• 206

Q1 - Chương 7: Mảnh Phong Thần bảng thứ ba


Số từ: 6617
Quyển 1: Tương lai bắt đầu
Dịch: truongtieutuyet
Biên: Drovenger
Nhóm dịch: Vô Hạn Chi Tâm
Nguồn: bachngocsach.com
Lăng Tân túm ngang cổ nam tử xăm trổ đầy mình, nâng hắn lên khỏi mặt đất, tên này thoáng cái đã trở nên hiền lành, dù tay chân bị gãy rất thống khổ nhưng hắn không hề giãy dụa chút nào vì đã triệt để ngất xỉu, chỉ nằm im một chỗ, đám người xung quanh cũng phục hồi lại tinh thần, cùng nhau xông về phía Lăng Tân, đám côn đồ ỷ đông nên rất hung hăng, xông lên rất tích cực. Lăng Tân xách theo tên nam tử kia nhảy ra ngoài, một tên vừa mới lao đến đã bị Lăng Tân đá một cước bay ra ngoài hôn mê bất tỉnh. Những người còn lại vẫn tiếp tục lao tới, Lăng Tân cầm nam tử xăm hình trong tay vung một vòng, làm đám côn đồ đang lao tới ngã hết xuống đất. Tiếp đó Lăng Tân tóm lấy một tên, dùng sức vặn cánh tay hắn một cái, ~rắc một tiếng rợn tóc gáy, cánh tay của tên côn đồ đã bị bẻ gãy, tiếp theo là tên thứ hai cũng chung số phận.
- Tốc độ đề thăng khoảng chừng hai lần, lực lượng tăng lên từ ba đến năm lần, với lực lượng như thế này sợ rằng quyền vương cũng chưa chắc so sánh được với ta... hơn nữa lực lượng cũng không tiêu hao chút nào, không hổ là nội lực trong truyền thuyết...
Động tác trên tay Lăng Tân không hề dừng lại, nhưng nội tâm vẫn vô cùng tỉnh táo, đây là một loại tỉnh táo không cách nào hình dung, hắn giống như một người đang đứng xem, liên tục bẻ gãy tay, làm đối phương gãy xương, lúc này hắn đã không phải suy nghĩ nhiều... chỉ dùng lý trí của mình đáp trả. Khi Lăng Tân lao đến cạnh tên thứ ba, tên này lập tức không ngừng xin lỗi, run rẩy chạy về phía sau, nhưng mà Lăng Tân còn chưa cho phép hắn được chạy, chỉ vừa mới túm lấy cánh tay, chưa kịp làm gì tên này đã hôn mê bất tỉnh ngã lăn ra rất, Lăng Tân vặn gãy cánh tay của tên này một cách nhẹ nhàng, không hề tốn chút công sức.
Lúc này, hai người nam tử xăm hình còn lại cùng những người xung quanh đều đã sợ nổi cả da gà, bọn họ cùng mấy tên côn đồ khác nhau, nhiều năm qua, mặc dù bọn họ chỉ được coi như mấy tên côn đồ, nhưng dù sao cũng là người trong hắc đạo, đến bây giờ còn chưa thấy qua người máu lạnh như vậy, bẻ tay người như bẻ đũa, nhẹ nhàng, dứt khoát. Phải biết xương một người vô cùng cứng rắn, chỉ cần không phải trẻ em cùng người già, cầm cánh tay một người trưởng thành bình thường vặn chỉ làm da thịt bị thương thôi, sao có thể dễ dàng vặn gãy như vậy? Hơn nữa Lăng Tân bẻ tay người không có chút lưỡng lự, khí lực trên tay hắn lớn đến mức nào, đừng nói là tay, chỉ sợ cổ cũng dễ dàng bị vặn gãy. Chỉ nhìn lực lượng mà nói, hai nam tử xăm hình đã từng gặp qua vài võ thuật gia có lực lượng, tốc độ rất nhanh, nhưng người thanh niên trước mặt lại có sự lãnh đạm làm bọn họ sợ khiếp vía... nói thật hắc đạo chém nhau, giết người bọn họ cũng đã nhìn thấy, nhưng tâm tình những người này đều rơi vào trạng thái điên cuồng, còn người thanh niên trước mắt thì lại hoàn toàn tỉnh táo, bẻ tay người giống như nhặt giấy vụn trên mặt đất, thái độ lãnh đạm này, bẻ tay một người xong tiếp tục đến kẻ khác, đây mới là chuyện khiến người khác cảm thấy rợn người.
Lúc này Lăng Tân vừa nhảy lên đuổi theo một tên côn đồ đã chạy ra mấy mét, đồng thời vặn gãy tay hắn, sau khi xong xuôi liền nhìn về phía hai nam tử xăm hình còn lại, hai người này toát mồ hôi không ngừng quay ngược lại, bọn hắn thật sự cũng không dám chạy trốn, mới vừa rồi Lăng Tân biểu hiện tốc độ nhanh kinh người, nếu bọn họ quay người chạy trốn, nhiều nhất trong mấy mét sẽ bị hắn đuổi theo, khi đó cho dù bọn hắn có nói gì đi nữa cũng nhất định sẽ biến thành tàn phế.
