• 206

Q2 - Chương 5: Bố cục của Lăng Tân


Số từ: 4617
Quyển 2: Trở nên mạnh mẽ
Dịch: truongtieutuyet
Biên: Drovenger
Nhóm dịch: Vô Hạn Chi Tâm
Nguồn: bachngocsach.com
Lăng Tân mạnh mẽ dừng lại, trong nháy mắt, hai chân của hắn đã hoàn toàn cắm sâu vào lòng đất, cuối cùng làm triệt tiêu hết quán tính, nhưng thanh sắt kia cũng đã xuyên qua cơ thể hắn một nửa, cách tim chỉ khoảng vài centimet, may mà đã dừng lại, tính mạng của hắn cũng được đoạt lại từ tay tử thần. Cho đến lúc này, mọi người xung quanh mới hồi phục lại tinh thần, vài tên vệ sĩ cũng kêu to tên mấy người trong nhóm chạy đến, hai tên trong nhóm bọn hắn bị đâm xuyên lúc này đã chết, một người bị xuyên qua lồng ngực, một người thì bị xuyên qua yết hầu, hai người này vận khí thực sự quá kém, những vết đâm xuyên đều vào những chỗ trí mạng, khó có thể sống, mà Đạt Vân Hi cùng Kỳ Kỳ thì nhanh chóng chạy lại về phía Lăng Tân, La Kỳ Kỳ trước tiên rất lo lắng liền chạy đến, Đạt Vân Hi vội vàng kéo cô bé lại.
- Tiểu thư Kỳ Kỳ, cho dù vội vàng đến mấy, cũng phải chú ý tôn nghiêm của nữ nhân nha...
Đạt Vân Hi trước tiên răn dạy và trách La Kỳ Kỳ một câu, sau đó nhíu mày nhìn về phía Lăng Tân.
- Yên tâm đi, Lăng Tân tiên sinh còn chưa chết đâu.
( Cái gì là tôn nghiêm của nữ nhân, tôn nghiêm là gì?)
Lăng Tân vừa có ý nghĩ này thì đã thấy Đạt Vân Hi tiến đến nắm lấy hai vai hắn, cười nói:
- Lăng Tân tiên sinh... có thể có chút đau nha.
- Hả?
Lăng Tân vừa mới nói một câu như vậy, Đạt Vân Hi liền kéo mạnh hắn ra ngoài, đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa khiến Lăng Tân ngất đi, nhưng mà lúc này hai mắt hắn chỉ có một mảng mờ mịt, bản năng đã đem sự đau đớn này che lấp đi hơn phân nửa.
- A? Ngươi mở cơ nhân tỏa? Như vậy nguy hiểm...
Đạt Vân Hi lúc này mới phát hiện ra hai mắt mờ mịt của Lăng Tân, nàng vốn dĩ đang mỉm cười nhất thời liền cau mày lại, đồng thời đi ra sau nhìn vết thương trên lưng của hắn, miệng vết thương sâu thấy cả xương, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, chỉ vài giây đồng hồ, máu đã làm hai cánh tay nàng cũng bị nhuộm đỏ.
- Thật may, chỉ là tĩnh mạch bị thương... ngươi nhịn một chút đi.
Đạt Vân Hi vừa nói dứt lời, cũng không để ý phản ứng của Lăng Tân thế nào, nàng đưa bàn tay trắng nhỏ nhắn ra, áp vào vết thương sau lưng của hắn, không chỉ thế, lại dùng sức xoay, đau đớn như vậy khiến Lăng Tân cũng không chịu nổi nữa, há to miệng điên cuồng hét lên. Nhưng mà không biết Đạt Vân Hi đã làm gì, trong lúc cánh tay nhỏ bé xoay, miệng vết thương đã dừng chảy máu, tuy rằng cũng không lành lại, nhưng dù sao đã ngừng chảy máu, điều này làm cho Lăng Tân tạm thời không còn lo lắng đến tính mạng.
