• 59

Chương 2: Cấm Chú


Sau gần ba tiếng mò mẫm trong rừng, Phương Ngạo Thiên tổng cộng đã gặp bốn con quái thú, nhưng hắn kinh ngạc nhận ra rằng, quái thú ở thế giới này rất bất đồng, ma thuật chúng phát ra cũng rất khác nhau, có con sử dụng lôi điện, có con sử dụng hỏa năng, có con sử dụng băng thuật, có con sử dụng phong thuật, có điều tất cả đều trở thành mồi ngon cho hắn, sau khi bị hắn chọc tức, phát ra phần lớn năng lượng thì toàn bộ đều bị hắn dùng Dung Kim Chỉ bắn chết, khi giết chết quái thú, ngoài ý muốn hắn còn phát hiện ra một tác dụng khác của Thần Đỉnh. Xác quái thú sau khi bị thu vào Thần Đỉnh, dần dần bị hấp thu rồi tích súc thành những quả cầu ánh sáng, chia thành bốn màu, đỏ, tím, trắng, đen, tượng trưng cho hỏa, lôi, thủy, thổ bốn loại năng lượng. Bốn quang cầu như bốn bình ắc quy thu nhỏ, mỗi lần hắn giết chết quái thú cùng hệ sẽ tự động hấp thụ năng lượng cùng hệ với chúng, ban đầu Phương Ngạo Thiên nghĩ rằng đây là tác dụng mới của Thần Đỉnh, nhưng hắn không ngờ, nguồn năng lượng năng lượng từ bốn quang cầu này ngoại trừ tác dụng chuyển hóa thành năng lượng vô thuộc tính của thần đỉnh thì không có bất kì tác dụng nào khác. Hắn đã thử cố gắng khu động, nhưng như cũ, bốn quả cầu ánh sáng vẫn bất động, chỉ khi hắn sử dụng năng lượng vô thuộc tính để phát ra ngoài, thì bốn quả cầu mới tản ra một dòng năng lượng nhàn nhạt, tỏa khắp Thần Đỉnh bổ xung vào nguồn năng lượng vừa tiêu hao.

Sau gần một tháng mò mẫm trong rừng, Phương Ngạo Thiên lúc này đã trở thành người rừng chính hiệu, bộ quần áo của hắn đã sớm rách nát, nhưng thu hoạch cũng rất lớn, trong thời gian tìm đường thoát, hắn đã vô tình khám phá ra một tác dụng khác của Thần Đỉnh, chính là….chứa đồ…. Xác quái thú bị hắn vứt vào Thần Đỉnh ngoài bị hấp thu thành năng lượng của quang cầu thì những phần như da, móng, gân cốt, tất cả đều thu lại thành một khối nhỏ trong Thần Đỉnh, dù hắn ném bao nhiêu xác quái thú vào thì khối nhỏ đó cũng không lớn lên chút nào, khi hắn cần, chỉ cần dụng ý niệm, lập tức những thứ hắn muốn liền xuất hiện trên tay hắn. Tác dụng này khiến hắn rất hưng phấn. Trên đường đi, tất cả những gì hắn cảm thấy có giá trị, tất cả đều bị vứt vào Thần Đỉnh.

Lúc này, trời đã tối, như thường lệ, Phương Ngạo Thiên lại chui vào Thần Đỉnh, vận dụng năng lượng nướng thịt quái thú, hắn không dám ở bên ngoài vì có trời mới biết, khi hắn ngủ có con quái thú nào lặng lẽ tới làm thịt hắn hay không. Tới đây gần một tháng, hắn hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, lúc nào cũng cảm giác có quái thú rình rập, luôn trong tâm trạng bất an, từ một nghiên cứu sinh ưu tú, hắn trở thành một người rừng, gần một tháng giết chóc quái thú, vô tình từ người hắn tỏa ra một luồng sát khi sặc mùi máu tanh, mỗi khi hắn động nộ, sát khí lan tỏa dày đặc, nhiều quái thú ngửi được mùi máu không hẹn mà đồng trốn mất trước khi hắn tới.

