Q2 - Chương 9: Tâm thần, tâm ma, ba không
-
Vô Hạn Tương Lai
- Zhttty
- 5516 chữ
- 2020-05-09 09:27:28
Số từ: 5500
Quyển 2: Trở nên mạnh mẽ
Dịch: truongtieutuyet
Biên: Drovenger
Nhóm dịch: Vô Hạn Chi Tâm
Nguồn: bachngocsach.com
Lăng Tân sử dụng Phong thần bảng tìm được vị trí Đạt Vân Hi một cách đơn giản, thiếu nữ này vẫn ở trong quán trà không rời đi, có trời mới biết nàng uống nước trà chẳng lẽ bị nghiện luôn rồi sao? Tiếp đó Lăng Tân bắt một chiếc taxi đi về hướng quán trà, khi hắn đi vào phòng, nữ nhân này dĩ nhiên là rất không có hı̀nh tượng nằm trên bàn, trên bàn còn có mấy bình trà, xem ra lúc trước nàng thực sự đã uống rất nhiều.
-... Đã về, Lăng Tân tiên sinh, một chút xíu tôn nghiêm của nam nhân ngươi cũng không có hay sao? Để cho một thiếu nữ chờ ngươi ở đây lâu như vậy, ngươi biết ăn uống không đúng giờ sẽ có hậu quả gì không?
Bộ dạng Đạt Vân Hi vốn đang như mây trôi nước chảy hững hờ, vừa nhìn thấy Lăng Tân trở về lập tức phảng phất như có tinh thần, nàng liền đứng lên, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng thân hình vẫn bảo trì dáng vẻ như cũ, cứ như vậy tùy ý đi tới bên cạnh Lăng Tân, mỉm cười giơ tay về hướng lỗ tai của hắn nói.
Lăng Tân nghiêng nghiêng đầu một chút, như có như không tránh qua, né tay của nàng nói:
- Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh ăn thứ gì đó, cũng thuận tiện nói với ngươi tình huống trước mắt...
Nói xong, hắn không đợi Đạt Vân Hi phục hồi tinh thần lại, quay người liền phối hợp đi ra ngoài. Đạt Vân Hi tay chụp không trúng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, nàng cũng không chụp lỗ tai Lăng Tân thêm nữa, ngược lại là nhu thuận đi theo sau lưng Lăng Tân, bộ dạng như vậy thật sự giống như cô vợ nhỏ hiểu chuyện. Nhưng không biết vì cái gì, Lăng Tân cảm thấy rất lạnh sau lưng, cảm thấy nữ nhân này nhất định sẽ làm gì đó bất cứ lúc nào.
-… Tình huống cơ bản chính là như vậy, giết năm người, thả hai người, hai người kia có thiện có ác, tội không đáng chết, cho nên coi như là cho bọn hắn một cơ hội hối cải để làm người, những...chuyện này là chuyện nhỏ... Ngươi cảm thấy vấn đề của ta có lớn không?
Lăng Tân cùng Đạt Vân Hi ngồi đối diện trên sân thượng, hai người vừa nãy đã mua một ít thực phẩm chế biến sẵn cùng hai chai nước, cứ như vậy vừa ăn vừa nói chuyện, đây cũng là yêu cầu của Đạt Vân Hi, nàng nói muốn vừa ăn tối vừa ngắm nhìn những vì tinh tú, Lăng Tân không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý với yêu cầu này của nàng, liền đi mua một ít thực phẩm thuận tiện mang theo, sau đó tìm một tòa cao ốc leo lên đến sân thượng, lúc này mới có hắn mới có thời gian miêu tả kỹ càng những chuyện phát sinh.
Đạt Vân Hi có lẽ không phải một nữ nhân ôn nhu hiền lành, nhưng không thể phủ nhận nàng lại là một người nghe rất hợp cách, lúc Lăng Tân nói chuyện, nàng cũng không tùy ý nói chen vào, chỉ là im im lặng lặng vừa ăn vừa nghe, đợi đến lúc Lăng Tân hoàn toàn kể xong quá trình giết người, nàng mới mở miệng hỏi:
- Vấn đề gì? Ý ngươi là chuyện tranh đoạt Phong thần bảng ngày mai sao?
- Không phải... Ta nói là ta rất có thể có bệnh tâm thần, ách, ngươi nghe nói đến chứng ức chế tiềm ẩn bao giờ chưa?