- Bằng… bằng hữu… ngươi xem đều là hiểu lầm thôi, ngươi trêu chọc chúng ta trước mà, không bằng chuyện này coi như đến đây kết thúc được không... Để an ủi bằng hữu, mấy người chúng ta sẽ cấp cho ngươi một khoản tiền, vậy được không?
Một nam tử xăm hình vội vã lấy lại bình tĩnh, thừa dịp Lăng Tân còn chưa đi tới hắn mở miệng nói.
- Là ta chọc giận các ngươi, nhưng thiện ác có báo, các ngươi đánh ta một trận, ta đã không đánh trả... nhưng nếu các ngươi tính toán phế một tay của ta, như vậy có nhân ắt có quả, ta cũng muốn phế đi một tay của các ngươi, nếu như ta là một người bình thường, vậy sẽ như thế nào, các ngươi sẽ làm gì?
Lăng Tân hít một hơi thật sâu đè ép lý trí xuống. Trong lòng hai tên này đều khẩn trương, bọn hắn liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương, một người lớn tiếng nói:
- Lão tử là thành viên của nhân nghĩa bang, nếu ngươi dám đụng đến ta! Nhân nghĩa bang nhất định sẽ giết cả nhà ngươi.
Trong lòng Lăng Tân càng giận dữ, hắn cũng không nói nhiều, đạp một phát dưới chân vọt ngay tới trước mặt nam tử này, mặc cho hắn đá tới một cước, chỉ né qua một chút, làm cho nam tử này nửa quỳ trên mặt đất, sau đó hai tay Lăng Tân hướng về phía bắp đùi hắn dùng sức vặn một cái, nam tử này như heo bị chọc tiết, sau hai chân Lăng Tân đem hai cánh cũng bẻ gãy hết, tứ chi đều bị phế bỏ. Vẫn chưa xong, Lăng Tân xông về phía trước nhặt lên một con dao, tới trước mặt tên nam tử kia vạch hai nhát, xong hai con mắt, thừa dịp hắn còn kêu thảm thiết, kéo đầu lưỡi ra cắt một nhát, nhất đao lưỡng đoạn…
- Thiện ác có báo, ngươi muốn giết cả nhà ta, ta liền phế toàn thân ngươi! Sau này cứ thế mà sống, muốn chết cũng không được!
Lăng Tân rất giận dữ, hắn nhìn về phía nam tử xăm hình nói. Sau đó nhìn về phía nam tử xăm hình còn lại, tên này đã bị dọa tới mức quỳ xuống liên tục đập đầu xuống đất, tè cả ra quần, Lăng Tân nhìn về phía hắn một lúc, thấy hắn điên cuồng dập đầu, sợ hãi đến mức không thể nói được gì thì chỉ đưa cho hắn con dao rồi nói:
- Tự phế đi một tay, chuyện hôm nay nếu cảnh sát hỏi thì không được nói, chính ngươi rõ hơn ai hết, nếu ta gặp phải chuyện gì, ngươi liền biến thành giống như hắn, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Nam tử xăm hình kia thở phào nhẹ nhõm, sau vài giây hắn liền dứt khoát cầm con dao lên, không nói hai lời cắt vào gân tay của mình, sau đó ôm cổ tay hét lớn. Lăng Tân quay đầu đi không thèm nhìn lại, kể cả đám côn đồ đang nằm dưới đất rên rỉ cũng không quan tâm, hắn trực tiếp nhìn về mấy thiếu nữ đang đứng trong góc kia, mấy người này nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì kinh hãi, quên mất cả gào thét hay chạy trốn, khi Lăng Tân đến gần, một nữ tử thoạt nhìn có vẻ đanh đá lớn tiếng nói:
- Nhìn cái gì vậy, đừng tưởng rằng có thể đánh nhau thì...
Lăng Tân căn bản không cho nàng cơ hội nói xong, túm lấy cánh tay, dùng sức vặn một cái, trực tiếp bẻ gãy, ngay cả kêu thảm cũng không thể, đau quá liền hôn mê bất tỉnh. Mấy thiếu nữ khác sợ hãi khóc lớn lên, một người ăn mặc lộ liễu nhất trong đám nói:
- Không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cũng không nói muốn phế tay của ngươi, tất cả đều do bọn hắn giở trò, chúng ta chỉ là qua đây chơi thôi...
- Đúng vậy chẳng qua các ngươi chỉ nhìn thôi, cho nên các ngươi nghĩ các ngươi không có trách nhiệm gì sao? Nếu các ngươi không phải là đồng bọn thì các ngươi có tư cách gì mà đứng đó nhìn? Như thế nào, không nói gì sao? Tự cho là mình không sai? Các ngươi đã là đồng bọn, ta cũng sẽ đối xử công bằng! Là nữ nhân thì sao? Đáng chết là giết, đáng phế là phế, các ngươi một người đều không trốn thoát!
Lăng Tân cười lạnh nói, sau đó lại dùng sức phế bỏ cánh tay của một người, còn thừa lại hai người đang khóc không ngừng, một người la lớn:
- Ngưu Lệ, nàng là con của cục trưởng cảnh sát, làm như vậy đối với nàng, nhất định ngươi sẽ bị bắn chết!
Lăng Tân sửng sốt một chút, rồi phá lên cười, không thèm quan tâm, bẽ gãy tay cả hai người rồi đi ra khỏi ngõ hẻm.
