• 55

Chương 4: Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung (1)


Ninh Tiểu Xuyên tu luyện cả một đêm, máu chảy trong cơ thể 240 chu thiên, Huyền Khí Võ Đạo trong Võ Đạo Tâm Cung tăng lên không ít, rất nhanh sẽ đột phá Huyền Khí tầng thứ tư.
Tốc độ tu luyện, quả là có chút dọa người.
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên tỉnh dậy, liền ôm ba quyển sách tối qua mượn, định trả lại Tàng Thư Các, hôm nay tiếp tục vào trong đọc sách, đây là tật xấu của sinh viên y khoa, vĩnh viễn đều cảm thấy kiến thức của mình không đủ dùng.
Bây giờ đến thế giới lạ lẫm này, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, hắn cảm thấy mình không khác nhiều so với tên ngốc, chỉ có đọc nhiều sách, mới có thể hiểu biết nhiều hơn.
Sáng sớm, sương mù.
Kiếm Các Hầu Phủ bị bao phủ bởi một màu trắng xóa, tường đỏ ngói xanh, nhà treo mái cong, giống như là tiên cung phủ đệ mà các thần tiên sống.
(phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ)
Ninh Tiểu Xuyên ôm ba quyển sách, đi qua con đường nhỏ trải đá xanh, khi ngang qua Diễn Võ Trường ở trung tâm Kiếm Các Hầu Phủ, bước chân hơi dừng lại.
Trong Diễn Võ Trường, có hơn bốn trăm thiếu niên đang luyện kiếm, đều mặc áo dài trắng, có người chỉ bốn năm tuổi, có người đã hơn hai mươi tuổi.
Ninh Hinh Nhi cũng ở trong đó, mặc võ phục màu trắng, trên eo thắt đai lưng màu đen, tay cầm thanh phong tam xích, thanh kiếm vừa động, kiếm khí liền bộc phát ra, trong không khí phát ra âm thanh vù vù.
Toàn thân của nàng ta đều được bao trùm bởi Huyền Khí Võ Đạo, trên đỉnh đầu, có bóng của một cái thần lô đỏ sẫm to lớn bay bay, màu sắc của cái lô như máu, khắc hình rồng phượng.
Đây là cảnh giới Thần Thể tầng thứ nhất mà nàng đạt được, tu luyện ra thần thông thứ nhất,
Lô Kiếm Huyết Ảnh
.
Kiếm khí của nàng bao trùm phạm vi mười trượng, kiếm như giao long, kiếm ngưng tụ khí thành hình thái cực đồ, trong phạm vi mười trượng xung quanh nàng, những hòn đá đang lăn đều biến thành cát bụi.
Thanh thiếu niên của Kiếm Các Hầu Phủ đều tránh rất xa, không dám đứng quá gần nàng, sợ kiếm khí làm bị thương.
- Tư chất của Hinh Nhi rất cao, chỉ mới mười bốn tuổi đã đạt đến cảnh giới Thần Thể, loại kiếm pháp thần thông thứ nhất đã sắp luyện thành rồi! Bậc thiên phú này, e rằng trong đám thế hệ trẻ của Kiếm Các Hầu Phủ, cũng không có người nào có thể so sánh cùng nàng ta.
- Đệ nhất cao thủ đời thứ tư của Kiếm Các Hầu Phủ là Ninh Tiêu Kiếm, cũng vào lúc hai mươi tuổi, mới tu luyện thành thần thông võ thể.
Ninh Hàn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đáng tiếc ca ca của cô ta là lại một tên phế vật, hai ngày trước tranh hoa khôi với Vương Vân Xung của Thiên Tướng Hầu Phủ tại Quan Ngọc lâu, sau khi thua, bị tức đến hôn mê, để một kỹ nữ thanh lâu đưa hắn về Hầu Phủ. Chuyện này đã trở thành trò cười cho các đại Hầu Phủ, mất hết thể diện của Kiếm Các Hầu Phủ!
- Nghe nói kỹ nữ thanh lâu đưa hắn về vô cùng xinh đẹp, còn vì hắn mà rơi lệ.
Ninh Hàn nói:
- Có đẹp hơn cũng chỉ là một kỹ nữ thấp hèn, kỹ nữ và phế vật không phải là trời sinh một cặp sao? Đáng tiếc thể chất của Ninh bệnh lao thực sự quá yếu, cho dù là một mỹ nữ nằm dưới hắn, e rằng hắn cũng lực bất tòng tâm… Ha ha!