- Ta đã làm cho máu tạm thời ngừng lại, dùng ma lực phong bế miệng vết thương, nhưng không thể vượt qua nửa giờ, trong lúc đó nhất định phải đưa ngươi đến bệnh viện làm phẫu thuật... Nhưng thật ra không có vấn đề gì, việc khó khăn nhất là khi ngươi mở cơ nhân tỏa sẽ rất dễ tử vong, sợ là dù ngươi có nội lực hộ thể, tỉ lệ tử vong cũng vẫn rất lớn... chờ vận may đi, ta thật ra vốn rất mong đợi cùng ngươi phiêu lưu mạo hiểm, nếu như ngươi thật sự không chết...
Lăng Tân cũng không thể nghe rõ lời của Đạt Vân Hi nói, không phải vì hắn mất máu quá làm hắn bị hôn mê, mà do toàn thân hắn đang bộc phát ra một cảm giác đau nhức không thể hình dung nổi, giống như có người đang nhổ gân cốt của hắn, loại cảm giác đau đớn này quả thực không phải người thường có thể chịu đựng được, hắn ước gì có thể hôn mê ngay lập tức thì thật tốt, thế nhưng cảm giác đau đớn này không cho hắn lựa chọn, cả hôn mê cũng không thể được, cho dù tính cách hắn kiên nghị đến thế nào cũng không thể không hét lên điên cuồng, làm cho La Kỳ Kỳ bên cạnh cũng run rẩy liên tục, nhưng mà cô bé này cũng ngoan ngoãn, đứng một bên cầm vạt áo, hai mắt lo lắng nhìn Lăng Tân.
Mấy tên vệ sĩ cũng đã hồi phục tinh thần, vừa thu dọn hai thi thể của hai đồng bọn, vừa biến sắc nhìn Lăng Tân, công ty vệ sĩ của bọn hắn cũng có danh tiếng trên quốc tế, cũng đã từng nghe qua về cơ nhân tỏa, chỉ là không biết rõ ràng thôi, tất nhiên bọn hắn cũng kém hơn rất nhiều so với La Cách Tư, không mở cơ nhân tỏa, chỉ là người thường mà thôi. Đạt Vân Hi cau mày nói:
- Chịu đựng đi, ngàn vạn lần cần phải đứng vững trước sự đau đớn này, vì tôn nghiêm của ngươi cũng được, tuyệt không thể buông bỏ... Nếu không, ngươi thật sự chết chắc rồi!
Lăng Tân cắn chặt răng, khe hở hàm răng của hắn đều là máu, nhưng lý trí của hắn vẫn còn chưa mất, cảm giác thống khổ này làm cho hắn gần như ngạt thở, nhưng hắn vẫn cố dùng nghị lực thôi thúc, vận hành nội lực đến chỗ vết thương, làm xong việc này, hắn cảm giác được mình đang bị nâng lên. Mấy vệ sĩ nghe theo Đạt Vân Hi phân phó, đưa hắn nâng lên trên một cái đệm, sau đó mang hắn hướng về phía gara xe, Đạt Vân Hi cùng La Kỳ Kỳ cũng theo sau. Phía sau xe, hai người Đạt Vân Hi và Kỳ Kỳ ngồi cạnh Lăng Tân đang nằm, trừ một người lái xe, mấy tên vệ sĩ khác thì sang một chiếc xe thứ hai, hai chiếc xe này liền chạy về phía bệnh viện. Lăng Tân bây giờ thống khổ đến mức sắp hôn mê, thế nhưng hắn vẫn cố gắng cắn răng chống đỡ, đợi cho khi trong xe chỉ còn hai người con gái thì hắn mới dùng hết khí lực mở miệng nói:
- Đạt Vân Hi, giúp đỡ ta...
Đạt Vân Hi nghe vậy liền sửng sốt một chút, cô gái này cũng rất thông minh, nàng biết đến lúc này Lăng Tân mới mở miệng chắc chắn có bí mật nào đó muốn nói, cho nên lập tức ghé sát đầu lại nghe.
- Hai chuyện, thứ nhất Phong thần bảng của ta ở trong ngực, ngàn vạn lần hãy giữ kĩ... Thứ hai nếu cậu Kỳ Kỳ có hỏi, thì hãy nói việc bị tấn công lần này là nhắm vào Kỳ Kỳ, hơn nữa là ta cứu Kỳ Kỳ, việc này rất quan trọng, ngươi nhất định phải nói như vậy!