- Thiện ác có báo! Cho dù là Thiên hoàng cũng là như vậy! Ta còn sợ một cục trưởng cảnh sát sao? Muốn trách thì tự trách mình chơi với hắc đạo! Tín niệm của ta các ngươi sao có thể hiểu? Nếu cục trưởng cảnh sát thẩm vấn tra án, vậy còn không sao, nếu như vì con báo thù, ta cũng không phải quả hồng mềm, sao có thể để mặc cho các ngươi vuốt ve?
Lăng Tân chỉ cảm thấy tức giận trong lòng mình đã biến mất, hắn thật sự cao hứng, hận không thể hát vang một tiếng, trong lồng ngực vạn trượng hào hùng, hiệp khách nên là như vậy, giận dữ giết người, năm bước máu rơi! Cục trưởng cục cảnh sát? Không biết tính cách thế nào nhưng ít nhất cũng không giáo dục được con, nếu hắn thật sự muốn vì con mà báo thù, thì Lăng Tân cũng không ngại cho hắn một đao, hiệp khách chân chính, sao lại phải lưu tâm quyền thế áp bức?
- Ta là hiệp khách, thiện ác ta sẽ báo! Nếu mộng tưởng và thân nhân đã chia lìa, như vậy từ hôm nay trở đi ta sẽ thực hiện tín niệm của chính mình!
Đêm đó Lăng Tân về nhà ngủ một mạch không hề mơ gì cho đến tận khi trời hửng sáng, nhưng lúc tỉnh ngủ bỗng nhiên hắn có một loại cảm giác, giống như hắn đang yên lặng nhìn thế giới này, lãnh đạm không hề có nhân tính, tâm tình, cảm giác không hề tồn tại, chỉ còn là một người quan sát thế giới...
-...Trước đây chưa từng cảm thấy như vậy.
Lăng Tân ngồi dậy từ trên giường, hắn tự nói với mình, rồi bắt đầu mặc quần áo. Trước đây Lăng Tân thường mơ thấy phần lớn là chuyện cũ ở cô nhi viện, sau trận hỏa hoạn năm hắn mười tuổi cho đến khi lấy được mảnh Phong Thần bảng, trong cơ thể hắn giống như có một tư tưởng chưa thức tỉnh, giống như lúc đối phó với mấy tên côn đồ, một loại cảm giác lãnh đạm như không phải của bản thân, tuy loại cảm giác này khá tốt nhưng hắn lại không thể nhận thức được. Dù sao con người cũng không phải là máy móc, cho dù có loại vô tình lãnh đạm này, một người dù cường đại đến đâu, thế nhưng không có tín niệm duy trì, loại cường giả này chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, khi đạt đến giới hạn thì... cuối cùng sẽ bị tín niệm kiềm chế, bị người có cùng một loại lực lượng tương đồng đánh bại...
- Những chuyện này tạm thời không nói đến, Trần Hạo Thao đã đi thực hiện mộng tưởng của hắn, dựa theo tính cách của hắn, nhất định lập tức dùng mảnh Phong thần bảng dự đoán thị trường chứng khoán, sau đó kiếm nhiều tiền rồi xây dựng tập đoàn công ty... Đương nhiên, nếu như hắn có thể suy luận ra năng lực của Phong Thần bảng, hơn nữa có đủ điểm nhân quả để sáng tạo ra vật nào đó không thuộc về thế giới này thì sẽ khác, mục tiêu của hắn sẽ tập trung vào những mảnh còn lại của Phong Thần bảng, đồng thời cố gắng tìm kiếm nhiều điểm nhân quả, dù sao so với tài phú, lực lượng trong tay càng đáng sợ hơn nhiều...
Lăng Tân vừa nói một mình vừa mặc quần áo, sau đó lấy nước lạnh rửa mặt, sau khi xong xuôi hắn liền lấy mảnh Phong Thần ra nhìn kĩ. Trên mảnh Phong thần bảng có hơn tám trăm điểm nhân quả, còn nhiều hơn tối qua một trăm điểm, xem ra đêm qua có tình huống khác xuất hiện sau khi hắn giải quyết xong... ví như con của cục trưởng cảnh sát có chuyện gì đó, hay mấy tên lưu manh kia khai ra chuyện gì giúp tăng thêm điểm, xem ra việc này khẳng định vẫn chưa xong...
- Thí nghiệm ngày hôm qua đã thành công, điểm nhân quả đạt được bất luận là thiện ác không quan trọng, chỉ quan tâm đến nhân quả, điểm này rất giống với lời của Thiên đạo trong sách, không quan tâm thiện ác hay đạo lý, chỉ có bắt đầu và kết quả, đúng là thiện và ác chẳng có quan hệ gì ở đây cả... Thôi hôm nay đi thăm cô bé kia cái đã, nàng cũng thật đáng thương, tận mắt thấy mẹ mình chết bên cạnh, phỏng chừng so với cô nhi như ta càng đáng thương hơn, dù sao cô nhi vốn đã không có cha mẹ, còn nàng lại tận mắt thấy mẹ mình chết thảm...
