Chương 108: Thù này, Doanh Nghiêm ta nhớ kỹ.
-
Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục.
- LOD_Centerrer
- 1805 chữ
- 2019-07-24 02:01:32
Không lâu lắm, bốn chiếc lồng giam có gắn bánh xe xuất hiện, phải dùng rất nhiều Voi Mammoth mới mang được mấy chiếc lồng này đến đây.
Tê Giác Xanh nổi tiếng là loài vật hung dữ, chúng không khuất phục trước bất kỳ ai. Nên cho dù đã nuôi nhốt rất lâu, đám Tê Giác Xanh này lại càng hung hăng, chỉ cần thả chúng ra ngoài, chúng sẽ ủi bay tất cả những gì bản thân thấy trên đường.
..............
- Minh Chủ, bọn chúng mở cổng thành.
Triệu Thịnh nhìn thấy cổng thành mở ra, vui mừng nói với Minh Chủ Doanh Nghiêm.
Doanh Nghiêm hai mắt cũng sáng lên, thật không ngờ đám người kia lại mở cổng thành, tính ra ngoài đôi công sao. Ha ha. Thời cơ đến.
Doanh Nghiêm ra lệnh:
- Đánh trống lên, tập trung binh lực vào chỗ cổng thành kia.
- Tuân lệnh!
Đùng, đùng, đùng, đùng.
- Minh Chủ có lệnh, tiến về cổng thành.
Doanh Nghiêm cũng đang nghi ngờ, làm sao bên Thị Trấn Markham và Bang Hội Shadow lại mắc sai lầm sơ đẳng thế này được nhỉ. Nhưng gã cũng không suy nghĩ nhiều, cơ hội không có nhiều, một khi có cơ hội thì cần nắm bắt lấy.
Mặc dù thành lập liên minh, tình trạng công thành có vẻ đỡ hơn, nhưng mà vẫn chưa thành công. Có không ít binh sĩ mang được thang mây tiến tới sát chân tường thành, cũng có một vài binh sĩ trèo lên được.
Nhưng cũng chỉ đến thế là hết. Khi vừa đặt chân lên trên tường thành, ngay lập tức bị Người Chơi Bang Hội Shadow bu đập cho không ra hình người, rồi mới ném xuống dưới. Cố tình không giết để sỉ nhục, làm giảm sĩ khí của bọn hắn.
Bây giờ cổng thành mở, cần phải tận dụng cơ hội này, cho dù có bẫy, thì cũng phải vào. Trước sức mạnh tuyệt đối, âm mưu chỉ là gió thoảng mây bay.
Nhưng từ sức mạnh tuyệt đối, không hề hợp chút nào khi dùng để miêu tả liên minh Hoa Bắc Đế Quốc này. Ô hợp, hai tà đó đơn giản mà thích hợp hơn nhiều.
- Ha ha, mấy vị Phó Minh Chủ, Minh Chủ Doanh Nghiêm. Tối nay, là chúng ta có thể uống rượu ăn mừng bên trong đó rồi. Ha ha.
- Cùng vui cùng vui. Ha ha.
Nhìn thấy binh sĩ của mình tràn về chỗ cổng thành đang mở, mấy người đứng đầu ở đây đều như nhìn thấy sắp sửa chiếm được Rừng Villiant, rồi một đường hát vang, đánh về Thị Trấn Markham, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
- Ủa, cái gì kia, làm sao người của chúng ta lại chạy trốn.
Hống.
Những tiếng gầm rống giận từ Tê Giác Xanh phát ra, ngay khi lồng giam được mở, chúng điên cuồng tràn ra ngoài, hướng về phía cổng thành ngay trước mặt, xông ra bất kể trước mặt có thứ gì.
Bành, bành.
Gặp Kỵ Binh, có lẽ binh sĩ liên minh Hoa Bắc Đế Quốc còn dám chống đỡ. Nhưng gặp phải đám Tê Giác Xanh điên cuồng không sợ chết này, bọn họ đúng là phát sợ.
Mỗi con Tê Giác Xanh ở đây đều nặng năm đến sáu tấn, thân hình so với Tê Giác trên Thiên Tinh còn lớn gấp đôi. Chúng sở hữu lớp da cứng như giáp sắt màu xanh ở hai bên sườn, nên mới gọi là Tê Giác Xanh.