Lăng Tân dùng hết khí lực vừa nói xong câu này, thiếu chút nữa đã hoàn toàn hôn mê. Đạt Vân Hi hơi ngạc nhiên, vài giây sau nàng mới nói:
- Vì sao phải nói như vậy? Có quan trọng gì sao? Ngươi cũng không thiếu tiền...
-... Bố cục của ta!
Bốn chữ này vừa mới rời khỏi miệng, Lăng Tân liền nhắm mắt lại toàn tâm tập trung vào Phong thần bảng trước ngực, từng dòng tin tức tiến vào trong đầu hắn, cùng một đoàn tin tức được phát ra, cho đến khi tất cả việc này làm xong, hắn đã rơi vào hôn mê, chỉ là vẫn phải chịu cảm giác đau đớn khi mở cơ nhân tỏa, cả người như cũ không ngừng run rẩy...
Ngay sau khi Lăng Tân được đưa lên trên xe, mấy tên vệ sĩ liền gọi điện thoại ngay cho nam tử họ Lâm, chỉ là bọn hắn đứng ở phía sau, lại có hai tên vệ sĩ bị thanh sắt đâm chết, cho nên cụ thể là xảy ra việc gì cũng không rõ lắm, nhưng mà vẫn báo cáo lại hậu quả, lúc này mấy người anh em họ Lâm kia đang cùng nhau tập trung họp, bàn bạc với nhau về tổ chức, các sự việc của tập đoàn La thị, khi nghe được cú điện thoại, bọn họ đều có chút sững sờ.
- Kỳ Kỳ bị tấn công.
Người nghe điện thoại rõ ràng là lão đại trong đám, hắn nghe xong mặt liền trầm ngâm nhìn về phía mọi người xung quanh, tiếp theo hắn đưa những chuyện nghe được nói ra, mấy người còn lại liền bắt đầu ồn ào bàn luận, mấy người đều nói theo ý của mình, cho đến khi lão đại vỗ mạnh xuống bàn, tất cả mọi người mới yên lặng trở lại. Người đàn ông này, chính là người đã gặp Lăng Tân, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn La thị, hắn trầm giọng nói:
- Bất kể mọi chuyện là như thế nào, quả thật là Kỳ Kỳ bị tấn công, nhưng vẫn chưa biết được tình huống cụ thể ra sao, có hai vệ sĩ đã chết, một vệ sĩ đang kiểm tra vụ nổ, cụ thể sự việc ta nghĩ phải hỏi Phác Mỹ Chân, cô ta đến Thượng Hải cùng chúng ta nói chuyện hợp tác làm ăn ngoài ra luôn luôn ở bên cạnh Kỳ Kỳ, rất có thể cô ta biết những việc mà chúng ta chưa biết...
- Đại ca, ý ngươi là... Nửa tờ giấy?
Một người trong đám họ Lâm liền vội vàng nói. Lão đại liền gật đầu, hắn nói:
- Rất có thể là vậy, chúng ta cũng biết, trước kia La Phú Nhân gặp chuyện quan trọng gì liền ở một mình trong thư phòng, cả chúng ta vào báo cáo hắn cũng không cho phép, thật vất vả đi theo Kỳ Kỳ mới biết được hắn cầm nửa tờ giấy nhìn mọi việc, chúng ta bí mật vào thư phòng tìm kiếm cũng không phát hiện ra, hơn nữa sau lần đó La Phú Nhân liền đẩy chúng ta về nông thôn, ta cảm thấy thứ đó chính là mấu chốt khiến hắn thành công... Nhưng mà hắn đã chết, nửa tờ giấy không tìm thấy, dù cho chúng ta đã trở lại thư phòng tìm kiếm cũng không tìm được, ta khẳng định, mảnh giấy kia đã bị hắn cất giấu, mà manh mối nhất định có trên người Kỳ Kỳ, các ngươi nghĩ xem, Phác Mỹ Chân luôn ở bên cạnh La Kỳ Kỳ, Lăng Tân cũng muốn đến bên cạnh Kỳ Kỳ, rất có thể bọn họ đều phát hiện ra manh mối gì đó, giờ phút này đang tìm kiếm chăng?
Những người còn lại đều gật đầu, chỉ có một người đàn ông trẻ nhất trong nhóm sờ lồng ngực của mình một chút, nhưng mà phản ứng của hắn cũng không có sơ hở gì, rốt cục cũng khống chế được cảm xúc, phụ họa gật đầu theo.