Lăng Tân nghĩ nghĩ rốt cuộc mở miệng nói.
- Low Latent Inhibition? Chứng ức chế tiềm ẩn?
Khuôn mặt Đạt Vân Hi vốn đang một mực bình tĩnh tươi cười rốt cuộc lộ ra một tia kinh ngạc, nàng lập tức rất nghiêm túc nhìn về phía Lăng Tân, cho đến lúc Lăng Tân liên tục gật đầu xác nhận, nàng lúc này mới thở ra một hơi nói:
- Khó trách, vẫn cảm thấy trạng thái tinh thần của ngươi có chút vấn đề, nếu là người bình thường... sao có thể sẽ chấp nhất tại ranh giới thiện ác như vậy chứ? Cũng chỉ có thể là loại người có bệnh này mới có thể như vậy.
Chứng ức chế tiềm ẩn, là một loại triệu chứng mà đại não mất năng lực điều tiết nhất định, cẩn thận hình dung mà nói thì người có loại bệnh này, thường thường sẽ rất dễ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh.
Một người bình thường tồn tại trong thế giới thực tế, đều luôn luôn tiếp thụ đủ loại tin tức ở mọi thời khắc, ví dụ như mắt thấy màu sắc của sự vật, độ lớn, vị trí, cấu tạo, thậm chí sẽ biến hóa như thế nào trong tương lai gần..., đó là tin tức từ các loại sự vật, còn có các loại âm thanh tai nghe được, nơi phát ra, độ mạnh yếu vân vân… những tin tức này cũng đồng dạng được đại não tiếp nhận, cho nên đại não có một loại kết cấu ức chế tên là Latent Inhibition, sẽ khiến cho tin tức không quan hệ đến việc đang làm bị cách ly hoặc là xóa bỏ khỏi lực chú ý, do đó đại não sẽ chỉ tiếp thụ tin tức chủ động tiếp nhận, đó chính là cơ chế làm việc của đại não người bình thường.
Mà người có chứng ức chế tiềm ẩn, tức là Low Latent Inhibition, như vậy hiệu quả của loại cơ cấu ức chế này sẽ bị suy giảm một mức độ lớn thậm chí hoàn toàn biến mất, do vậy đại não mỗi thời mỗi khắc đều phải tiếp thụ hơn nữa xử lý vô số tin tức, tình huống như vậy sẽ khiến cho ý thức người bệnh hoàn toàn đổ vỡ, cho nên nói chung, người có chứng Low Latent Inhibition chỉ có hai loại tình huống: kẻ điên, hoặc là thiên tài.
Người có chỉ số IQ ở mức trung bình trở xuống nếu có Low Latent Inhibition, đại não sẽ không cách nào xử lý nổi vô cùng vô tận tin tức, làm cho trạng thái suy nghĩ rơi vào trạng thái hỗn loạn mà suy sụp, còn nếu như là người có chỉ số IQ cao bị Low Latent Inhibition, đại não sẽ đem những tin tức vô cùng vô tận này phân loại cùng lựa chọn, rất có thể bởi vì những tin tức này kích thích mà bộc phát tư chất thiên tài, cho nên người có bệnh này chia làm hai loại hoặc là người điên, hoặc chính là thiên tài như Enstein, Leona Davinci...
Lăng Tân từ khi còn rất nhỏ đã là một thần đồng, đây là sự thực có thể thấy được từ những kinh nghiệm của Lăng Tân năm mười mấy tuổi, nhưng trước kia hắn cũng không cảm thấy mình bị Low Latent Inhibition, bởi vì trước khi lấy được Phong thần bảng Lăng Tân có một thói quen, chính là sự tình nào không nghĩ ra sẽ tạm thời bỏ qua, cho đến khi có thể nghĩ thông suốt sẽ lại cẩn thận suy xét, nhờ vậy suy nghĩ tránh được tình trạng rơi vào vòng lặp vô hạn, nhưng sau khi hắn có được Phong Thần bảng, loại bản năng tạm thời bỏ qua này lại đột nhiên biến mất, tận lực để tâm đến các loại vặt vãnh, chỉ vì một chút xíu tin tức mà suy nghĩ đến cùng, đủ loại biểu hiện đều cho thấy hắn rất có thể là đang bị hội chứng ức chế tiềm ẩn, sự ức chế của đại não đã suy yếu hoặc là biến mất.