Tốc độ của Tê Giác Xanh không thua kém gì chiến mã, thêm vào thân hình khổng lồ, lực lượng đến từ những bước chạy là không thể đong đếm.
Những binh sĩ liên minh Hoa Bắc Đế Quốc bị Tê Giác Xanh húc bay lên trời, như những con búp bê vải bị quăng quật khắp nơi.
Bốn cái chân to như cột đình dẫm nát bất cứ ai ngăn cản đường đi của chúng. Chiếc sừng nhọn hoắt ở phần càng là sát khí khó cản.
- Chạy, mau chạy.
- Đám Tê Giác Xanh này điên rồi. Mọi người mau chạy.
- Run for your life. Chạy a.
- Thằng ngu xuẩn nào kêu tổng tấn công cổng thành này. Ngu xuẩn nhà nó.
Cả trăm nghìn người bu vào cổng thành, muốn chạy cũng đâu dễ dàng, hai chân lại chậm hơn bốn chân. Chỉ trong chốc lát, trận hình liên minh Hoa Bắc Đế Quốc trở nên hỗn loạn không chịu nổi, ai nấy đều đua nhau chạy trối chết. Người Chơi không phải là Người Bản Địa, Người Chơi không thường xuyên đối mặt với quái vật, nên trong lòng đối với mấy con vật to lớn trâu bò kiểu này vẫn rất sợ hãi.
Mặc dù số lượng Tê Giác Xanh chỉ hơn một nghìn con, nhưng lại làm cho ý đồ tấn công lần này của liên minh Hoa Bắc Đế Quốc thảm bại.
Farengar von Chopin hai mắt lạnh lùng, phất tay ra lệnh:
- Đóng cổng thành lại, tập trung hỏa lực, giết!
Từ Cung Thủ, Pháp Sư cho đến Máy Bắn Đá, Máy Bắn Tên Liên Thanh, Bệ Nỏ,..... Điên cuồng công kích khu vực phía trước cổng thành. Bất kể là Người Chơi, hay Tê Giác Xanh đều bị tiêu diệt không thương tiếc.
Do binh sĩ liên minh Hoa Bắc Đế Quốc tập trung quá dày đặc, nên mỗi tảng đá có thể tiêu diệt cả chục người. Những cây lao nhọn hoắt được phóng ra từ Bệ Phóng Lao thậm chí có thể bắn xuyên qua ít nhất hai người.
Ô hợp, vẫn là ô hợp.
Vì không muốn chậm trễ so với những thế lực khác, nên Hoa Bắc Đế Quốc chuẩn bị không kỹ càng. Từ binh sĩ cho đến người lãnh đạo, đều không sở hữu năng lực xuất sắc.
Thêm vào bọn họ quá khinh thường Thị Trấn Markham, nên chỉ sau hai ngày chiến đấu, liên minh Hoa Bắc Đế Quốc đã thiệt hại ba trăm nghìn trên tổng số một triệu ba trăm nghìn binh sĩ. Vô cùng thảm hại.
.............
Bành.
Rắc.
Doanh Nghiêm mặt mũi âm trầm, vẻ mặt đầy sát khí, phẫn nộ vỗ tay lên bàn. Một dấu ấn lõm hình bàn tay in lên mặt bàn kim loại.
Tiếng rắc kia, là tiếng xương gãy, chứ không phải tiếng bàn gãy.
Ặc, thật là đau.
Doanh Nghiêm cảm thấy bàn tay phải rất đau, mấy ngón tay như muốn gãy, nhưng vì mặt mũi, cố nhịn đau đớn để không hét lên. Bàn tay phải gã run run chậm rãi rút về, trong lòng thầm mắng không thôi.
Hai ngày nay, Doanh Nghiêm và đồng bọn đã đập nát rất nhiều bàn gỗ, thay bằng bàn đá cũng không có kết cục khác.
Và rồi đi đến quyết định dùng bàn làm bằng kim loại. Xui xẻo thay Doanh Nghiêm lại quên mất, dùng mười hai phần lực lượng vỗ tay lên chiếc bàn kim loại, giờ thì gãy hết mấy ngón tay rồi.
Lúc này, Doanh Nghiêm lại càng tức giận, cộng thêm đau đớn nên sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Tên khốn nào lại đưa ra ý tưởng thay bàn gỗ bằng kim loại thế này.