Lăng Tân thở dài, suy nghĩ một chút về lộ trình hôm nay, tiếp đó hắn mở cửa phòng đi đến trường đại học, bởi vì ngày hôm qua nghỉ, hôm nay lại muốn xin phép nghỉ học tiếp, như vậy phải giải thích với giáo viên chủ nhiệm mới được. Nhưng mà dù sao Lăng Tân cũng là thủ khoa của trường đại học, lại nhiều lần đi thi nhận giải thưởng lớn, quan tâm gì đến việc hắn không đến trường, với trí tuệ và tri thức của hắn, cũng đủ tham gia thi thạc sĩ, tiến sĩ rồi. Thật ra trong trường đại học cũng tốt, Lăng Tân có rất nhiều đặc quyền, khi phụ đạo ôn thi hắn rất dễ dàng xin nghỉ ở nhà, chỉ cần không quá một tháng là được, giáo viên cũng không vì thế mà tức giận gì, ngược lại nói trước tình huống đi thi cho hắn, hi vọng hắn có thể đem về giải nhất...
Khi Lăng Tân đến trường học thì cũng đã hơn mười rưỡi, giáo viên giảng giải những thứ trọng yếu trong kì thi, làm hắn phát mệt, nhưng mà hắn cũng chẳng nói gì cả, chỉ gật đầu, vâng vâng dạ dạ, nhờ vậy mới miễn cưỡng làm vui lòng giáo viên, chấp thuận cho hắn nghỉ, từ lúc xin phép đến khi xong, giáo viên này nói mất ba tiếng, công lực người này rất là thâm hậu a.
Lăng Tân gọi xe taxi rồi đi về hướng bệnh viện Thượng Hải, ở trong taxi, lỗ tai của hắn có vẻ như còn nhức nhức, không biết làm sao được, hắn chỉ có thể cười khổ không ngừng. Khi taxi vào đến bệnh viện, Lăng Tân liền bình tĩnh lại, tiếp đó mua chút hoa quả ở trước cổng, sau đó mới đi đến phòng bệnh có bảo vệ ở ngoài, còn chưa tới phòng bệnh, hắn đã thấy mấy người mặc âu phục thân hình vạm vỡ đứng ở trước cửa, ngoại trừ mấy người mặc âu phục này ra, còn có cảnh sát ngồi cách đó không xa, tình cảnh như thế làm Lăng Tân hơi sửng sốt, nhưng mà hắn vẫn rất bình tĩnh, chỉ chậm rãi đi lại gần phòng bệnh.
- Chờ chút, ngươi tìm ai.
Lăng Tân còn chưa đi đến nơi thì đã bị một người đàn ông lực lưỡng ngăn lại.
- Xin chào, ta là Lăng Tân, ta là người cứu cô bé ở vụ tai nạn, ta muốn tới thăm nàng.
Lăng Tân mỉm cười, đồng thời giao giỏ hoa quả cho hắn. Mấy người đàn ông này rõ ràng được huấn luyện rất quy củ, sau khi tiếp nhận giỏ hoa quả liền kiểm tra một chút, rồi gật đầu đưa lại giỏ hoa quả cho Lăng Tân và nói:
- Ta muốn đi vào hỏi mấy người cảnh sát, bọn họ có ghi chép vụ tai nạn, chắc chắn nhận ra ngươi, nếu không có vấn đề gì thì ngươi sẽ được vào.
Nói xong hắn liền đi vào trong phòng bệnh. Lăng Tân cũng không nói gì cả, đứng ở đó tò mò nhìn vào, cho đến khi người đàn ông này đi đến chỗ hai nhân viên cảnh sát, một người trung niên cảnh sát trong đó nhìn Lăng Tân rồi nói:
- Đúng vậy, chính là thiếu niên này làm việc nghĩa, ta còn tưởng ngày hôm qua ngươi sẽ đến thăm, không nghĩ thiên tài này, bài vở bộn bề quá nhỉ? Nghe nói ngươi là người học giỏi nổi tiếng trong trường đại học đúng không, tốt lắm.
Lăng Tân ngại ngùng cười cười, người đàn ông lực lưỡng kia cũng gật đầu nói:
- Được rồi, ta lục soát thân thể ngươi nữa là được. Đừng trách móc, nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ an toàn khách hàng.
Lăng Tân cũng không nói gì, hắn dang hai tay ra mặc cho người đàn ông này lục soát, rồi mới cùng hai người cảnh sát đi vào trong phòng bệnh. Phòng bệnh Vip này là của người có tiền ở, trừ phòng bệnh ra, còn có một phòng tiếp khách cùng người hầu, giờ phút này ở phòng khách đang có mấy nam tử mặc âu phục cùng vài cảnh sát, sỡ dĩ Lăng Tân nhận ra đó là cảnh sát mặc thường phục vì trên người họ đều đeo thẻ công tác, hiển nhiên muốn vào phòng bệnh này phải xuất ra thẻ chứng minh thân phận của mình. Mấy viên cảnh sát này đều là người trung niên, chỉ có người cảnh sát nhìn Lăng Tân thì mới hơn hai mươi tuổi, hình tượng của vị cảnh sát này cũng quá tệ hại, đầu bù tóc rối, không biết buổi sáng ngủ dậy xong có chải đầu hay không nữa, trên áo sơ mi thì toàn vết dầu mỡ, thậm chí còn mấy hạt cơm dính trước mặt, tuy vậy mặt mũi hắn cũng rất sáng sủa, khôi ngô.
- Các vị, chúng ta đã nói rất rõ ràng, vụ đâm xe liên hoàn cùng cái chết của La Phú Nhân có quan hệ rất lớn, thậm chí có thể do cùng một người sắp đặt, chúng ta phải để người giám thị bên cạnh, nhất định phải điều tra ra ai đã làm việc này.