Thịt quái thú cũng không ngon lành gì, nhưng đó là thứ duy nhất hắn có để duy trì sự sống. Đang thưởng thức thịt một quái thú hệ hỏa, hắn chợt nghe thấy tiếng sấm động, kèm theo là tiếng người thét dài.

Tò mò, Phương Ngạo Thiên thu hồi Thần Đỉnh, chạy thẳng về phía tiếng thét, dù sao đó là tiếng người đầu tiên mà hắn nghe thấy, hắn chạy một mạch về phía tiếng người phát ra, chạy được một đoạn, hắn chợt thấy bầu trời chuyển sang màu đỏ, khắp nơi xung quanh cây cỏ chợt khô héo, trên bầu trời màu đỏ, sấm sét đầy trời, khí thế rung chuyển trời đất, hắn nheo mắt nhìn về phía xa, mơ hồ thấy hai bóng người đang đối mặt, một người mặc bộ quần áo màu đỏ, một người mặc bộ quần áo màu đen, từ trên cơ thể hai người phát ra hai luồng ánh sáng một đỏ một tím đang điên cuồng va chạm, cả một khoảng rừng rậm dưới chân bị áp lực thiêu rụi, nếu không phải họ đánh nhau trên không, sức phá hoại này thật khó tưởng tượng.

Chợt, trên tay hai người xuất hiện hai quang cầu khổng lồ, một hỏa cầu to lớn khủng khiếp ngưng tụ trên đầu người áo đỏ, đồng dạng, một quả cầu lôi điện xuất hiện phía trên người áo đen, trong khoảng khắc, hai nguồn năng lượng khổng lồ va chạm lẫn nhau, một cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa lan tràn, Phương Ngạo Thiên đứng dưới nguồn năng lượng, chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay, sau đó ngất lịm.

- Hai lão già khốn kiếp….ta đang ở đâu ?
Hắn bừng tỉnh, toàn thân đau nhức, cũng may trong lúc vô thức, hắn phát huy được một phần năng lượng của Thần Đỉnh giảm bớt sức mạnh khi hai nguồn năng lượng khổng lồ kia va chạm, thêm vào đó hắn chỉ đứng từ xa nên không bị tổn thương nhiều.

- A, ngươi tỉnh rồi ?
Một giọng nói già nua chợt vang lên bên tai hắn, hắn quay đầu nhìn lại, thấy một lão già râu tóc bạc phơ đang xếp bằng ngồi cạnh đó…..chẳng phải đây chính là lão già mặc áo đỏ sao …..

- Lão…lão là ai ???
Phương Ngạo Thiên vô thức hỏi

- Ta ? Ha ha ha….Ta là ai ?

Thật là xui xẻo, bị hai lão già điên đánh nhau ngất đi, tỉnh lại lại gặp một tên điên nữa.

Phương Ngạo Thiên toàn thân ê ẩm, lúc này hắn mới quan sát xung quanh, hắn đang ở trong một ngôi nhà tồi tàn, có lẽ là nơi ở của lão già điên kia. Hắn bò xuống giường, cố gắng bước ra ngoài, đập vào mắt hắn là một khu vườn nhỏ, trồng đủ loại cây kỳ quái mà hắn chưa từng thấy bao giờ, xa xa, là một điện phủ rộng lớn, từ trên cao nhìn xuống, hắn mơ hồ thấy rất nhiều người đang tụ tập làm cái gì đó, trong họ như những bức tượng, ngồi dưới ánh mặt trời.

Hắn quay lại hỏi lão già:
- Ông lão, đây là đâu ? Tại sao ta lại ở đây ?

Lão già ngơ ngẩn nhìn hắn rồi nói:
- Đây là Quỷ Tông, ta thấy ngươi ngất xỉu trong rừng nên mang về đây

- Quỷ Tông ? Quỷ Tông là gì ?
Phương Ngạo Thiên tròn mắt hỏi

- Quỷ Tông là….Quỷ Tông, ta chỉ phụ trách trông coi khu vườn này….