Xung quanh cũng cười rộ lên.
Ninh Hàn tự nhiên nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên trên Diễn Võ Trường, nên tiếng cười rất lớn, giống như là sợ Ninh Tiểu Xuyên không nghe thấy vậy.
Ninh Hinh Nhi quát nhẹ một tiếng:
- Ninh Hàn, ngươi nói câu nữa thử xem.
Một đường kiếm quang bay tới, mũi kiếm đã chỉ vào yết hầu của Ninh hàn.
Ninh Hàn tư chất bậc trung, nhưng cảnh giới chỉ là Huyền Khí tầng thứ năm, đương nhiên không dám chọc giận Ninh Hinh Nhi, đành hậm hực phẫn nộ rời đi, khinh thường quay đầu nhìn Ninh Tiểu Xuyên, cười khẩy nói:
- Một kẻ chỉ biết sợ hãi trốn sau lưng nữ nhân.
- Ca, huynh đừng để tâm những lời hắn nói, bọn chúng chỉ đang cố ý chọc tức huynh, bọn chúng chỉ là một đám hoàn khố, một đám chỉ muốn….
Ninh Hinh Nhi sợ ca ca lại bị tức đến mắc bệnh, cảm thấy rất căng thẳng, lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra rồi, hận không thể đánh tàn phế đám con cháu hoàn khố như Ninh Hàn.
Ninh Tiểu Xuyên ôm ba quyển sánh, trên mặt nở nụ cười nhạt, nói:
- Không sao, muội tiếp tục luyện kiếm đi, huynh đến Tàng Thư Các đọc sách.
Ninh Hinh Nhi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên, bỗng nhiên thấy ca ca có chút gì đó thay đổi, lúc trước ca ca gặp phải những chuyện này, cũng không thờ ơ như vậy!
Ninh Tiểu Xuyên và Ninh Hàn lại chẳng phải thân thiết lắm, hơn nữa đối với những điều mà Ninh Hàn nói hoàn toàn không ấn tượng, đương nhiên cũng coi như gã đang đánh rắm, căn bản không để tâm, đi thẳng đến Tàng Thư Các, tiếp tục vào trong đó tìm sách đọc.
Ninh Hàn thẹn quá hóa giận, thầm nghĩ:
- Tên bệnh lao kia không ngờ lại phớt lờ mình?
- Có Hinh Nhi bảo vệ hắn, hắn đương nhiên là kiêu ngạo rồi, nhưng nếu không có Hinh Nhi ở bên cạnh hắn, ngươi có tin chúng ta cho hắn một cái bạt tai, hắn cũng không dám đánh lại không?
Đám đệ tử Ninh gia đứng bên cười lớn.
Ninh Hàn cười lạnh nói:
- Tối hôm trước ở Quan Ngọc lâu, hắn không chỉ xuýt chút nữa thì mất mạng, còn không phải đành nuốt giận, đến cả rắm cũng không dám thả hay sao, loại bất lực này sống trên đời đúng là làm mất thể diện Kiếm Các Hầu Phủ.
- Nghe nói hoa khôi Quan Ngọc lâu, Ngọc Ngưng Sanh, xinh đẹp như tiên, tài học vô song, chính là một trong những nữ tử đẹp nhất đế đô, có rất nhiều người đưa cô ấy vào danh sách một trong ba đại mỹ nữ đế đô. Lẽ nào tối hôm trước Ninh bệnh lao tranh cô ta với Vương Vân Xung?
Ánh mắt Ninh Hàn lộ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nữ tử thanh lâu mặc dù hèn mọn, nhưng Ngọc Ngưng Sanh lại là ngoại lệ, đó mới chính là
gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
, như tiên cung ngọc tử nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa kiếm đạo luyện tới mức cao siêu, người bình thường căn bản không gặp được nàng ta. Ninh bệnh lao làm gì có tư cách gặp được Ngọc Ngưng Sanh? Đêm đó, nữ tử thanh lâu mà Ninh bệnh lao tranh với Vương Vân Xung, chẳng qua chỉ là một kỹ nữ mua vui của Quan Ngọc lâu mà thôi!
Nghĩ đến kỹ nữ mua vui đó, trong mắt của Ninh Hàn chợt hiện lên sát cơ. Cô ta cũng là một trong những người biết rõ tình hình, cũng là cô ta đưa đưa Ninh Tiểu Xuyên hôn mê về Kiếm Các Hầu Phủ, cô ta đã khóc vì Ninh bệnh lao, xem ra chỉ uy hiếp cô ta thì chưa đủ, phải khiến cô ta câm miệng mới được.