-... Vậy ngươi muốn thế nào?
Đạt Vân Hi nghe Lăng Tân tự thuật xong, nàng bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Chữa trị hoàn toàn loại bệnh tâm thần này, hoặc phong ấn nó lại, dựa vào khả năng của Phong Thần bảng, vấn đề này xác thực rất dễ giải quyết.
Lăng Tân thở ra một hơi nói ra. Chỉ có Đạt Vân Hi lại là lắc lắc đầu nói:
- Lăng Tân, về ý nghĩ này của ngươi, ta cho rằng vẫn cần phải suy xét thật cẩn thận mới được... Ngươi có cho rằng chỉ số IQ đại biểu cho thiên tài không?
Lăng Tân lập tức ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày sau hắn mới lắc đầu nói:
- Không thể, chỉ số thông minh chỉ là trình độ cùng tốc độ não lý giải sự vật sự việc mà thôi, có rất nhiều người IQ cao lại tầm thường vô vị, cho nên chỉ số thông minh chỉ có thể đại biểu cho khả năng cùng tốc độ não suy nghĩ, quan hệ với thiên tài xác thực không lớn... Ta minh bạch ý của ngươi, chỉ số thông minh chỉ là thuộc tính cơ bản của não, mà hình thức tư duy mới là thứ tối trọng yếu nhất, ta là người có chỉ số IQ cao, nhưng nếu không có Low Latent Inhibition, có thể ta cũng sẽ là một người tầm thường vô vị? Bởi vì một khi phương thức tư duy của ta mất đi, chỉ số thông minh dù cao cũng không có đất dụng võ, ý của ngươi là như vậy sao?
Hình thức biểu hiện lớn nhất của loại bệnh Low Latent Inhibition này, chính là vô cùng vô tận tin tức không ngừng tràn vào đại não, người có IQ cao có thể dựa vào những tin tức này phân tích ra rất nhiều sự tình, ví dụ như tiến hành suy luận phân tích như thám tử vậy, đều dựa vào những chi tiết rất nhỏ để tiến hành phân tích, cho nên Lăng Tân mới nói như vậy.
- Ngươi minh bạch là tốt rồi... Như vậy ta hỏi ngươi, nếu như chữa trị hoàn toàn hoặc phong ấn Low Latent Inhibition... Vậy ngươi còn có thể là ngươi sao? Ngươi còn có năng lực phân tích cùng khả năng sắp xếp bố cục như bây giờ sao? Ngươi còn có thể đối kháng với người giữ Phong Thần bảng khác được sao? Ngươi...còn có thể tiếp tục quán triệt lực lượng của mình sao?
Đạt Vân Hi nhấp nháy đôi mắt, phảng phất như trân châu đen, nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lăng Tân...
Vấn đề này thật sự khó có thể trả lời, phảng phất như muốn sinh tồn, hay là muốn hủy diệt, Lăng Tân cũng minh bạch rất rõ, sau khi hắn có được Phong Thần bảng, liên quan đến rất nhiều nhân quả, đã hoàn toàn không có khả năng trở lại cuộc sống bình thường trước kia, hoặc là hắn không ngừng trở nên mạnh mẽ, không ngừng đoạt được Phong thần bảng trong tay người khác, cho đến lúc đứng trên đỉnh cao, hoặc là người khác trở nên mạnh mẽ, cuối cùng giết chết hắn cướp lấy Phong Thần bảng, ngoài ra không còn con đường nào khác, muốn sinh tồn, hay là muốn hủy diệt...
Chỗ dựa lớn nhất của Lăng Tân hiện tại căn bản không phải nội lực, có lẽ vài chục năm nữa, nội lực tăng trưởng đến mức không sợ vũ khí nóng, hắn có thể bỏ qua phần lớn lực lượng thế tục, nhưng vẫn tuyệt đối không thể bỏ qua được người giữ Phong thần bảng khác, chỗ dựa lớn nhất của hắn là trí tuệ thiên phú, còn năng lực bố cục và phân tích, nếu như không có năng lực phân tích cùng bố cục này, như vậy hắn sau đó cũng không quá đáng chỉ có thể đau khổ vùng vẫy, cuối cùng vẫn là không thể thoát khỏi viễn cảnh bị người giữ những mảnh Phong thần bảng còn lại tiêu diệt, cho nên nếu như nói Low Latent Inhibition là ngọn nguồn phương thức tư duy của hắn, như vậy thật đúng là không thể nào chữa trị hoặc phong ấn.