Một người cảnh sát bụng phệ lạnh giọng nói. Mấy người mặc âu phục kia thoạt nhìn cũng chỉ mới hai lăm, hai sáu tuổi, xem bộ dạng cũng anh tuấn, nhưng mà thần sắc có chút gian xảo, một người nam tử trong đó liền cười lạnh:
- Đây là việc của tập đoàn La Thị, không có lý do gì mà các vị phải quan tâm, Kỳ Kỳ là người thừa kế duy nhất của tập đoàn La Thị, tất nhiên sẽ có rất nhiều người đến gây phiền phức, nhưng mà chúng ta sẽ toàn lực bảo vệ an toàn cho nàng, bên ngoài đều là người của tập đoàn bảo vệ nổi tiếng, còn hơn mười người phân bố ở khu vực gần bệnh viện, cho dù là ai cũng không thể làm tổn thương Kỳ Kỳ, không phiền đến mấy người quan tâm... Hay là, mục đích của các ngươi không phải là tên tội phạm bí ẩn kia, mà là muốn điều tra tập đoàn La Thị của chúng ta?
- Ngươi!
Mấy viên cảnh sát đều tức giận quát một tiếng, nhưng mà vị cảnh sát bụng phệ kia phất tay làm cho bọn họ bình tĩnh trở lại, tiếp theo hắn mới lên tiếng:
- Lần trước có tình huống tố cáo tập đoàn La thị, các ngươi đã biết rõ thông tin, ta cũng không nói thêm gì cả... Đây là văn kiện, các ngươi không thể cự tuyệt, bằng không chúng ta trở lại điều tra các ngươi, nửa năm, một năm, để xem không còn đầu óc La Phú Nhân thì các ngươi còn có thể làm được gì? Tóm lại chuyện này cứ như vậy đi, nơi này ngoại trừ mấy nhân viên cảnh vệ ra, vị này là đội trưởng Hà Thiên Đạo, có việc gì có thể cùng hắn thương lượng là được.
Lăng Tân đứng bên cạnh nghe hai bên nói chuyện, trong lòng hắn bỗng có chút cảm giác tỉnh ngộ, danh tiếng của La Phú Nhân hắn cũng đã nghe qua, nghe nói có chút không trong sạch, nhưng không biết là điều gì, khi hắn đến Thượng Hải làm giàu, những chứng cớ chứng minh phạm tội của hắn lúc trước đột nhiên biến mất, cái này cũng chưa nói, sau đó cục kiểm soát tố cáo hắn, hơn nữa còn phái tổ điều tra trực tiếp vào điều tra tập đoàn La Thị, bản thân hắn đã bị bắt, xem ra cả tập đoàn La thị sắp xong rồi. Nhưng không ai biết lúc đó cảy ra chuyện gì, trong khi La Phú Nhân bị giam thì tổ điều tra lại nảy sinh ra một chuyện, mấy người trong đó nhận hối lộ của hắc đạo đối địch với tập đoàn La thị, tư liệu này bị rơi vào tay của trung ương, tiếp tục là việc thị trưởng Thượng Hải trốn ra nước ngoài, chuyện này càng làm thêm huyên náo, người ngoài căn bản là không thể tưởng tượng được, cộng thêm việc cáo trạng tố cáo La Phú Nhân bị điều tra do nhiều người nhận tiền của hắc đạo mà làm sai sự thật, tiền này đến từ đối thủ của La Phú Nhân, trên giới thượng lưu lại lưu truyền rằng La Phú Nhân giúp đỡ rất nhiều học sinh nghèo khó, trẻ em lang thang... rất nhiều việc tập hợp lại, đến cuối cùng La Phú Nhân giành được thắng lợi... Hắn chiếm được nhân hòa, thiên thời, địa lợi, sau đó tập đoàn La Thị phát triển rất nhanh, chỉ trong một năm ngắn ngủi số lượng tài sản đã lên tới một tỷ dollar, tất cả chuyện này đều nói lên La Phú Nhân là một con người truyền kì. Nhưng nhân vật truyền kì đó, không lâu sau bị sét đánh chết trên tầng thượng, chuyện này làm cho Thượng Hải chấn động, Lăng Tân không nghĩ tới, cô bé hắn cứu lại chính là con của La Phú Nhân, khó trách vì sao lại được nhiều điểm nhân quả như vậy. Trong lòng Lăng Tân không ngừng suy nghĩ, khi chợt thấy đội trưởng đội trọng án Hà Thiên Đạo đang nhìn , hắn liền giật mình, sau đó mới bĩnh tình cười nói:
- Chào mọi người, ta là người cứu cô bé, ta đến thăm nàng...
Lời nói còn chưa dứt, mấy người đàn ông mặc âu phục đều đã nhíu mày, trong đó hai người còn có thần sắc xem thường, người đứng đầu nói:
- Đúng rồi, còn chưa có cảm tạ việc nghĩa của người, đã đến đây, như vậy ta sẽ kí cho ngươi chi phiếu 100000 dollar xem như cảm tạ...