Nghĩ đến kỹ nữ mua vui đó, trong mắt của Ninh Hàn chợt hiện lên sát cơ. Cô ta cũng là một trong những người biết rõ tình hình, cũng là cô ta đưa đưa Ninh Tiểu Xuyên hôn mê về Kiếm Các Hầu Phủ, cô ta đã khóc vì Ninh bệnh lao, xem ra chỉ uy hiếp cô ta thì chưa đủ, phải khiến cô ta câm miệng mới được.
Ninh Hàn định sau buổi luyện sáng sớm, sẽ đến Quan Ngọc lâu một chuyến, giải quyết cho xong việc này!
Trong Tàng Thư Các.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi dưới giá sách, trong tay cầm quyển thư tịch đã ố vàng, chăm chú đọc.
- Hóa ra Thần Dị Tâm Cung trong cơ thể mình, chính là
Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung
trong truyền thuyết.
Ninh Tiểu Xuyên rất hiếu kỳ với tim của mình, nên đặc biệt đến Tàng Thư Các tìm sách về Võ Đạo Tâm Cung, không ngờ hắn thực sự tìm được một cuốn.
Chỉ có điều cuốn sách này đối với
Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung
cũng chỉ viết đơn giản một câu – Người Thất Khiếu, hai tâm nhĩ, hai tâm thất, một tâm cung, một Tâm khiếu, một Huyết khiếu. Tâm khiếu là thần, Huyết khiếu là ma. Tâm Huyết thông suốt, thần ma xuất hiện.
Ninh Tiểu Xuyên xoa cằm, lẩm bẩm:
- Võ giả bình thường chỉ có hai tâm nhĩ, hai tâm thất, một Võ Đạo Tâm Cung. Vậy mình lại thừa ra bên trái bên phải hai tâm thất chính là Huyết khiếu và Tâm khiếu. Huyết khiếu đại diện cho ma, vậy thanh tiểu kiếm đỏ như máu chính là ẩn chứa trong Huyết khiếu, lẽ nào…đó là một thanh ma kiếm!
Ninh Tiểu Xuyên xoa xoa tim mình, đấm một cái liền nhăn mặt, sau đó lại thở dài, nói:
- Tu luyện kiếm đạo, đừng tu luyện thành đại ma đầu, mình hay là cứ xem sách y học thôi!
Ninh Tiểu Xuyên đối với chữ
Ma
vẫn rất mẫn cảm, khá là kiêng kị, sợ mình biến thành sát nhân giống như đại ma đầu, thế là vội đọc lại lời tuyên thệ lúc nhập học trường đại học y, quyết định sau này mỗi ngày đọc lại ba lần.
Mỗi ngày tự kiểm điểm bản thân: Mình nguyện hiến thân cho y học, tuân thủ nghiêm ngặt y đức, tôn sư thủ kỹ, khắc khổ nghiên cứu, siêng năng, ngày càng tiến bộ, phát triển toàn diện, mình quyết tâm dốc sức diệt trừ ốm đau cho nhân loại, giúp rèn luyện sức khỏe, bảo vệ sự thiêng liêng và danh dự của y thuật. Chăm sóc người bị thương, bất chấp gian khổ…
Vừa đọc lời tuyên thệ của sinh viên trường y, giống như là niệm chú tĩnh tâm, vừa tìm sách trong Tàng Thư Các.
- Người bình thường mắc bệnh, bị thương, trực tiếp tìm đến Võ sĩ, Huyền Khí Võ Đạo có thể trị bệnh, trị thương, hóa giải bệnh tật. Trời! Cái thế giới này đã không cần bác sĩ rồi, Huyền Khí Võ Đạo có thể chữa trị được tất cả, bất kỳ một Võ sĩ nào cũng đều có thể trở thành thầy thuốc tốt nhất.
Đây là đáp án mà hắn tìm được.
Ninh Tiểu Xuyên có chút thất vọng, y thuật của thế giới này thực sự quá là không có nội hàm kĩ thuật, chỉ cần là người mà bên trong cơ thể luyện được Huyền Khí Võ Đạo, thì có thể mở một trung tâm y tế Huyền Hồ Tế Thế() ở thị trấn nhỏ.