- Hiện tại ta có hơn 6000 điểm nhân quả, là đến từ việc giết chết những tên Nhân Nghĩa bang ngụy cảnh sát kia, nói chung, tiêu hao trong khoảng 3000 điểm nhân quả, thời không nghịch lưu sinh ra ta còn có thể miễn cưỡng chống chọi, nhưng nếu tiêu hao nhiều điểm nhân quả hơn mức đó, như vậy có thể sẽ rất nguy hiểm...
Lăng Tân thì thào như vậy, nói xong hắn nhíu mày, vừa vuốt vuốt sống mũi vừa nói:
- Ta không biết căn bệnh Low Latent Inhibition này đối với ta mà nói đến cùng là cái gì, nếu như chữa trị cùng phong ấn nó tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của ta, như vậy rất có thể từng này điểm nhân quả căn bản không đủ...
- Nhưng mà cho dù như thế nào! Chủ ý của ta đã định, nhất định phải chữa trị cùng phong ấn hoàn toàn Low Latent Inhibition, bởi vì ta không muốn tín niệm của bản thân bị thanh âm giả dối hư ảo này ảnh hưởng!
Sau khi Lăng Tân nói xong lời này, hắn lập tức cầm Phong thần bảng lên chuẩn bị hành động. Mà Đạt Vân Hi lại giơ một tay đến kéo hắn lại nói:
- Thanh âm giả dối hư ảo gì vậy? Ngươi có chuyện gì chưa nói cho ta biết sao?
Lăng Tân dừng lại một chút, hắn cũng không chậm trễ, lập tức nói ra thứ khiến hắn một mực để tâm vào những chuyện thiện ác vặt vãnh kia, mỗi lần đều do thanh âm này dẫn dắt, sau đó tư duy lập tức rơi vào vòng lặp vô hạn, không ngừng nghĩ đến một số vấn đề kỳ thực rất đơn giản, liên tục suy nghĩ cùng phân tích, nhưng lại không cách nào đạt được đáp án chính xác, ví dụ như loại ảo tưởng về thiện cùng ác kia, kỳ thật bất kỳ người trưởng thành bình thường nào cũng biết, trên đời này làm sao có người thuần túy ác thuần túy thiện? Nhất niệm thành Phật, cũng có thể nhất niệm thành Ma, kẻ ác có thể bởi vì phải làm trái với lương tâm mà rơi lệ, người lương thiện cũng có thể vì lợi ích mà giết người, nhiều vô số, nhưng tổng kết lại mà nói, con người chính là tập hợp thể của thiện và ác, sao có thể phân chia ra thuần túy thiện thuần túy ác?
- Rất giống như rơi vào… tâm ma a.
Sau khi Đạt Vân Hi nghe xong lời Lăng Tân thuật lại, nàng nhíu đôi mi thanh tú lại nói với vẻ kỳ quái.
- Tâm ma?
- Đúng vậy, hình dung giống như một số đạo gia hoặc là phật gia trong điển tịch, tại thời điểm trọng yếu trước khi người đó thành phật hoặc là thành tiên, tư tưởng cuồng bạo sẽ xâm lấn tâm trí, nếu là người ý chí không kiên cường nhất định sẽ thất bại, tình hình ngươi như vậy thật rất giống, hơn nữa căn cứ theo lời ngươi, tựa hồ sau khi có được Phong thần bảng mới xuất hiện Low Latent Inhibition... Có khi nào là do Phong thần bảng dẫn phát loại bệnh này? Cũng có thể... đây căn bản không phải bệnh, mà là tâm ma của ngươi đang tác quái, chỉ là bản thân không nhận thức được mà thôi.
Đạt Vân Hi gật gật đầu hồi đáp.
