Chương 474
-
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
- Vô Danh
- 1496 chữ
- 2020-01-31 10:01:43
Nguồn: Vietwriter
60474.
Vợ của anh…
Ninh Tuyết Tuyết há hốc mồm, gương mặt xinh xắn bây giờ méo xệch đi,
Anh Thiên Tuấn, anh nói thật sao? Anh lại kết hôn rồi à? Anh rõ ràng vừa mới li hôn mà!
Chị Tuyết Tuyết, chị đừng kích động như vậy!
Cố Thiên Kỳ vừa cắn táo vừa bước đến trước mặt Ninh Tuyết Tuyết rồi thẳng thừng nói,
Anh trai em gạt chị đấy, anh ấy chưa kết hôn với Nhiên Nhiên đâu!
Thật không?
Ninh Tuyết Tuyết lập tức nắm chặt cánh tay Cố Thiên Kỳ.
Em gạt chị làm gì?
Cố Thiên Kỳ vỗ nhẹ lên tay Ninh Tuyết Tuyết, sau đó quay người lại, đối lưng với Cố Thiên Tuấn, nhìn thẳng vào mắt Ninh Tuyết Tuyết nói đầy ẩn ý,
Nhưng mà nếu chị cứ tiếp tục không hiểu chuyện thế này thì sau này thậm chí còn không được uống rượu mừng của anh trai em nữa đấy!
Ninh Tuyết Tuyết nhìn thấy ánh mắt của Cố Thiên Kỳ, lúc đầu hơi ngẩn người, sau đó từ từ rụt tay lại, vẻ mặt suy tư: Còn nhớ khi ở bên Mỹ, cô Tống Mạn Nhu đã dặn mình, khi đến biệt thự của anh Thiên Tuấn thì mọi chuyện đều phải nghe lời Cố Thiên Kỳ.
Bây giờ Ninh Tuyết Tuyết thấy ánh mắt này của Cố Thiên Kỳ thì chợt nhớ ra lời dặn ấy.
Chị còn không mau xin lỗi anh trai em đi?
Cố Thiên Kỳ nhìn Ninh Tuyết Tuyết đang suy tư, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Ninh Tuyết Tuyết mím môi, nhìn Cố Thiên Kỳ, sau đó bước đến trước mặt Cố Thiên Tuấn, cúi đầu nói:
Anh Thiên Tuấn, vừa rồi em đã quá kích động, em xin lỗi đã làm anh giận.
Cố Thiên Tuấn nhìn Ninh Tuyết Tuyết, hạ giọng nói:
Bây giờ tôi vào nói chuyện với An Điềm một chút, cô đừng ngoài này chờ, sau đó xin lỗi An Điềm!
Em? Xin lỗi người phụ nữ đó sao?
Ninh Tuyết Tuyết hoàn toàn không thể tin được,
Anh Thiên Tuấn, em…
Chị Tuyết Tuyết! Anh trai em nói đúng! Chị nên xin lỗi đi!
Cố Thiên Kỳ lập tức ngắt lời trước khi Ninh Tuyết Tuyết kịp phản đối.
Chị…
Ninh Tuyết Tuyết nhìn ánh mắt Cố Thiên Kỳ rồi mím môi, không nói gì nữa.
Cố Thiên Tuấn mặc kệ Ninh Tuyết Tuyết, nhấc chân đi đến trước cửa phòng An An, gõ cửa nói:
An An, có thể mở cửa không? Chú Cố có chuyện muốn nói với mẹ con!
Lúc này, An Điềm đang ngồi hậm hực trên giường, còn An An ngồi bên cạnh cô.
Nghe tiếng gõ cửa của Cố Thiên Tuấn, An An liền đứng dậy chạy về phía cửa.
An An, con mà mở cửa là mẹ giận con luôn đấy!
An Điềm ngồi trên giường uy hiếp An An.
An An vừa định mở cửa, nghe thế liền rụt tay lại rồi e dè chạy về giường, bắt đầu năn nỉ thay cho Cố Thiên Tuấn:
Mẹ ơi, từ đầu đến cuối hình như đều là bà cô xấu xí đó nói mấy câu bất lịch sự, chú Cố đâu có nói gì!
Bà cô xấu xí?
An Điềm lập tức thấy buồn cười bởi câu nói của An An.
Đúng ạ, chính là bà cô xấu xí mặc váy đen đấy!
An An gãi đầu hỏi,
Mẹ ơi, bà cô đó rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Nghe An An gọi Ninh Tuyết Tuyết là bà cô, An Điềm không nhịn được mà phì cười, cô biết con trai vì muốn chọc cho mình vui nên mới làm thế, con trai ngoan như vậy thì sao cô có thể không vui chứ?
An Điềm cảm thấy tâm trạng khá hơn, bắt đầu muốn nói chuyện, thế nên liền giải thích với An An:
Cô đó là bạn thanh mai trúc mã của chú Cố, đến đây dể diễu võ dương oai đấy!
An Điềm nói đến đây, tâm trạng lại chùng xuống, cảm thấy mình giống như quay về bốn năm trước, cứ luôn sợ Cố Thiên Tuấn sẽ bị người phụ nữ khác cướp mất.