Lăng Tân bỗng nhiên nở nụ cười nói:
- Xin tiên sinh tự trọng, mặc dù ta là sinh viên, nhưng lúc cứu người cũng không biết thân phận của nàng thế nào, không hề nghĩ tới việc lấy số tiền kia, tuy ta không có nhiều tiền, nhưng cuộc sống vẫn còn tốt chán, cho nên cũng không làm phiền đến chi phiếu này, ta chỉ muốn tới xem nàng có bình an hay không mà thôi.
Sau khi Lăng Tân nói xong, trong đám cảnh sát, có một người trung niên nói:
- Mấy người các ngươi đừng tưởng rằng mình nhiều tiền mà có thể vũ nhục người khác, ngươi chính là thủ khoa của trường đại học XX, đi thi trong nước với quốc tế đều đạt hạng nhất, mỗi lần đạt giải nhất giải thưởng cũng được mấy vạn? Người này, đúng là không phải vì chi phiếu mười vạn mà tới.
Lúc này mấy người mặc âu phục mới lộ vẻ hơi kinh ngạc, nhưng mà bọn hắn cũng không nói thêm điều gì, người đứng đầu đám mặc âu phục nói:
- Vào thăm Kỳ Kỳ đi, nhưng mà cũng đừng có quá lâu, gần đây cảm xúc của nàng không được ổn định.
Lăng Tân mỉm cười, xoay người đi vào trong phòng bệnh, ở trong gian phòng đó, một cô bé đang quay lưng về phía cửa sổ, cô đơn ngồi trên giường bệnh. Lăng Tân thở dài, càng cảm thấy thêm vài phần thương cảm đối với tiểu cô nương này, hắn ho nhẹ một tiếng làm tiểu cô nương phục hồi lại tinh thần, lúc này hắn mới nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, khả ái, không đợi hắn mở miệng, tiểu cô nương đã nhảy xuống khỏi giường bệnh, nhào về phía ngực hắn.
- Hu hu, ca ca, mẹ ta đã chết rồi, bọn họ nói mẹ ta chết rồi...
Tiểu cô nương ở trong lồng ngực hắn mấy giây, không ngừng khóc lóc, nước mắt nước mũi dính hết vào ngực áo Lăng Tân.
- Vậy sao? Cha mẹ nàng đều đã chết... nàng, cũng là cô nhi.
Trong lòng Lăng Tân càng thương cảm, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng, cứ như vậy, thật lâu sau, tiếng khóc mới dần dần nhỏ xuống, nhưng mà bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy áo hắn, mặc dù khóc đến mệt quá ngủ quên mất vẫn không buông ra.
- Đúng rồi, chợt thấy mẹ chết bên cạnh, ta lại là người cứu nàng ra, khi tỉnh dậy thấy ta đầu tiên, khó trách sinh ra cảm giác ỷ lại đối với ta... Hơn nữa nhìn mấy đám đàn ông bên ngoài đối với nàng cũng không tốt đẹp gì, tiền bạc, quyền lực, haiz...
Lăng Tân vuốt tóc tiểu cô nương, đang định ôm nàng đặt lên trên giường bệnh, ai ngờ vừa động, tiểu cô nương này lập tức bị đánh thức, nàng ngay tức khắc khẩn trương nhìn xung quanh, khi thấy Lăng Tân ở trước mặt thì liền nhào tới người hắn, bám vào ngực hắn không chịu xuống. Lăng Tân thấy vậy chỉ cười, cũng không đẩy nàng ra, làm cho tâm tình của nàng buông lỏng xuống, không còn kích động nữa, trong lòng lại Lăng Tân lại âm thầm nghĩ chính mình cũng sẽ có ngày bị loli nhào tới. Sau mấy phút đồng hồ, tiểu cô nương này mới bĩnh tĩnh lại, nàng ngượng ngùng cười, nhẹ nhàng nói:
- Ca ca tên là Lăng Tân sao? Ta nghe những nhân viên cảnh sát nói, ta tên là La Kỳ Kỳ, ca ca cứ gọi ta là Kỳ Kỳ đi.
- Kỳ Kỳ sao? Cái tên thật là đáng yêu, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Lăng Tân mỉm cười hỏi, đồng thời tay hắn cũng nhẹ nhàng vuốt tóc Kỳ Kỳ, chậm rãi truyền nội lực vào trong cơ thể nàng. Quả nhiên, khi nội lực được đưa vào, tinh thần của Kỳ Kỳ càng lúc càng trở nên tốt hơn, tuy rằng trên mắt vẫn còn quầng thâm, rõ ràng là ngủ không đủ giấc, nhưng tinh thần đã không còn uể oải giống lúc trước, nội lực quả nhiên trị liệu hiệu quả như truyền thuyết, chỉ là nội lực hiện tại của Lăng Tân vẫn còn yếu, không thể thần diệu chữa thương cứu người.
Lăng Tân nhẹ nhàng truyền nội lực, một lúc sau tinh thần, áp lực giảm bớt, Kỳ Kỳ bắt đầu ríu rít nói những chuyện trước kia, theo lời nàng nói ban đầu nàng sống ở thị trấn nhỏ, rồi sau một người đàn ông xa lạ đến, nói là cha của nàng, tiếp theo nàng cùng cha mẹ tới Thượng Hải, sau khi cha nàng chết, mẹ nàng lúc nào cũng khóc, rồi đến mẹ nàng tai nạn mà chết, mấy cậu của nàng bắt đầu trước mặt nàng làm ầm ĩ lên, muốn đem tập đoàn La Thị làm như thế này, thế kia...