Lăng Tân lập tức lại nhíu mày, hắn không ngừng suy nghĩ về tâm ma cùng tất cả các loại tình huống, trạng thái như vậy giằng co khoảng mấy giây, lúc này Đạt Vân Hi mới thở dài vỗ vỗ vai hắn rồi nói:
- Bất kể là Low Latent Inhibition, hay là tâm ma tác quái, ý chí của ngươi còn chưa đủ kiên định, còn chưa đủ để chịu đựng được phương thức tư duy như vậy, nếu ý chí của ngươi đủ mức độ kiên định, có thể tâm không lay chuyển sử dụng phương thức tư duy này, như vậy rất có thể sẽ còn mạnh hơn ngươi hiện tại mấy lần, tuy vậy ngươi cũng không cách nào triệt để loại bỏ hình thức tư duy này, bằng không tương lai làm sao có thể tranh đấu cùng người khác được? Cho nên đề nghị của ta là..
- Khiến trạng thái Low Latent Inhibition của ngươi xuất hiện độc lập đi, tức là tạo ra thêm một nhân cách giả, nhân cách chính là ngươi hoàn toàn không có phương thức tư duy Low Latent Inhibition hoặc trạng thái tâm ma, chỉ có tư tưởng cùng ý chí bản thân ngươi, vô luận là quán triệt tín niệm hiệp khách của ngươi, hay là tiếp nhận, đối mặt thế giới này cũng được, nhân cách chủ có đủ tất cả tư tưởng cùng cảm tình ngươi sở hữu. Về phần nhân cách giả được tạo ra, bởi vì muốn sử dụng Low Latent Inhibition cùng đối mặt với tâm ma, cho nên dứt khoát không cho hắn có tình cảm cùng cảm giác, nếu không lại sẽ bị loại phương thức tư duy này cùng tâm ma ảnh hưởng, nói đơn giản một chút, nhân cách chủ chính là ngươi, kế thừa tất cả tình cảm cùng cảm giác, mà nhân cách giả của ngươi ngoại trừ có phương thức tư duy Low Latent Inhibition, tình cảm và cảm giác đều không có, sẽ không bị Low Latent Inhibition ảnh hưởng, nhờ vậy, không phải ngươi vừa bảo lưu được Low Latent Inhibition, vừa không bị nó quấy rối sao?
Đạt Vân Hi vừa nói xong, hai mắt Lăng Tân lập tức sáng ngời, biện pháp này thật sự vô cùng tốt, dễ dàng giải quyết tình huống khẩn cấp trước mắt, vừa giúp cho hắn không bị Low Latent Inhibition quấy nhiễu, lại không mất đi lực lượng đến từ Low Latent Inhibition, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, điểm duy nhất cần lưu ý là có khả năng nhân cách giả cường đại quá mức, cuối cùng có thể sẽ cắn nuốt sạch nhân cách thực, hoặc là nhân cách giả không có bất kỳ quan niệm thế nào là đúng thế nào là sai, đến cuối cùng có thể phạm phải sai lầm không thể tha thứ, những điều này đều là chuyện hắn cần phải lưu ý.
- Biện pháp này rất tốt! Bất quá còn có thể cải tiến thêm một chút, không sử dụng nhân cách giả, dùng chính ta làm nhân cách chủ, phân liệt nhân cách thành hai phần, một phần là nhân cách chủ kế thừa tình cảm cùng tín niệm, một phần là nhân cách phụ kế thừa phương thức tư duy Low Latent Inhibition, hai loại nhân cách đều là chính mình, sẽ không bởi vì một nhân cách ngủ say, một nhân cách khác xuất hiện làm xảy ra vấn đề gì, hơn nữa cũng giải quyết được điểm bất ổn ta thấy, biện pháp này thực sự tốt! Về phần phân liệt nhân cách như thế nào, tốt nhất là loại phân liệt nhân cách rất nhỏ, đợi đến khi tương lai ta hoàn toàn có thể quán triệt tình cảm cùng tín niệm, không sợ phương thức tư duy Low Latent Inhibition quấy nhiễu nữa, khi đó sẽ đem hai loại nhân cách hợp lại làm một, biện pháp này tốt!
Lăng Tân lập tức kinh hỉ nói, đồng thời hắn cũng cầm Phong thần bảng lên, cẩn thận suy nghĩ phân liệt nhân cách như thế nào, phân phối cảm giác, tín niệm, phương thức tư duy như thế nào… sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng toàn bộ, hắn mới tiến hành lần trị liệu triệt để này. Chỉ là Lăng Tân cũng không biết, hợp lại nhân cách chủ có đủ tình cảm và cảm giác, cùng nhân cách phụ có phương thức tư duy Low Latent Inhibition, đó chính là một việc khó khăn đến mức nào... Khó khăn đến mức ngay cả Phong thần bảng cũng không thể làm được...
