Chương 471
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1434 chữ
- 2020-01-31 10:01:42
Nguồn: Vietwriter
60471.An Điềm đau lòng khẽ thở dài, nói với Khưu Doanh Doanh:
Doanh Doanh, phòng này có hơi lạnh, hay là chị mở rèm cửa sổ ra, cho ánh nắng chiếu vào, có khi tâm trạng em sẽ khá hơn một chút.
An Điềm vừa nói vừa đưa tay kéo rèm cửa ra, ánh nắng bên ngoài lập tức rọi vào, chiếu sáng cả căn phòng, xưa đi sự âm u, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp hẳn lên.
Chị An Điềm…
Khưu Doanh Doanh nghe tiếng kéo rèm thì liền đưa tay ra quờ quạng trong không trung, mắt vẫn cứ nhìn đăm đăm về phía trước.
Chị ở đây!
An Điềm lập tức nắm lấy tay Khưu Doanh Doanh,
Doanh Doanh, sao thế? Em muốn uống nước à?
Nắng hôm nay có đẹp không?
Khưu Doanh Doanh nắm tay An Điềm khẽ nhoẻn miệng cười hỏi.
Ừ, nắng hôm nay đẹp lắm.
An Điềm thấy Khưu Doanh Doanh cười thì liền kéo tay cô ra chỗ ánh nắng,
Thế nên em phải thường xuyên sưởi nắng, sẽ tốt cho sức khỏe, tốt cho tâm trạng nữa.
Tốt cho sức khỏe thì có ích gì?
Khưu Doanh Doanh tự cười mỉa mai,
Em vẫn không nhìn thấy gì cơ mà!
Doanh Doanh, em đừng như vậy được không? Chị…
Chị An Điềm…
Khưu Doanh Doanh không để An Điềm nói hết lời, chỉ tiếp tục lẩm bẩm,
Trước đây, em ngày nào cũng có thể nhìn thấy ánh nắng, không hề cảm thấy có gì đặc biệt cả, nhưng mà bây giờ, đến ngay cả ánh nắng bình thường nhất mà cũng không thể nhìn thấy được! Tại sao em lại thành ra thế này? Tại sao…
Giọng của Khưu Doanh Doanh dần trở nên nghẹn ngào.
Thấy Khưu Doanh Doanh bật khóc, An Điềm lập tức hốt hoảng, vội vàng đóng rèm cửa lại, tự trách mình:
Doanh Doanh, em đừng khóc, là lỗi của chị, tự dưng lại bắt em sưởi nắng.
Không phải lỗi của chị.
Nước mắt Khưu Doanh Doanh rơi ra,
Là do bản thân em không đủ mạnh mẽ, không thể chấp nhận được sự thật mình đã mù rồi, cho nên cho dù chị có nói gì cũng đều khiến cho em thấy buồn.
Doanh Doanh…
Chị An Điềm, chị cứ kéo rèm cửa ra đi, như chị nói đấy, sưởi nắng rất tốt mà.
Khưu Doanh Doanh đang khóc bỗng nhiên mỉm cười.
An Điềm thấy Khưu Doanh Doanh vừa khóc vừa cười như thế thì liền cắn môi, cuối cùng lại đưa tay kéo rèm cửa sổ ra, cô không biết giờ mình phải làm gì, chỉ đành phải làm theo ý của Doanh Doanh thôi.
Khưu Doanh Doanh nghẹn ngào một lúc rồi đưa tay ra chỗ ánh nắng, cất giọng nhẹ nhàng như lông vũ:
Chị An Điềm, chị nói xem, em bây giờ không nhìn thấy gì nữa, không thể vẽ, không thể làm việc, không thể làm được gì nữa, vậy em phải sống tiếp thế nào đây?
Không phải đâu, Doanh Doanh, bác sĩ nói em vẫn còn cơ hội khôi phục thị lực, em tuyệt đối đừng từ bỏ hi vọng, biết không?
An Điềm nắm chặt tay Khưu Doanh Doanh, đau lòng nói.
Có hi vọng sao?
Khưu Doanh Doanh lắc đầu, ánh mắt vô hồn, rồi lại cười đau khổ,
Cái từ có hi vọng này, rất nhiều người đã nói với em rồi, nhưng mà em biết, đó là vì họ thấy em đáng thương nên mới gạt em thôi! Nếu em thật sự cứ bấu víu vào cái hi vọng đó thì sau này sẽ càng thất vọng nhiều hơn, vậy nên, chị An Điềm, sau này những lời như vậy, chị đừng nói nữa, em nghe chán rồi, không muốn nghe nữa.
Doanh Doanh, chị nói thật mà, không phải gạt em đâu.
An Điềm lắc đầu, có hơi hốt hoảng,
Anh hai của Cố Thiên Tuấn là Trì Cảnh Dật đã nói, mắt của em thật sự có hi vọng thấy lại được, chỉ cần em chịu phối hợp điều trị!