- Như vậy việc này đã rõ ràng, chúng ta chỉ cần phái người giám sát bên cạnh Kỳ Kỳ, nhất định có thể tìm ra manh mối, đồng thời...
Đúng lúc này, bỗng nhiên xoảng~ một tiếng, làm tất cả mọi người hoảng sợ, ai cũng đều chấn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chứng kiến một con chim bồ câu đập vào kính rơi xuống, làm vỡ ra một cái khe, máu dính ngoài cửa sổ.
- Con bồ câu chết tiệt.
Mỗi người thầm mắng trong lòng một câu, tiếp theo bọn hắn quay đầu lại thì thấy lão đại đang thống khổ nắm lấy chân của mình sau khi ngã xuống đất, nguyên lai vừa rồi bồ câu va chạm, thân thể hắn chấn động một chút, làm cho chiếc ghế gỗ bị gãy, không biết là do chiếc ghế này bị lỗi khi mang đến đây hay có nguyên nhân gì khác, nghiêng xuống dưới làm hắn bị ngã. Lão đại họ Lâm này vốn là người thường, hắn theo bản năng chống tay về phía trước, nhưng trong lúc vội vàng không thể nắm bắt được lực, làm cho cổ tay bị trật khớp, đau nhức, hắn lại theo bản năng buông lỏng tay ra, tiếp đó một chân bị va chạm cũng trật khớp luôn, vì thế sau khi bình tĩnh lại mọi người liền băng bó tay chân cho hắn, mặc dù không la hét gì, nhưng nhìn hắn đau đớn đến ngay cả mồ hôi cũng chảy đầm đìa, có thể tưởng tượng được sự đau đớn này cũng không phải mức bình thường.
- Đại ca!
- Đại ca ngươi không sao chứ?
Ba người nam tử họ Lâm bên cạnh đều khẩn trương, vây quanh lão đại, mà lão đại cũng chỉ lắc đầu nói:
- Không có việc gì, vừa rồi bị con bồ câu kia làm hoảng sợ, cái ghế này cũng có vấn đề, phải hỏi cái tên ngu ngốc nào mua cái ghế này, có thể khẳng định hắn đã ăn bớt rất nhiều, đem hắn khai trừ đi... Các người đến phòng cứu thương kêu bác sĩ đến đây.
Ba người lúc này mới yên tâm lại, trong đó người nhỏ tuổi nhất trong đám gật đầu nói:
- Đại ca, đệ đi gọi bác sĩ.
Nói xong, hắn liền chạy ra khỏi phòng họp, mấy người còn lại thì đều tự tìm một vị trí ngồi xuống, lại bắt đầu nói chuyện. Nói đến người nhỏ tuổi nhất trong đám họ Lâm kia, hắn vừa ra khỏi phòng họp, sắc mặt nhất thời trắng bệch, hắn có một phần tám mảnh Phong Thần bảng, lúc hắn trông Kỳ Kỳ trong bệnh viện vô ý bắt được mảnh nhỏ bên ngoài cửa sổ, lúc đầu hắn định vứt đi, nhưng trong đầu chợt nhớ tới La Phú Nhân có nửa tờ giấy, cho nên ma xui quỷ khiến thế nào hắn cầm một phần tám mảnh Phong thần bảng nhìn qua, vừa nhìn thấy hắn liền xác nhận suy đoán của mình... Nếu một phần tám Phong thần bảng quả thật là mảnh giấy của La Phú Nhân, ít nhất là một bộ phận trong đó, bởi vì nó có ghi chuyện ngày mai phát sinh, như La Thị sẽ phát tin tức mời dự buổi trình diễn thời trang, các quyết định của chủ tịch, buổi nói chuyện… đều ghi lại lên đó. Người trẻ tuổi họ Lâm này nhất thời mừng như điên, hắn rốt cục đã biết tại sao La Phú Nhân lại có được thành công khoa trương như vậy, thoạt nhìn giống như những kì tích, nhưng là nếu như hắn có thể biết trước được tương lai, dạng kì tích này cũng có thể hoàn toàn lý giải...