Có thể thay đổi nhân quả, có thể xoay chuyển càn khôn... Thứ duy nhất không cách nào cải biến, nhìn có vẻ như nhỏ yếu, kỳ thật lại vô cùng cứng cỏi, nhân tâm...
Sau khi hoàn toàn suy tính cẩn thận xong, rốt cuộc Lăng Tân mới sử dụng Phong Thần bảng, lần trị liệu này không vô thanh vô tức giống mấy lần sử dụng trước, theo ý niệm của Lăng Tân, điểm nhân quả trên Phong thần bảng không ngừng thay đổi, đến khi trừ hơn 6000 điểm mới đình chỉ, mà một luồng sáng mãnh liệt vô cùng cũng bạo phát ra từ trong thân thể hắn.
Luồng sáng này vô cùng rực rỡ, tuy không quá mức chói mắt, nhưng sắc thái trong đó lại không cách nào dùng ngôn từ diễn tả được, Đạt Vân Hi quả thực nhìn đến mức nhập thần, nàng lần đầu tiên cảm thấy vốn từ của bản thân không đủ, sắc thái trước mắt này so với cầu vồng còn đẹp hơn vô số lần, đoán chừng chính là ánh sáng do tất cả sắc thái trên thế giới tập hợp lại mà thành.
Bất quá ánh sáng này bộc phát chỉ ngắn ngủi mấy giây, đến khi ánh sáng hoàn toàn tan biến, Lăng Tân y nguyên hoàn hảo không tổn hao gì đứng nguyên tại chỗ, chỉ là nét mặt của hắn không còn vẻ kinh hỉ cùng thận trọng trước kia, thứ duy nhất còn lại chỉ có vẻ mặt lạnh nhạt, không vui vẻ không sợ hãi, không đau đớn không thống khổ, trên mặt hắn không còn chút mảy may biểu lộ nào tồn tại.
-... Ta là Lăng Tân.
Từ sau khi sử dụng Phong thần bảng Lăng Tân chỉ nói một câu duy nhất, sau đó hắn một mực ngồi ven sân thượng tòa cao ốc với vẻ mặt lạnh nhạt, không để ý tới ánh mắt hiếu kỳ của Đạt Vân Hi, chỉ yên lặng ngắm nhìn cảnh vật Thượng Hải ban đêm, hồi lâu cũng không hề nói ra nửa chữ.
- Cái gì? Ta biết rõ ngươi là Lăng Tân a, nói một câu như vậy? Không phải là không chữa trị Low Latent Inhibition được, ngược lại biến thành kẻ ngốc nghếch ngây dại chứ?
Đạt Vân Hi thật sự là hiếu kỳ đến chết đi được, nàng cứ như vậy nhìn xem Lăng Tân hơn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được giơ tay nhéo tai Lăng Tân. Phản ứng của Lăng Tân lại ngoài dự liệu của nàng, trước kia Lăng Tân tuy rằng do mắc nợ ân tình, cho nên đều làm như không thấy những hành động của nàng, kỳ thật trong nội tâm vẫn có chút phản kháng, mỗi lần bị nhéo lỗ tai hắn đều là cau mày, thậm chí phát sinh cảm xúc phẫn nộ... không tính trường hợp cá biệt, nhưng tổng quát mà nói luôn có chút ít cảm xúc phản kháng, vậy mà hiện tại, hắn bị nhéo tai lại hoàn toàn không có chút cảm xúc phản kháng nào, điểm này Đạt Vân Hi thông qua tinh thần lực của bản thân, cảm giác được thật sự rất rõ, trước mắt Lăng Tân ngay cả một chút cảm xúc đều không hề có.
-... Lỗ thủng rất lớn.
Lăng Tân bỗng nhiên mở miệng nói.
- Hả…? Lỗ thủng gì cơ?
Phản ứng của Đạt Vân Hi cực kỳ đáng yêu, nàng lập tức nhìn phía trước ngực của mình, bất quá quần áo nàng mặc gần đây đều mang kiểu dáng khá cổ điển, đừng nói đến áo hở ngực, ngay cả cổ áo cũng cao kín tận cổ, chỉ lộ ra một chút xíu phần da trắng mịn như tuyết, vô luận như thế nào nhìn từ phía trên cũng sẽ không lộ ra chút gì, cho nên động tác này của nàng lại lộ ra vẻ rất đáng yêu cùng nét cẩn thận, nhưng mà rất rõ ràng, giờ phút này Lăng Tân căn bản không hề nhìn về phía ngực của nàng.