Em rất phối hợp mà, em sao lại không phối hợp chứ?
Khưu Doanh Doanh rụt tay lại, nở nụ cười thê lương,
Chị nhìn em đi, ngày nào cũng tiêm thuốc rồi uống thuốc, sao lại bảo là không phối hợp điều trị?
Nhưng em không được khóc nữa, như vậy không tốt cho mắt của em, cũng sẽ khiến cho thuốc không còn tác dụng!
An Điềm nhìn gương mặt nghiêng gầy xọp đi của Khưu Doanh Doanh, đau lòng vô cùng,
Doanh Doanh, em hãy cho bản thân mình một cơ hội, cũng cho Cao Lỗi một cơ hội, để anh ấy ở bên cạnh em, như vậy thì tâm trạng em mới khá hơn, sẽ không khóc nữa. Doanh Doanh, sao em phải làm khó bản thân như vậy? Em…
Chị An Điềm,
Khưu Doanh Doanh ngắt lời An Điềm, gương mặt trắng bệch lúc này chợt sa sầm lại,
Chị cảm thấy em vẫn còn xứng với Cao Lỗi sao?
Doanh Doanh, sao em lại nói bản thân mình như vậy?
Hai mắt An Điềm bắt đầu đỏ hoe lên,
Cao Lỗi rất yêu em, mọi người đều có thể cảm nhận được, hai người thật lòng thật dạ yêu nhau thì có gì mà xứng với không xứng? Em rất tốt kia mà, đừng nghĩ lung tung nữa có được không?
Chị An Điềm, chị không hiểu…
Là em không hiểu đấy!
Cao Lỗi không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng bệnh, anh bước nhanh đến trước mặt Khưu Doanh Doanh rồi kéo cô vào lòng:
Doanh Doanh, em muốn anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Anh yêu em, anh chỉ cần em!
Cao Lỗi áp mặt lên mái tóc của Khưu Doanh Doanh, nghẹn ngào nói:
Doanh Doanh, anh cầu xin em, đừng tự giày vò bản thân, giày vò anh như vậy nữa được không?
Khưu Doanh Doanh chớp chớp đôi mắt vô hồn, cảm thấy cơ thể mình đang áp sát vào khuôn ngực nóng hổi của Cao Lỗi, mùi hương quen thuộc của anh phảng phất bên mũi cô, khiến nước mắt cô trào ra: Đã lâu lắm rồi mình không cảm nhận được sự ấm áp này.
Khưu Doanh Doanh đưa tay ra khẽ chạm vào mặt Cao Lỗi, từng đường nét khuôn mặt ấy vẫn còn in sâu trong đầu cô, nhưng bây giờ cô không còn thấy được nữa, mãi mãi cũng không thể nhìn thấy nữa!
Nghĩ đến đó, cả người Khưu Doanh Doanh như bị rút hết sức lực, òa khóc nức nở.
Doanh Doanh, đừng khóc.
Cao Lỗi liên tục hôn lên những giọt lệ trên mặt Khưu Doanh Doanh, đau lòng đến mức tay chân luống cuống.
Nhưng tôi không thể nhìn thấy chú nữa, chú đẹp trai, mắt của tôi mù rồi, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy chú nữa!
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi tỉnh lại, Khưu Doanh Doanh không đẩy Cao Lỗi ra mà ôm chặt lấy anh: Mình đã cự tuyệt chú ấy rất nhiều lần rồi, sao chú ấy vẫn không bỏ đi? Mình thật sự không chịu nổi nữa rồi! Mình thật sự rất sợ chú ấy sẽ rời xa mình!
Doanh Doanh, sau này anh sẽ là đôi mắt của em.
Cao Lỗi ôm chặt Khưu Doanh Doanh vào lòng, chỉ sợ cô lại đẩy mình ra,
Anh sẽ đưa em đi làm bất kì việc gì em muốn!
An Điềm nhìn thấy cảnh này liền đưa tay lau nước mắt rồi lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng cho hai người họ.
Ra khỏi phòng rồi, An Điềm sau đó không trở vào nữa mà ở ngoài trò chuyện với bố mẹ Khưu Doanh Doanh một lúc, điều khiến họ cảm thấy an ủi chính là lần này, Khưu Doanh Doanh không đuổi Cao Lỗi ra khỏi phòng bệnh nữa.
An Điềm ở lại bệnh viện cho đến tận chiều.
Khi An Điềm chào tạm biệt bố mẹ Khưu Doanh Doanh thì mặt trời cũng đã sắp lặn, ráng chiều đỏ cả một góc trời, trông rất rực rỡ, cũng giống như tình cảm của Doanh Doanh và Cao Lỗi vậy, họ đã cùng trải qua sinh tử, cùng đối diện với khó khăn, nhưng chỉ cần vẫn còn hi vọng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.