- Thái lão…Thái lão….
Từ xa, một cô bé khoảng 15-16 tuổi chạy tới, cô bé mi thanh mục tú, thân hình nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp. Nàng vừa chạy vừa gọi.

- Tiểu Thanh, sao lại tới đây, sắp tới kỳ thi vượt Thần Quan, ngươi không ở nhà tập luyện, chạy tới đây làm gì ?

- Thái lão, Thanh nhi cần một ít Khí Hoàn, dạo này Thanh nhi luyện công cảm thấy rất khó khăn, Linh khí thu thập không đủ, tiến triển rất chậm chạp, nếu cứ như vậy sợ rằng không thể vượt qua Thần Quan tiến vào Quỷ Tông.
Cô bé nũng nịu

- Thanh nhi, luyện công không phải một sớm một chiều, nếu cứ dựa vào linh đan sẽ có hại sau này.

- Thái lão, lão cho Thanh nhi vài viên đi mà, sau này Thanh nhi sẽ cố gắng hơn, chỉ cần vượt được Thần Quan sau này Thanh nhi sẽ cố gắng gấp đôi.

Thái Lão thở dài, lấy một chiếc bình nhỏ đưa cho Thanh nhi, không quên nhắc nhở:
- Thanh nhi, phải cố gắng

Nói xong lão xoay người đi vào ngôi nhà cỏ.

Thanh nhi vui mừng cầm cái bình, khuôn mặt xinh xắn vui mừng không thôi, lúc này nàng mới chú ý tới Phương Ngạo Thiên, nàng tò mò nhìn hắn rồi hỏi:

- Ngươi là ai, sao lại ở đây ?

- Ta là ….Phương Ngạo Thiên, ta được Thái Lão cứu về !

Thanh nhi tròn mắt nhìn hắn như nhìn quái vật, nàng ngạc nhiên cũng không lạ bởi Thái lão mặc dù bối phận rất cao, nhưng tính tình cổ quái, xưa nay thấy chết cũng không cứu, không ngờ lần này lại cứu một người về lưu lại.

Nhưng rất nhanh, nàng lại nhớ tới kỳ thi sắp tới, nàng vội chạy đi, trước khi đi không quên nói một câu:
- Ngươi phải ráng chăm sóc Thái lão, nếu ngươi lười biếng bổn cô nương sẽ không tha
Nói xong nàng chạy vụt đi một cách vội vã.

Có lẽ nàng vội về sử dụng cái bình nhỏ kia chăng ? Chẳng phải chỉ là mấy viên thuốc sao ? Uống thuốc nhiều cũng đâu có tốt ….

- Tiểu tử, ngươi vào đây
Tiếng Thái lão gọi cắt đứt luồng suy nghĩ của hắn.

- Ngươi ngồi xuống đây, ta có việc cần hỏi ngươi.

Phương Ngạo Thiên ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đối diện với Thái lão

- Ngươi từ đâu tới ?

- Ta….quên rồi !!!
Hắn sao có thể nói hắn xuyên việt tới đây chứ, mà nói cũng không ai tin, không khéo tưởng hắn bị điên lại giết hắn thì thật đúng là họa vô đơn chí.

- Khi ta gặp ngươi ngất xỉu trong rừng, ta đã đem ngươi về, cũng phát hiện ra trên người ngươi có một cỗ hỏa diễm rất kỳ quái, cỗ hỏa diễm này ẩn sâu trong nội thể của ngươi. Ngươi có thể sử dụng cho ta xem một chút được không ?

Hỏa diễm ? Hỏa diễm nào ? Hay lão nói tới khối hỏa cầu trong Vô Thần Đỉnh tiềm ẩn trong nội thể của ta ?

Mặc dù không hiểu nhưng Phương Ngạo Thiên cũng từ từ tập trung suy nghĩ, rồi bức ra một ngọn lửa nhỏ trên ngón tay.

Thái lão nhìn thấy cảnh này lập tức trợn mắt há mồm:
- Ngươi, ngươi có thể tay không thi pháp ????

- Có gì kì lạ ?

- Ngươi từ lúc mới sinh đã có khả năng này ?