Trên thực tế, hắn còn cho rằng nếu hắn lấy được cái này thì có thể đạt được kì tích to lớn hơn nữa. Cho nên, từ lúc có được Phong thần bảng đến nay, không hề nói cho bất cứ kẻ nào, thậm chí ngay cả với huynh đệ của hắn cũng không hề nhắc tới, đây là tương lai lớn nhất mà hắn có thể dựa vào, hắn muốn nắm chặt lực lượng này, ai cũng không thể cướp đoạt. Lúc bệnh viện bị đốt, sau khi cảnh sát bắt được hai người trẻ tuổi kia mới thôi, lúc đó Phong thần bảng của hắn thường nóng lên, mỗi lần nóng lên là xung quanh hắn sẽ phát sinh ra sự việc gì đó, cho nên hắn cũng khẳng định nóng lên hẳn là người cầm mảnh Phong thần bảng khác đang tiến hành công kích hắn.
Vừa rồi trong phòng họp, hắn cảm thấy mảnh Phong thần bảng trước ngực nóng lên, hắn biết chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng họp hội nghị không đơn giản, sở dĩ hắn cần chạy nhanh rời khỏi đó do hắn sợ hãi có gì đó dị thường trong phòng, chẳng thà rời khỏi phòng họp, đây là ý tưởng của hắn. Người này tính cách thực là tự đại và ngu ngốc, hắn cũng không hề cẩn thận ngẫm lại, nếu thật có người không cần xuất hiện có thể tấn công hắn, như vậy hắn rời khỏi phòng họp có thể tránh né việc bị tấn công hay sao? Đối phương công kích cũng không phải là phòng họp mà là bản thân hắn! Tại La thị tập đoàn có bảy thang máy, trong đó thang máy đầu tiên chỉ có quản lý cấp cao mới có thể đi, mà phòng chủ tịch ở trên tận tầng thượng, thang máy này dừng lại tại phòng họp, cách đó không xa, người đàn ông trẻ tuổi kia đi ra khỏi phòng họp liền lập tức hút một điếu thuốc, trên tay hắn còn có chút run rẩy, tiếp đó đi đến trước cửa thang máy, đợi một lát, thang máy liền mở cửa ra, bên trong một người cũng không có.
- Đi đến phòng cứu thương tầng dưới.
Người đàn ông này vừa định bước vào thang máy, nhưng mà mảnh Phong thần bảng trước ngực hắn lại nóng lên, trong lúc sửng sốt hắn liền nhanh chóng lui ra khỏi thang máy, vừa rời khỏi thang máy mới chỉ có mấy giây thôi, cả thang máy đã liền trượt xuống dưới, tiếp đó truyền tới một tiếng ầm, thang máy đã nổ tung dưới tầng cuối cùng của tòa nhà. Cho đến lúc này, người đàn ông này mồ hôi lạnh bắt đầu chảy đầm đìa, nằm trên mặt đất, nước giữa đũng quần cũng bắt đầu chảy ra...
- Ta còn sống?
Lăng Tân mở mắt ra nhìn thấy trần nhà màu trắng, hắn cố gắng cử động thân thể nhưng đáng tiếc là không thể được, ngay cả cổ hắn, hay thậm chí là một ngón tay đều không thể nhúc nhích, cảm giác như vậy khiến hắn liền nghĩ đến hai chữ tê liệt.
- A, ngươi còn sống sao, Lăng Tân tiên sinh.
Thanh âm của Đạt Vân Hi bỗng nhiên vang lên bên tai, tuy rằng Lăng Tân không thể thấy, nhưng đại khái hắn vẫn có thể tưởng tượng một cô gái đôi mắt đen đang cười, tuy rằng đẹp thì rất đẹp, nhưng lại làm cho người quen thuộc nàng như hắn hận đến nghiến răng.
- Ta bị liệt sao?
Lăng Tân trầm ngâm một lát rồi mới mở miệng hỏi.
- Thân thể tuy không bị liệt, nhưng dây thần kinh của ngươi bị tê liệt.