- Tốt lắm, Kỳ Kỳ không cần thương tâm, ca ca hiện tại không dùng điện thoại, trước kia vẫn luôn không thích, cảm tưởng nên có một loại công cụ trao đổi thông tin khác so với di động... Được rồi, ngày mai ca ca sẽ đi mua điện thoại di động, sau đó đem số điện thoại của ta cho Kỳ Kỳ, sau này Kỳ Kỳ cảm thấy cô đơn, tịch mịch, nhất định phải gọi cho ca ca biết không?
Lăng Tân ôn nhu xoa đầu Kỳ Kỳ, lúc hắn định tiếp tục truyền nội lực vào thì lại bỗng nhiên cảm thấy cơ thể yếu dần, điều này cho thấy nội lực đã giảm đi một chút. La Kỳ Kỳ chợt kéo góc áo của Lăng Tân, nhưng cô bé này cũng nhu thuận, sau khi lôi kéo vài giây, nàng cắn môi buông góc áo của Lăng Tân ra, cố gắng cười nói:
- Ca ca chắc là rất bận rộn? Cha lúc nào cũng bận rộn như vậy, cho dù về đến nhà cũng vẫn nhìn vào tờ giấy, chưa bao giờ chủ động đến ôm ta...
- Tờ giấy... sao?
Lăng Tân thoáng giật mình, hắn lại ôm lấy Kỳ Kỳ nhẹ nhàng hỏi.
- Ừm, Đúng vậy, mỗi lúc trời tối là cha một mình ngồi trong thư phòng mở tờ giấy ra xem, hơn nữa còn không cho phép ta đụng vào, có một lần ta không cẩn thận làm rơi tờ giấy xuống đất, tí nữa đã bị đánh... Còn có cậu cũng thế, hắn cũng cầm một mảnh giấy nhỏ không ngừng xem, hừ, nghĩ Kỳ Kỳ thực sự đang ngủ sao? Kỳ Kỳ mỗi tối đều phải có mẹ ôm mới có thể ngủ được...
Nói tới đây tiểu cô nương này lại hơi khóc lên, nhưng mà nước mắt cũng chỉ đảo quanh mắt chứ không có rơi xuống. Lăng Tân không nói thêm gì, hắn vuốt ve khuôn mặt của tiểu cô nương, rồi mới lên tiếng:
- Tiểu nha đầu phải dưỡng bệnh cho tốt, ngươi hít phải khí độc trong vụ tai nạn, nên tĩnh dưỡng nhiều cho khỏe, sau này cảm thấy cô đơn, buồn chán thì gọi điện cho ca ca, ngày mai ca ca sẽ cho ngươi số điện thoại... Yên tâm đi, chúng ta hữu duyên, sau này ca ca nhất định làm cho ngươi sống thật vui vẻ.
Tiểu cô nương ngửa đầu nhìn về phía Lăng Tân, thật lâu sau nàng mới lên tiếng:
- Ca ca, sau này người thật sự thường xuyên đến thăm ta sao? Nhưng cậu ta, bọn hắn nói sau này ta phải chú ý an toàn, trở thành người duy nhất thừa kế tập đoàn La Thị, không thể đi học, cũng không thể tiếp tục thường xuyên đi dạo phố, đại khái sẽ luôn luôn ở trong biệt thự... Ca ca, người thật sự sẽ thường xuyên đến thăm ta sao?
Trong lòng Lăng Tân lập tức giận dữ, hắn có thể nhìn thấy ý đồ của mấy người anh em bên mẹ La Kỳ Kỳ rất rõ ràng, tài sản lớn như vậy, La Phú Nhân chưa từng kết hôn, mà con gái là hắn tuyên bố thừa nhận, cho nên nàng là người duy nhất có quyền thừa kế... mấy người cậu kia muốn nắm được tài sản, vậy thì nhất định phải nắm giữ được tiểu cô nương. Tốt nhất là giam cầm nàng một chỗ, cam đoan được an toàn, không cần lo lắng sẽ bị người khác bắt cóc, hơn nữa cũng không cần học kiến thức gì, tương lai khi nàng trưởng thành cũng luôn luôn phải ở trong biệt thự, mặc cho bọn hắn nắm giữ? Đám người kia... mất hết nhân tính như vậy còn gọi gì là tình thân, vì tiền, vì quyền, chuyện như vậy đối với bọn hắn có lẽ chỉ là chuyện thông thường.
- Yên tâm đi, tiểu nha đầu... Sau này ngươi buồn, cô đơn, ủy khuất, hoặc muốn đi chơi, hãy gọi điện thoại nói cho ta biết... Ngươi là tiểu cô nương thiện lương, thế giới này luôn có ánh mặt trời soi sáng cho ngươi, ca ca cam đoan là như vậy.