( thầy thuốc rong)
Huyền Khí Võ Đạo không chỉ có thể dùng để giết người, mà còn có thể trị bệnh, có thể phát huy trí thông minh, có thể kéo dài tuổi thọ. Địa vị của Võ sĩ cao hơn tất cả, không phải không có lý!
- Người bình thường, ốm đau bệnh tật, trực tiếp tìm Võ sĩ trị bệnh. Như vậy, Võ sĩ bị thương thì phải làm thế nào?
Ninh Tiểu Xuyên phát hiện một nghề rất thú vị, giống với nghề bác sĩ, nhưng lại có chỗ không giống, bởi vì nó chỉ trị bệnh cho Võ sĩ.
Dưỡng Tâm Sư!
Thứ quan trọng nhất của Võ sĩ là gì?
Đương nhiên là tim, huyết mạch.
Tim, huyết mạch của Võ sĩ bị tổn thương, Huyền Khí Võ Đạo của họ sẽ khó mà chữa trị, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Dưỡng Tâm Sư.
Hơn nữa Dưỡng Tâm Sư có thể luyện chế đan dược, linh dịch, giúp Võ sĩ trị thương, thậm chí là khuếch đại Võ Đạo Tâm Cung, cô đọng huyết mạch, tăng cường trị liệu. Một vài Dưỡng Tâm Sư tài giỏi thậm chí còn có thể giúp người thường khai thông Võ Đạo Tâm Cung, giúp người học võ cải tử hoàn sinh.
Người bình thường bị thương cần Võ sĩ, còn Võ sĩ bị thương thì cần chính là Dưỡng Tâm Sư.
Địa vị của Dưỡng Tâm Sư cao hơn Võ sĩ rất nhiều, hơn nữa số lượng cũng rất thưa thớt, trong số một nghìn Võ sĩ chỉ có một, hoặc thậm chí không có một người có thể trở thành Dưỡng Tâm Sư.
Cho dù chỉ là một Dưỡng Tâm Sư sơ cấp, cũng có thể nhận được sự tôn kính của Võ giả.
Thứ mà Dưỡng Tâm Sư bán cũng là đắt tiền vô cùng, Dưỡng Tâm dịch mà một Dưỡng Tâm Sư sơ cấp luyện ra, mỗi một giọt, trị giá tám nghìn đồng nhỏ.
Một trăm đồng nhỏ = một đồng lớn.
Một ngàn đồng lớn = một lượng lưu ly.
Ba nghìn đồng nhỏ, đã đủ cho một nhà ba người bình dân dùng trong nửa năm.
Có thể nói mỗi một Dưỡng Tâm Sư đều là những người cực kỳ giàu có, thậm chí Dưỡng Tâm Sư tài giỏi còn có thể tự xây thành trì, vô cùng giàu có.
- Thú vị, thú vị, nếu như có thể trở thành Dưỡng Tâm Sư, như vậy cho dù rời khỏi Kiếm Các Hầu Phủ, mình cũng không sợ bị chết đói. Nhưng muốn trở thành Dưỡng Tâm Sư, hình như rất khó, muốn dưỡng tâm của người khác, trước tiên phải dưỡng được tâm của mình. Chỉ là bước đầu tiên, đưa Võ Đạo Tâm Cung của mình luyện thành
dưỡng tâm đỉnh
, cũng đã tiêu tốn rất nhiều trân dược quý giá, hơn nữa chín chín phần trăm người luyện võ đều không thể thành công.
- Còn chưa bắt đầu kiếm tiền, đã phải bắt đầu đốt tiền rồi!
Ninh Tiểu Xuyên là một người có tâm niệm rất kiên định, đã quyết tâm làm một việc, thì sẽ do dự.
Hắn trở lại Diễn Võ Trường, buổi luyện võ sáng sớm đã kết thúc, các đệ tử khác của Kiếm Các Hầu Phủ đã trở về nghỉ ngơi rồi, chỉ còn Ninh Hinh Nhi vẫn đang luyện kiếm.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Hinh Nhi, cho huynh mượn ba vạn đồng nhỏ.
Ninh Hinh Nhi thu kiếm lại, thân thể mềm mại mảnh khảnh giống như vầng trăng khuyết, tốc độ cực nhanh, tựa như một bóng đen:
- Ba vạn đồng nhỏ! Huynh, huynh cần nhiều tiền như vậy làm gì?
Ngay sau đó, đã đứng ở trước mặt của Ninh Tiểu Xuyên, đôi mắt chớp chớp, tỏ vẻ hiếu kỳ.
……
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vô Danh.