Những ngày tháng như thế thật đau khổ, An Điềm không muốn mình lại phải chịu đựng giống như bốn năm trước nữa!
An Điềm hít một hơi thật sâu, nắm tay An An nói:
An An, hay là chúng ta rời khỏi đây nhé? Mẹ không muốn sống chung một nhà với người phụ nữ đó.
Nhưng An An không trả lời câu hỏi của An Điềm mà lại nói:
Mẹ ơi, con có thể hỏi mẹ vài câu không?
Đương nhiên là được.
An Điềm gật đầu.
Được rồi.
An An chớp đôi mắt long lanh của mình rồi nghiêm túc hỏi,
Mẹ ơi, chú Cố làm kinh doanh có phải rất lợi hại không?
An Điềm nghĩ một lúc, tuy không muốn thừa nhận nhưng vẫn gật đầu đúng theo sự thật.
Thế chú Cố có phải rất đẹp trai không?
Cố Thiên Tuấn lúc nào chẳng có gương mặt yêu nghiệt chết người? Cho dù bây giờ đang giận anh đi nữa thì An Điềm vẫn phải thành thật gật đầu.
Nghĩa là, trong số những người đàn ông mẹ từng gặp thì chú Cố là xuất sắc nhất có đúng không?
An Điềm nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy mình đã từng gặp rất nhiều người đàn ông ưu tú, chẳng hạn như Tô tổng, Lâm Kính Trạch, Trì Cảnh Dật, Trương Hiển Hy, thậm chí cả Cố Thiên Kỳ cũng rất khá.
Nhưng nếu luận về thành tựu và quyền thế thì đúng là Cố Thiên Tuấn lợi hại nhất, có điều, nếu nhớ lại chuyện bốn năm trước Cố Thiên Tuấn từng bỏ rơi cô thì anh cũng không thể gọi là xuất sắc nhất được!
Nghĩ đến đó, An Điềm ngẩng cổ lên, lắc đầu với An An.
An An thấy An Điềm lắc đầu thì có hơi ngao ngán, đành phẩy tay nói tiếp:
Thôi được rồi, mẹ có không thừa nhận thì cũng không sao. Con đưa ra nhiều ví dụ như vậy là muốn nói cho mẹ hiểu một điều, chú Cố xuất sắc như vậy, có nhiều người thích như vậy, thế thì có nhiều người muốn cướp chú ấy đi cũng là chuyện bình thường thôi!
Cũng như con đây này,
An An tự luyến vỗ ngực nói,
Có rất nhiều bạn trong trường cũng tranh nhau đòi làm bạn thân của con đấy! Nhưng dù có nhiều bạn muốn chơi với con thì con cũng chỉ thích nhất một người bạn thân của mình thôi!
An An, rốt cuộc con muốn nói cái gì?
An Điềm không ngờ mình lại bị thằng con trai năm tuổi lên lớp như vậy!
Ý của con muốn nói là, mẹ à, nếu mẹ đã thích rồi thì phải chủ động chạy đi chứ, chứ chưa đua mà đã chịu thua rồi thì chẳng hay gì cả!
An An nghiêm túc nói ra kinh nghiệm cuộc đời tích lũy được trong suốt năm năm của mình.
An Điềm nhìn đôi mắt long lanh của An An, cảm thấy con trai mình nói rất có lí, từ sau khi cô gặp lại Cố Thiên Tuấn đến nay đều là anh chủ động, còn cô cũng quen với sự chủ động ấy rồi.
Bây giờ sự xuất hiện của Ninh Tuyết Tuyết đã khiến An Điềm nhận ra, Cố Thiên Tuấn đối với cô rất đặc biệt, khiến cô có cảm giác bất an, thế thì mình không thể kém cỏi như vậy được, sao Ninh Tuyết Tuyết vừa xuất hiện thì đã muốn rút lui rồi?
An An thấy dáng vẻ đăm chiêu của An Điềm liền mừng rỡ hỏi:
Mẹ ơi, vậy bây giờ con có thể ra mở cửa cho chú Cố rồi chứ?
An Điềm chỉ mím môi, không nói gì
Vậy con mở cửa đây!
An An thấy An Điềm không nói gì có nghĩa là đã âm thầm đồng ý, bèn mau chóng chạy ra mở cửa.
An Điềm ngẩng đầu lên, thấy Cố Thiên Tuấn đang đứng ở cửa nhìn về phía mình.
Nhớ lại những lời lẽ khiêu khích vừa rồi của Ninh Tuyết Tuyết, An Điềm lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay mặt đi không thèm nhìn Cố Thiên Tuấn.
Chú Cố, chú phải dỗ dành mẹ con đi đấy!
An An kéo vạt áo Cố Thiên Tuấn, nghểnh gương mặt bé xinh lên nhìn anh.
An An ngoan, chú Cố nhất định sẽ dỗ được mẹ con mà.
Cố Thiên Tuấn ngồi xổm xuống xoa đầu An An,
Nhưng mà An An có thể ra ngoài chơi một chút không? Chú Cố muốn nói chuyện riêng với mẹ con một chút.