Chương 451
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1393 chữ
- 2020-01-31 10:01:38
Nguồn: Vietwriter
60451.
Doanh Doanh, anh là Cao Lỗi, em mau tỉnh lại có được không? Anh thực sự sắp không trụ nổi nữa rồi, bác sĩ sắp đến rồi, em mau mở mắt ra đi!
Cao Lỗi nắm chặt tay của Khưu Doanh Doanh, giọng nói run rẩy.
Lúc này, bờ môi nhợt nhạt của Khưu Doanh Doanh mở nhẹ, mi mắt cũng cử động, mắt cô giống như con bướm vỡ kén, khó khăn và kiên trì, dần dần, dần dần mở ra.
Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!
Tất cả mọi người trong phòng đều hô hào vui mừng, Cao Lỗi kích động hôn lên má của Khưu Doanh Doanh, gương mặt mệt mỏi lúc trước giờ đây phấn chấn hẳn lên, bố mẹ của Khưu Doanh Doanh nắm chặt tay nhau, vô mừng khôn siết.
Các bác sĩ nhanh chóng bước đến, bắt đầu làm các xét nghiệm kiểm tra cho Khưu Doanh Doanh.
Cả phòng bệnh náo nhiệt hẳn lên, ai cũng vui mừng, chỉ có An Điềm cứ nhìn vào đôi mắt vô định của Khưu Doanh Doanh.
An Điềm nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Khưu Doanh Doanh, thấy cô đang cố gắng mở mắt ra để nhìn mọi thứ xung quanh.
Bất giác, An Điềm cảm thấy những người khác đều trở thành nỗi ám ảnh, cô chỉ thấy Khưu Doanh Doanh bất lực nhìn vào nơi nào đó trong phòng bệnh, vẫn cứ chớp mắt.
Doanh Doanh...
An Điềm buồn bã bước đến.
Bây giờ tôi phải kiểm tra cho bệnh nhân, mọi người vui lòng ra ngoài!
Bác sĩ chủ trị ra lệnh, tất cả mọi người từ từ bình tĩnh lại, bố mẹ Khưu Doanh Doanh vừa quay đầu nhìn Khưu Doanh Doanh, vừa mừng rỡ ra khỏi phòng bệnh.
Còn Cao Lỗi cũng hôn lên trán của Khưu Doanh Doanh rồi buông tay cô ra.
Lúc Cao Lỗi buông tay ra, An Điềm rõ ràng nhìn thấy Khưu Doanh Doanh nhấp môi, nhất định là cô ấy muốn hỏi gì đó.
Nhiên Nhiên, chúng ta ra ngoài đi!
Cố Thiên Kỳ cúi đầu nhìn An Điềm, cắt ngang suy nghĩ của cô.
An Điềm lại nhìn Khưu Doanh Doanh lần nữa, sau đó gật đầu theo Cố Thiên Kỳ ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài phòng bệnh, Cao Lỗi vui mừng đi qua đi lại, bình thường anh là một người cực kỳ điềm tĩnh, nhất định là vui quá mức rồi mới đứng ngồi không yên như vậy
An Điềm dựa vào tường, dán mắt vào cửa phòng bệnh, tuy cô cũng rất vui, nhưng An Điềm lo lắng nhiều hơn, cô không biết là sau khi Doanh Doanh biết đôi mắt mình không nhìn thấy gì nữa sẽ có phản ứng thế nào.
Sao vậy? Nhiên Nhiên?
Cố Thiên Kỳ đến bên cạnh An Điềm, anh phát hiện An Điềm có gì đó sai sai, tuy nụ cười vẫn nở trên mặt nhưng ánh mắt có chút lo lắng.
Chị...
An Điềm ngẩng mặt lên nhìn Cố Thiên Kỳ, có chút do dự,
Chị lo...
An Điềm, cảm ơn con!
Mẹ của Khưu Doanh Doanh không dễ gì ổn định lại cảm xúc của mình, vội đi đến trước mặt An Điềm nói tiếng cảm ơn.
Không có gì!
An Điềm vội lắc đầu,
Con chỉ giúp một chút thôi, là bản thân Doanh Doanh kiên cường, cô chú và Cao Lỗi mới là động lực to lớn giúp Doanh Doanh tỉnh lại.
Ừm...
Mẹ của Khưu Doanh Doanh vừa nói vừa rơi nước mắt.
Cô đừng khóc, bây giờ Doanh Doanh tỉnh lại là chuyện tốt mà, chút nữa em ấy mà thấy cô khóc thì...
An Điềm nói đến đây, đột nhiên dừng lại, chỉ là một câu an ủi thôi, An Điềm đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi, đôi mắt của Doanh Doanh…
Chính là lúc An Điềm không biết phải làm sao thì cửa phòng mở ra, một nhóm bác sĩ cũng đi vào.
Bác sĩ, Doanh Doanh thế nào rồi?
Bố mẹ của Khưu Doanh Doanh thấy cửa phòng bệnh mở ra, lập tức chạy đến hỏi.