Đạt Vân Hi khẽ cười nói:
- Nguyên lý của cơ nhân tỏa ta cũng biết đại khái, mặc dù ta chưa có bị gặp nguy hiểm đến mức làm cho ta mở được cơ nhân tỏa, nhưng cũng đã xem qua tư liệu về vấn đề này, cơ nhân tỏa thực ra là tiềm lực siêu việt trong cơ thể con người, tuy vậy thân thể cũng khó có thể chịu đựng được tiềm lực đó, đặc biệt là lần thứ nhất và lần thứ hai mở ra cơ nhân tỏa là đáng sợ nhất, nếu trị liệu không kịp thì sẽ chết chắc rồi, cho dù người đó còn sống sót thì cũng vì dây thần kinh hoạt động quá sức mà xảy ra tình trạng bị tạm thời tê liệt, cần phải có nghị lực mới có thể vượt qua, còn những lần tiếp theo, số lần mở cơ nhân tỏa càng nhiều, loại tổn thương này càng thấp đi, dù vậy cũng không thể mở cơ nhân tỏa liên tục trong thời gian ngắn, hoặc là mở ra cơ nhân tỏa trong thời gian quá lâu, như vậy cũng sẽ...
- Có nghĩa là, ta còn chưa bị liệt hẳn sao? Còn... mấy cậu của Kỳ Kỳ thế nào rồi?
Lăng Tân cắt đứt lời của nàng, lại hỏi tiếp. Đạt Vân Hi oán trách nói:
- Lăng Tân tiên sinh, tại sao ngươi lại cắt ngang lời người khác vậy? Tôn nghiêm của nam nhân đâu rồi? Đối đãi ân nhân cứu mạng với thái độ như vậy sao?
Nói xong, nàng nắm lấy lỗ tai của Lăng Tân. Lăng Tân chỉ cảm thấy lỗ tai của mình bị tê dại, thậm chí cảm giác cũng chẳng có, hắn kệ cho Đạt Vân Hi nghịch lỗ tai mình, tuy trong lòng hơi bực tức, nhưng ngẫm nghĩ lại Đạt Vân Hi đã cứu mạng hắn, lại còn đưa hắn vào bệnh viện, phần ân tình này thật sự là không thể không báo, có thể sau này hắn sẽ cứu nàng một mạng... Suy nghĩ một chút, chịu đựng động tác của nàng cũng không quá khó chịu. Đạt Vân Hi kéo tai Lăng Tân một lúc, sau khi thỏa mãn mới nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy? Mới vừa đem ngươi đến bệnh viện không lâu, mấy cậu ngu ngốc của Kỳ Kỳ liền gọi điện thoại đến hỏi sự việc cụ thể, ta nói theo lời của ngươi, sau đó bọn họ liền như điên lên, hiện tại tất cả hắc đạo tại Thượng Hải đều đã hành động, bọn hắn đang dốc sức tìm kiếm một người tên là Trần Hạo Thao, thậm chí cả cục cảnh sát cũng tham gia.
Lăng Tân cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Đó là một tập đoàn hơn tỷ dollar, bản thân tập đoàn còn thoát khỏi tay chính phủ một lần, từng có người lãnh đạo tài giỏi, tập đoàn như vậy chắc chắn còn phải có rất nhiều tham quan gia nhập, từ xưa đến nay chính trị và thương nghiệp luôn kết hợp với nhau, một bên có quyền, một bên có tiền, nếu như La Phú Nhân còn tồn tại thì thế lực này sẽ rất đáng sợ, nhưng bây giờ tập đoàn La Thị đã chỉ còn lại mấy con côn trùng đang nhảy tán loạn, khả năng bị hủy hoại đã cận kề. Lần này đã bố cục tốt rồi, kế tiếp sẽ đợi thừa cục, sau đó là phá cục, ta rất muốn xem... những kẻ kế thừa La Phú Nhân sẽ làm thế nào để ứng phó!
Đạt Vân Hi liếc liếc tròng mắt vài cái, nàng không ngừng nghĩ lại sự việc phát sinh từ lúc bị tấn công đến khi vào bệnh viện, nàng nghĩ mãi mà không ra bố cục nằm ở chỗ nào cả, hơn nữa tập toàn La thị bắt đầu tìm kiếm Trần Hạo Thao, điều này có quan hệ gì đến sự việc kia, nàng thật sự không biết được trong đó có chỗ nào có thể tạo ra kết quả tiếp theo, cho nên kéo tai Lăng Tân lại hỏi:
- Rốt cuộc là bố cục gì thế, thần bí như vậy, hì hì, nói đi, ngươi phân tích cho ta nghe...
- Trí tuệ của người bình thường...