Lăng Tân lại lặng lẽ xoa đầu tiểu cô nương, sau đó xoay người đi ra ngoài, mà Kỳ Kỳ theo bản năng muốn nắm lấy góc áo hắn, nhưng bàn tay đưa đến một nửa lại rụt về, tiểu cô nương này thực sự là nhu thuận, nàng chỉ chu cái miệng nhỏ nhắn yên lặng nhìn Lăng Tân rời đi, một câu ngăn cản đều không nói. Khi Lăng Tân ra khỏi phòng xong, mấy nam tử bên ngoài vẫn đang giằng co với cảnh sát, thấy Lăng Tân đi ra, một người trong số họ nhanh chân bước vào phòng bệnh quan sát Kỳ Kỳ, sau đó liền gật đầu với những người còn lại, người cầm đầu trong đám mở miệng nói:
- Lăng tiên sinh, gần đây Lâm gia ta đột nhiên gặp biến cố, tinh thần của La Kỳ Kỳ không được tốt, ta nghĩ nàng cũng không thích hợp gặp người ngoài, sau này nếu không có chuyện gì, ít tới một chút sẽ tốt hơn, ngươi cảm thấy thế nào?
- Ta tự biết mình nên làm gì.
Lăng Tân bỗng nhiên nở nụ cười, tuy vậy hắn không thèm nhìn mấy nam tử mặc âu phục, ngược lại nhìn về phía mấy người cảnh sát, nhất là kẻ vô cùng lôi thôi, Hà Thiên Đạo của tổ trọng án... Không biết vì cái gì, người nam nhân này luôn yên lặng nhìn mọi người, đến bây giờ một câu cũng không nói, nhưng lại cho Lăng Tân một loại áp lực... một loại áp lực giống như là của kỳ phùng địch thủ. Lăng Tân liếc mắt nhìn Hà Thiên Đạo, Hà Thiên Đạo cũng bất giác ngẩng đầu, nhưng mà hắn vừa mới nhìn lên, Lăng Tân đã bước ra khỏi cánh cửa lớn.
- Quả nhiên... Kỳ Kỳ là nhân vật mấu chốt, cha nàng là La Phú Nhân có được Phong thần bảng... cũng tức là người đã xé Phong thần bảng thành bốn phần, sự việc đó và suy luận ban đầu của ta rất gần, nhưng La Phú Nhân đã chết, hơn nữa lại bị sét đánh chết trên tầng thượng, nói cách khác... Hắn chiến đấu với người cầm mảnh Phong Thần bảng khác, thất bại mà chết?
- Sau đó, Phong thần bảng trên tay hắn đã trôi dạt về đâu? Bị người có mảnh Phong thần bảng kia lấy được? Hay là La Phú Nhân không cam lòng thất bại, cho nên xé nát Phong thần bảng, thành bốn mảnh khác nhau?
Lăng Tân vừa đi vừa không ngừng suy nghĩ, thậm chí còn nghĩ đến những nam tử xăm hình ngày hôm qua, hắn không thấy có vấn đề gì, nhưng cảnh giác trong lòng vẫn chưa biến mất.
- Đúng rồi, nghe nói La Phú Nhân ở vẫn ngấm ngầm tranh đấu với một lão đại hắc bang khác Thượng Hải, nếu có Phong thần bảng trong tay, hắn có thể xem chuyện này coi là bình thường... Ý chí La Phú Nhân hẳn rất kiên định, nếu không làm sao có thể chỉ trong vòng vài năm đạt được trình độ như vậy, nếu như ý chí kiên định, hắn nhất định sẽ không cam chịu thất bại, cho dù phải chết, cũng không thể để cho địch nhân hắn sống dễ chịu, hơn nữa hai bên tranh đấu, che giấu Phong thần bảng không cho người ngoài phát hiện thật sự là khó khăn, cho nên khả năng lớn nhất là hắn xé Phong thần bảng làm mấy phần, sau đó dưới sự trùng hợp, ta có một mảnh, Trần Hạo Thao một mảnh, trong đám người mặc âu phục kia có người giữ một mảnh, đã có ba mảnh xuất hiện...
Lăng Tân nghĩ đi nghĩ lại, hắn đi tới cửa lớn của bệnh viện, tiếp đó bỗng nhiên lao nhanh vào WC, vừa đi vào nhà vệ sinh, hắn lập tức lấy mảnh Phong thần bảng ra cầm trên tay, loại cảm giác bị thăm dò lại xuất hiện. Lăng Tân vội vàng ngẫm nghĩ về lộ trình lúc trước, những chuyện phát sinh hoàn toàn giống nhau chỉ có việc Kỳ Kỳ nói đến mảnh giấy là hoàn toàn biến mất, lúc sau cảm giác thăm dò tan biến không thấy gì nữa, trên Phong thần bảng mất hơn hai trăm điểm, Lăng Tân biết suy luận của hắn đã chính xác.
- Quả nhiên là như thế... nếu là địch nhân của La Phú Nhân gây ra vụ đâm xe, cũng chính là người có mảnh Phong thần bảng khác giở trò, như vậy bệnh viện này đã bị hắn giám thị, hoặc là hắn đang đợi cá mắc câu, chờ những người có mảnh Phong thần bảng khác tìm đến, dù sao bốn mảnh kia cũng là do La Phú Nhân xé rồi vứt ra ngoài, hắn không tìm được nên định ôm cây đợi thỏ... Nói cách khác bệnh viện này chính là manh mối lớn nhất, mặt khác còn một người giữ mảnh Phong thần bảng là cậu của Kỳ Kỳ.
- Như vậy có thể nói... Chuyện sau này còn nhiều thú vị, xem ai tìm ra được đối phương trước, xem mảnh Phong thần bảng cuối cùng là của ai.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vô Hạn Tương Lai.