Cao Lỗi và An Điềm cũng chạy đến, háo hức nhìn bác sĩ.
Qua kiểm tra thì hiện tại bệnh nhân đã tỉnh lại hoàn toàn rồi, chỉ là phần máu bầm trong não vẫn chưa sạch, phải tiếp tục quan sát, và...
Bác sĩ nói đến đây thì dừng lại.
Còn gì? Chúng tôi nhất định sẽ nghe lời dặn dò của bác sĩ!
Bố mẹ Khưu Doanh Doanh, còn có Cao Lỗi và An Điềm tiến về trước.
Còn nữa, bây giờ người bệnh vừa tỉnh lại, không thể chịu nổi cú sốc được, hiện tại người bệnh vẫn chưa biết chuyện cô ấy bị mù, nên cố gắng để cô ấy bình tĩnh nhất có thể đón nhận sự thật này.
Nghe đến đây, mọi người vốn dĩ rất vui mừng đều lặng xuống, vừa nãy họ chỉ chìm đắm trong chuyện Doanh Doanh tỉnh lại thôi, nhưng quên mất chuyện Doanh Doanh bị mù rồi! Doanh Doanh gặp phải biến cố lớn như vậy, khó khăn lắm mới tỉnh lại được, nhưng lại phát hiện mình không nhìn thấy gì nữa, dù là ai thì cũng không thể chấp nhận được!
Lúc này, Cao Lỗi đứng ra, anh nhìn bác sĩ, trịnh trọng nói:
Bác sĩ, tôi sẽ giúp Doanh Doanh nhanh chóng chấp nhận sự thật. Hy vọng các bác sĩ hãy tiếp tục giúp cô ấy mau chóng hồi phục.
Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Bác sĩ cũng nhìn Cao Lỗi nghiêm túc gật đầu,
Bệnh nhân vẫn đang nằm trên giường, mọi người vào thăm trước đi.
Vâng.
Cao Lỗi gật đầu với bác sĩ, đưa tay mở cửa phòng bệnh, An Điềm và bố mẹ Khưu Doanh Doanh cũng thấp thỏm đi theo.
Khưu Doanh Doanh tỉnh lại, đôi mắt vô định nhìn vào khoảng không, khuôn mặt nhợt nhạt như một tờ giấy, biểu cảm hoạt bát khi xưa giờ trở nên cứng đơ.
Đặc biệt là đôi mắt, mơ màng và bất lực.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Khưu Doanh Doanh liền quay đầu lại, sau đó mới chuyển động con ngươi theo hướng có âm thanh.
Chú đẹp trai, bố mẹ, mọi người ở đó à?
Khưu Doanh Doanh mấp máy miệng, giọng khàn khàn, đôi mắt vô hồn nhìn về góc tường.
Có, mọi người đều ở đây!
Mẹ của Khưu Doanh Doanh nghẹn ngào, gần như bổ nhào đến trước giường của Khưu Doanh Doanh, bà nắm chặt tay của Khưu Doanh Doanh, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng không dám phát ra tiếng khóc.
Mẹ.
Khưu Doanh Doanh nhìn về nơi xa xăm cười, cô nắm tay của mẹ hỏi,
Bây giờ là buổi tối à? Hay là cúp điện? Tại sao con không thấy gì cả?
Doanh Doanh...
Mẹ của Khưu Doanh Doanh nhắm chặt đôi mắt lại, nước mắt giàn giụa, đứa con gái đáng yêu hoạt bát của bà sao lại thành ra thế này chứ?! Sao lại thành ra như vậy?!
Mẹ, mẹ khóc à?
Khưu Doanh Doanh đưa tay ra dò xét, cô muốn sờ lên mặt của mẹ mình,
Mẹ mau bảo người đến sửa đèn đi, con không thấy đường!
Doanh Doanh, người ở bệnh viện đã nhờ người đến sửa rồi, cần ít thời gian để sửa.
Cao Lỗi đi đến bên giường, giọng nhẹ nhàng bình tĩnh.
Mẹ của Khưu Doanh Doanh lau đi nước mắt, rồi đặt tay của Khưu Doanh Doanh vào tay của Cao Lỗi, bà đứng dậy, cố nuốt nước mắt đi qua một bên.
Bố của Khưu Doanh Doanh ôm vợ mình, cố gắng kiên trì.
Chú đẹp trai?
Giọng của Khưu Doanh Doanh bỗng nhiên lên cao, cô nắm chặt tay của Cao Lỗi rồi nói,
Chú giỏi thật, tối như vậy mà chú có thể tìm được tôi nhanh như vậy!
Ừ.
Cao Lỗi gật đầu, rồi lại nhớ là Khưu Doanh Doanh không thấy mình gật đầu, bàn tay nắm tay của Khưu Doanh Doanh bỗng chốc siết chặt lại.
Chú đẹp trai, lúc tôi ngủ đã mơ một giấc mơ.
Khưu Doanh Doanh nằm trên giường, nhoẻn miệng cười.