Lăng Tân cười lạnh nói một câu này, nhưng mà hắn liền ngẩn người ra, miệng lẩm bẩm lại câu này vài lần, tự hồ chính mình nói ra những chữ này làm hắn không tin được. Mà Đạt Vân Hi nghe được những chữ này, nhất thời nhíu đôi mắt xinh đẹp lại, ôn nhu cười nói:
- Lăng Tân tiên sinh thật là không có phong phạm tôn nghiêm của đàn ông nha, lại có thể nói như vậy với ân nhân cứu mạng của mình, bây giờ Lăng Tân tiên sinh muốn ta kéo ngươi nhảy múa sao? Không mặc quần áo nhảy múa...
Lăng Tân cũng không để ý nàng, hắn chỉ thấp giọng nói:
- Phong thần bảng gần như có vạn năng, điều duy nhất không thể... chính là thấu hiểu nhân tâm, giống như bàn cờ vua hoặc cờ vây, rõ ràng có thể nhìn thấy những nước đi của đối thủ, nhưng đến cuối cùng lại thất bại, đối với Phong thần bảng cũng vậy, có thể cho là một bàn cờ người, những hành động của quân cờ làm cho mọi chuyện biến hóa, thế cục hiện lên, đó gọi là vạn vật đều là quân cờ, có thể coi ta là người chơi cờ, ta có thể nói ra mỗi nước nhỏ trong bố cục của ta, nhưng lại không thể nói ra cho ngươi biết ta đang muốn làm gì...
- Đạt Vân Hi, ta mặc kệ trong lòng ngươi muốn như thế nào, nhưng lần này ta thiếu ngươi một mạng, cho nên ta có thể giúp ngươi một việc chỉ cần không trái với tín niệm của ta là được, thậm chí là muốn ta cứu ngươi một mạng, nhưng có điều ta muốn nói với ngươi, đừng coi sự nhẫn nại là yếu đuối, nhẫn nại cực hạn là tôn nghiêm, nếu ngươi chà đạp tôn nghiêm của ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Đạt Vân Hi vốn đang mỉm cười liền biến thành khẽ tươi cười, nàng vuốt ve tai Lăng Tân, động tác không thô bạo tí nào, cười nói:
- Lời nói này mới có tôn nghiêm của nam nhân chứ, xem ra Lăng Tân tiên sinh cũng đang dần dần phát triển lên nha... Hì Hì, yên tâm đi, điểm mấu chốt tôn nghiêm của Lăng Tân tiên sinh là điều gì, ta muốn biết, ta tuyệt đối sẽ không vượt qua giới hạn, tín niệm của Lăng Tân tiên sinh lần đầu ta mới được nghe, vậy Lăng Tân tiên sinh có thể nói cho ta biết không?
- Tín niệm của ta sao?
Lăng Tân yên lặng nhắm mắt lại, hơn nửa ngày sau hắn mới lên tiếng:
- Tín niệm của ta là thiện ác có báo, còn có làm thế giới này trong sạch, cái gọi là đạo đức, pháp luật, tiền tài, quyền thế áp bức, làm cho người thường không sống nổi, tôn nghiêm bị chà đạp, tín niệm bị phá vỡ, sinh mạng bị uy hiếp, cho bọn họ có một chút hi vọng... Đúng vậy, là hi vọng, đây là một thế giới không có kỳ tích, bất cứ chuyện gì kỳ thật đều là tất nhiên, giống như người giàu sẽ áp bức người nghèo, đại bộ phận quan viên đều giống nhau, đó là một trong rất nhiều điều tất nhiên... Mà cái ta muốn làm là phá vỡ những điều tất nhiên độc ác này, chỉ còn lại công bằng lương thiện.
Đạt Vân Hi buông tai hắn xuống, sau đó bĩu môi suy nghĩ, lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Lăng Tân tiên sinh nói có sơ hở a, ngươi phân định thiện ác, vậy ai đến phán xét? Do ngươi sao? Pháp luật sao? Nhóm người xấu kia sao? Hay là đại bộ phận người? Còn một điều... vị trí của Lăng Tân tiên sinh là ở đâu? Ngươi là Thánh nhân đứng ở vị trí đạo đức tối cao nhìn xuống? Hay là Ma thần đứng dưới vực sâu của tội ác?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vô Hạn Tương Lai.