- Bố cục có lỗ thủng rất lớn...
Lăng Tân vô ý thức nắm thứ gì đó trước mắt, phảng phất như trên mắt hắn có đeo kính mắt vậy, chỉ là cái nắm này lại không trúng thứ gì, hắn rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó mới nhìn về phía Đạt Vân Hi nói:
- Đi thôi.
- Đi đâu cơ?
Đạt Vân Hi bị biểu lộ vô cảm của Lăng Tân làm cho có chút kinh ngạc, lúc này nghe hắn nói đi thôi, lập tức vô ý thức hỏi.
- Đi mua đồ ăn...
Lăng Tân nói xong lời này, liền quay người đi xuống cầu thang.
- Đồ ăn?
Đạt Vân Hi lần này lại càng cảm thấy ngu ngơ, nàng hơi có chút ngây ngốc nhìn đống đồ ăn bày ra đầy trên mặt đất, lại thì thào nhắc hai chữ đồ ăn nhiều lần, lúc này mới ngây ngốc đi theo Lăng Tân, đây là lần đầu tiên nàng ăn đến bội thực với nam nhân khác ngoại trừ cha mình, vừa nghĩ tới hai chữ bội thực, nàng lập tức hận đến ngứa răng ngứa lợi. Nhưng vừa nghĩ tới bản mặt người chết của Lăng Tân, nàng lập tức lại cảm thấy có chút ủ rũ... Nếu quả thật là đã tạo ra nhân cách phụ, hoàn toàn không tình cảm không cảm giác mà nói... như vậy khi dễ hắn chính là chuyện hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào.
( Luôn phải giữ gìn phong thái mới được... Ách, cần phải rụt rè, phải bảo trì mỉm cười của hảo nữ nhân mới được, đúng vậy, cười lên a... )
Đạt Vân Hi lập tức lại hơi nở nụ cười, ôn nhu cùng bình thản, nụ cười xinh đẹp làm dung nhan của nàng thật sự giống một nữ hài nhu thuận đáng yêu, chỉ là cặp mắt như trân châu đen đang không ngừng chuyển động, phảng phất giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó…
- Nếu loại phương thức tư duy này thật sự xuất phát từ Low Latent Inhibition mà nói... như vậy thời điểm suy nghĩ bởi vì lấy được đại lượng tin tức, đại não cần phải liên tục được bổ sung năng lượng, không phải năng lượng như nội lực hoặc là ma lực, mà chỉ là năng lượng cùng chất dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, ví dụ như đường glu-cô, axít amin các loại...
Lăng Tân vừa ăn táo vừa nói những lời này.
- Những điều này ta cũng biết...
Những điều này Đạt Vân Hi biết rất rõ, trí nhớ trời sinh của nàng vốn tốt đến kinh người, hơn nữa sức ghi nhớ đối với một số chuyện kỳ quái lại càng tốt, cho nên những chuyện kỳ quái thường được ghi nhớ như in trong đầu nàng, về chi tiết của Low Latent Inhibition, cũng là một bộ phận được nàng ghi nhớ một cách tỉ mỉ, ví dụ như người có được loại bệnh này, trí lực cao sẽ là thiên tài, trí lực trung bình mà nói sẽ trở thành người điên, vì vô số tin tức từ môi trường bên ngoài không ngừng đi vào trong não, nếu như trí lực không cao, rất dễ dàng bị vô cùng vô tận tin tức này vùi lấp. Ví dụ người có chứng Low Latent Inhibition chứng kiến một người khác đang đi tới, trong mắt hắn rất có thể không phải chỉ thấy một người, mà là thấy một đống máu thịt cùng với khung xương đang đi tới, sự di động của máu, nơi chịu lực giữa các khớp xương... mặc dù những ví von này hơi khoa trương một chút, nhưng mà trạng thái tinh thần của người bệnh Low Latent Inhibition chính là như vậy, một chút tin tức đều được phân tích ra vô số dữ kiện, cho nên hoặc là thiên tài, hoặc là người bệnh tâm thần.
