho An Điềm xong thì An Điềm đột nhiên mở to mắt lên, đôi mắt quyến rũ lòng người giờ mang một luồng sát khí!
Cố Thiên Tuấn cảm thấy có chút kỳ lạ, anh nhìn đôi mắt hình viên đạn của An Điềm, phát hiện cô không hề giống với dang vẻ vừa ngủ dậy:
An Điềm, em tỉnh rồi hả? Anh làm em giật mình tỉnh giấc à?
Ai cho anh vào phòng ngủ của tôi?
An Điềm trừng mắt nhìn Cố Thiên Tuấn, tức giận nói.
Anh...
Cố Thiên Tuấn há hốc miệng, vẻ mặt hoang mang,
Bình thường giờ này anh cũng vào phòng em mà!
Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ!
An Điềm đứng dậy, hét lên,
Anh đi ra đi!
Anh...
Cố Thiên Tuấn cũng không biết tại sao An Điềm vừa tỉnh lại là nổi giận rồi, rõ ràng vừa nãy anh muốn An Điềm có thể ngủ ngon nên mới dùng hết ý chí của mình để kìm nén lại!
Anh đường đường là một chủ tịch tập đoàn Cố Thị có từng làm như thế với ai bao giờ chứ?!
Anh gì mà anh? Đi ra ngoài cho tôi!
An Điềm đâu biết được nỗi khổ tâm của Cố Thiên Tuấn, cô tiếp tục trừng mắt lên, nhảy từ trên giường xuống.
An Điềm, em làm gì vậy?
Cố Thiên Tuấn ngạc nhiên lùi lại một bước: Lẽ nào đây là tính khí đàn bà trong truyền thuyết? An Điềm này, thực sự đã được mình chiều hư hết rồi!
Nhưng chiều thì chiều! Tâm tư của Cố Thiên Tuấn thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn trở về với con đường làm sao yêu thương An Điềm.
Không làm gì cả! Anh đi ra đi!
An Điềm càng lúc càng tức giận, cô kéo tay Cố Thiên Tuấn đi ra khỏi cửa.
Nhưng đôi tay nhỏ nhắn của An Điềm làm sao có thể kéo nổi Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn nắm ngược lại tay của An Điềm, sau đó dùng một tay khác sờ lên trán của An Điềm:
An Điềm, em làm sao thế? Trán đâu có nóng, không phải bị bệnh. Có phải chỗ nào không khỏe không?
Anh mới bệnh đó! Đầu óc anh có vấn đề rồi!
An Điềm càng nói càng lớn tiếng,
Anh đi hay không?
Anh...
Cố Thiên Tuấn dừng lại, chân thành nhìn An Điềm lắc đầu,
Anh không muốn đi.
Anh không muốn đi? Sao không làm gì từ sớm đi? Lúc nãy tôi đã tốn bao nhiêu công sức cám dỗ anh rồi, chỉ thiếu điều bổ nhào tới anh thôi mà anh cũng không rung động là sao!
Bây giờ không muốn đi à? Muộn rồi!
Trong lòng An Điềm tức giận xong, gân cổ lên nhìn Cố Thiên Tuấn:
Anh không đi thì tôi đi!
Được được, anh đi anh đi.
Cố Thiên Tuấn vội kéo lấy An Điềm, nhẹ nhàng dỗ dành, anh cảm thấy tâm trạng bây giờ của An Điềm kỳ lạ và không ổn định, nếu bây giờ mình tiếp tục ở đây, An Điềm nhất định sẽ tức điên.
Nghe Cố Thiên Tuấn nói thực sự muốn đi! An Điềm càng giận hơn, cô nghiến răng, quả thực không biết nói gì hơn: Cố Thiên Tuấn, tôi bảo anh đi thì anh đi, tôi muốn anh cầu hôn, sao anh không cầu hôn?
Cố Thiên Tuấn thấy An Điềm không nói gì, còn tưởng là cô ấy đã nguôi giận, anh xoa đầu của An Điềm, dỗ dành:
Em đừng giận, anh đi tìm An An đây, em ngủ đi nhé.
Cố Thiên Tuấn nói xong rồi lại nhìn An Điềm, có chút không nỡ rời khỏi phòng ngủ của An Điềm.
Cố Thiên Tuấn đi thật rồi, đi như vậy thật sao! Không những như vậy, trước khi anh đi còn chu đáo đóng cửa lại cho mình!
Anh… tôi...
An Điềm tức giận nói không nên lời, nằm thẳng cẳng lên giường,
Cố Thiên Tuấn, xem như anh giỏi đấy!