- Có thể nói như vậy

Thái lão sau khi qua cơn ngạc nhiên liền lấy ra một thanh kiếm nhỏ rỉ sét, phải nói là một thanh đoản kiếm rỉ sét thì đúng hơn.

Lão nói:

- Ngươi dùng ngọn lửa của ngươi, nung thanh kiếm này cho ta.

Phương Ngạo Thiên không đáp, tập trung tinh thần điều khiển hỏa diễm trên ngón tay phun thẳng vào cây kiếm, trong nháy mắt thanh đoản kiếm rỉ sét bị nung đỏ, hỏa quang tỏa ra chói mắt, chừng vài phút, lớp rỉ sét trên thân kiếm bắt đầu bong ra, nhưng đồng dạng, Phương Ngạo Thiên cảm thấy có chút không đúng, nếu tiếp tục nung, không phải sẽ nấu chảy thanh kiếm sao. Tâm động, hắn liền thúc động hàn băng cầu, dung hợp một chút vào hỏa diễm, một tia lãnh khí theo hỏa diễm tràn vào thân kiếm, có một tia hàn khí làm xương sống, thanh kiếm rỉ sét trong nháy mắt giảm bớt độ nóng, toàn bộ sét rỉ tróc hết ra ngoài nhưng thân kiếm hoàn hảo không chút tổn hại.

Quá trình diễn ra rất nhanh, tia lãnh khí nhỏ nhoi cũng gần như không bộc lộ nhưng Thái lão lúc này hoàn toàn thất thần, há hốc mồm mà nhìn.

- Âm dương hỏa diễm……..

Tương truyền, Âm Dương hỏa diễm là một loại hỏa diễm chí cương chí nhu. Cần dương cực dương, cần nhu cực nhu, là một loại hỏa diễm trong truyền thuyết. Tương truyền, ngàn vạn năm trước, Tru Tiên thần kiếm chính là do một Thần Khí Sư dùng loại hỏa diễm này luyện chế ra, sức mạnh của Tru Tiên kiếm có thể đồ thần, diệt ma, là một kiện pháp bảo khủng bố nhất từng tồn tại trong giới tu chân.

Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, chưa từng có Luyện Khí Sư nào nhìn thấy Âm Dương Hỏa Diễm này, vậy mà hôm nay, trước mặt Thái lão lại xuất hiện.

Âm Dương Hỏa Diễm ngoài nhiệt độ khủng khiếp còn có thể trong quá trình rèn kiếm, không cần sử dụng tới nước làm giảm nhiệt độ vũ khí, mà trực tiếp dùng Âm Hỏa để giảm nhiệt, trong quá trình pháp bảo thành hình, Âm Hỏa giúp cho trụ cột xương sống của pháp bảo thêm vững trãi, số lần tế luyện pháp bảo cũng theo đó có thể tăng thêm vài lần, thậm chí cả trăm lần tùy theo công lực của Luyện Khí Sư. Trong truyền thuyết, năm xưa Tru Tiên Kiếm được tế luyện chín trăm chín mươi chín lần trong Âm Dương Hỏa Diễm, trải qua chín chín tám mươi mốt ngày thì thành hình, thần khí ra đời, thiên kiếp giáng xuống, không ngờ Cửu Cửu Thiên Kiếp toàn bộ bị Tru Tiên Kiếm hấp thụ, biến thành năng lực của bản thân.

Luyện thần khí, tất nhiên cũng không nhất thiết phải có Âm Dương Hỏa Diễm, nhưng để thần khí có uy lực tối cao, Âm Dương Hỏa Diễm tất không thể thiếu.

Phương Ngạo Thiên tất nhiên không hề biết điều này, hắn xuất ra một tia lãnh khí cũng chỉ để giảm bớt nhiệt độ tránh hỏng mất thanh kiếm kia, mặc dù chỉ là một thanh kiếm gỉ sét nhưng có trời mới biết nếu hỏng sẽ xảy ra chuyện gì. Lão già cổ quái kia nhìn bề ngoài có vẻ điên điên, nhưng qua thái độ của cô bé kia, chỉ sợ thân phận lão không nhỏ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vô Thần Đỉnh.