Ngoài ra, người có chứng Low Latent Inhibition nếu không trở thành kẻ điên, khắc phục được sự quấy nhiễu của chứng bệnh này, dần dần nắm giữ phương pháp xử lý phân tích vô số tin tức này, như vậy khi hắn lợi dụng vô số tin tức để phân tích cùng suy luận, sẽ cần phải ăn đồ ăn để bổ sung năng lượng, ví dụ như hoa quả, ví dụ như các loại đồ ăn ngọt, những thứ này đều là để bổ sung sự tiêu hao năng lượng kịch liệt của não khi phân tích suy luận. Không thể nghi ngờ, giờ phút này Lăng Tân đúng là như vậy, chỉ là đồ ăn hắn lựa chọn cũng hơi kỳ quái một chút, chỉ mua duy nhất một loại là táo với số lượng lớn.
-... Nhưng ngươi không phải chỉ cần ăn táo như vậy chứ? Uống chút đồ uống chứa a xít amin không phải tốt hơn sao?
Đạt Vân Hi nói với vẻ hiếu kỳ.
- Thói quen... Là thói quen sao?
Lăng Tân có chút nhíu mày, bất quá hắn lập tức nhìn về phía Đạt Vân Hi nói:
- Ngày mai Thượng Hải sẽ đại biến, bố cục của ta có một chút lỗ hổng, hiện tại đi sửa chữa đã không còn kịp, cho nên chỉ có thể nhờ cậy ngươi, đến tối ngày mai, nhân cách chính của ta sẽ giao tin tức còn lại cho ngươi... Khi đến lúc ngươi sẽ cần phải chờ ở chỗ đó, hết thảy xin nhờ cậy ngươi rồi, chỉ cần có thể ngăn cản hắn 30 phút là được.
Đạt Vân Hi dùng ngón tay chỉ chỉ cặp môi đỏ mọng của mình, nàng hơi nở nụ cười nói:
- Cái này không có vấn đề gì, nhưng mà ngươi nên cảm tạ ta như thế nào đây? Trời ạ, Lăng Tân tiên sinh này, chợt phát hiện thấy ngươi đã mắc nợ ta rất nhiều thứ a, các khoản nợ đó đều không định trả sao? Cho nên muốn nhắc ngươi cho ngươi nhớ một chút, ngươi thiếu nợ rất nhiều nha.
-... Như vậy chúng ta nói tiếp bố cục lần này.
Lăng Tân cắn một quả táo, không để ý tới lời Đạt Vân Hi, chỉ nói:
- Có một số việc phải nói cho ngươi biết trước khi nhân cách này của ta ngủ say, bởi vì một người có hai loại tính cách như vậy, tiêu hao đối với đại não quá lớn, cho nên mỗi 24 tiếng đồng hồ ta có thể xuất hiện tối đa 12 tiếng đồng hồ, nếu như vượt quá thời hạn này, ta rất có thể sẽ không chịu nổi lượng tin tức quá lớn liên tục mà sa vào trạng thái tâm thần bất ổn, cho nên thừa dịp đang sử dụng phương thức tư duy của nhân cách phụ, nhất định phải nói cho ngươi biết chi tiết một số hành động kế tiếp của ta...
- Này, Lăng Tân tiên sinh, tôn nghiêm nam nhân của ngươi đây sao? Nói sang chuyện khác là biểu hiện nên có của nam nhân hay sao?
Đạt Vân Hi sửng sốt một chút, nàng nói với vẻ bất bình, bất quá trên mặt nàng lại mang theo một tia vui vẻ cùng hiếu kỳ.
-... Tình huống cơ bản chính là như vậy, đầu tiên cần xác định thực lực tối đa của ngươi, nếu như muốn bố cục hoàn hảo mà nói... lực lượng phe mình nhất định phải hiểu rõ, tiếp theo ta cần một lượng tiền lớn, ước chừng khoảng 1 tỷ dollar, phương diện này cần phải làm phiền ngươi, sau đó...
Lăng Tân lấy Phong thần bảng từ trong lồng ngực ra nói:
- Đây là giao dịch rất công bằng, ngươi giúp ta lấy được ít nhất một nửa của Phong Thần bảng, ta giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng... Trở lại bên cha mẹ ngươi, ngươi cảm thấy giao dịch này thế nào?