Triệu Thịnh thấy săc mặt Doanh Nghiêm vô cùng khó coi, cứ như bị táo bón, lại thêm cánh tay run run. Liền tiến lên quan tâm hỏi:
- Doanh Nghiêm Minh Chủ, ngài không sao chứ?
Không sao cái mẹ ngươi ấy. Vừa tổn thất ba trăm nghìn binh sĩ, lại còn gãy nát bàn tay phải, xem có sao không? À, mà ta nhớ được, chính Triệu Thịnh nhà ngươi đề nghị thay bàn. Họ Triệu, thù này lão tử nhớ kỹ.
Doanh Nghiêm hai mắt đầy sát khí liếc nhìn Triệu Thịnh một cái rồi nói:
- Các vị, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Sĩ khí tam quân đều đã sụt giảm rất nhiều rồi. Có nhiều người còn không muốn đăng nhập vào Yriel thế giới để chiến đấu.
Triệu Thịnh vô tội nhún vai một cái, quan tâm cũng bị ghi hận rồi, đúng là thói đời a.
Phó Minh Chủ Chu Vĩnh lên tiếng:
- Ta nghĩ nên tạm thời ngừng công thành. Chỉnh đốn sĩ khí rồi tiếp tục.
Triệu Thịnh lên tiếng:
- Ta cũng tán thành ý nghĩ của Chu Vĩnh. Hiện tại binh sĩ của chúng ta đang sợ chiến. Cần phải tập trung lại, điều chỉnh sĩ khí.
- Ta cũng đồng ý với hai vị Phó Minh Chủ. Tạm ngừng tấn công.
Doanh Nghiêm gật đầu nói:
- Được, mọi người nhất trí như vậy đi. Điều chỉnh lại sĩ khí trong vòng ba ngày. Thời gian này, cẩn thận canh phòng nghiêm ngặt, đừng để bị đánh lén.
Nhìn Doanh Nghiêm đứng lên, Chu Vĩnh liếc nhìn qua mặt bàn, thấy trên mặt bàn in hình bàn tay, cực kỳ rõ ràng. Chu Vĩnh không khỏi đưa ngón tay cái dơ lên tán dương:
- Doanh Nghiêm Minh Chủ lực lượng thật mạnh, cái bàn này rèn từ kim loại phẩm chất lam ba sao, mà ngài dùng tay chưởng ra một dấu ấn. Thật mạnh mẽ.
Doanh Nghiêm nghe đến chuyện này, cả người tức giận đến phát run, không lẽ lúc này hét lên: Lão tử gãy tay rồi, im mồm hết.
Thế thì quá mất mặt. Họ Chu, thù này lão tử nhớ kỹ.
Doanh Nghiêm rời đi.
Mấy người còn lại có chút thắc mắc, Chu Vĩnh nghi hoặc hỏi:
- Doanh Nghiêm Minh Chủ làm sao vậy a. Ta thấy ngài ấy run run.
- Ài, chắc là không quen khí hậu lạnh ở khu Seval, nên bị cúm a.
- Ừm, cũng có thể, mà sao ta thấy mùa xuân ở đây nóng kinh khủng, có lạnh tí nào đâu?
- À, ... Không biết.
Doanh Nghiêm rời khỏi lều, nhưng vẫn nghe rõ mấy người kia bàn tán, trong lòng thầm nghĩ:
- Mấy tên vô liêm sỉ chuyên nói xấu sau lưng nhà các ngươi. Thù này, Doanh Nghiêm ta nhớ kỹ.
Nhưng chuyện cần làm lúc này, chính là đi băng bó tay phải, rồi nhờ Quang Minh Pháp Sư chữa trị đã. Gãy xương ngón tay, đúng là đau không chịu nổi. Thù hận gì đó để sau này rồi tính.
..........
Sau quyết định của những vị lãnh đạo cao cấp liên minh Hoa Bắc Đế Quốc, toàn bộ Người Chơi rút về doanh trại, thành lập chiến lũy, trạm gác để chống tập kích.
Nghe được tạm ngừng tấn công, những Người Chơi Hoa Bắc Đế Quốc cũng vui mừng đến phát khóc. Hai ngày vừa rồi đối với bọn họ thật kinh khủng.
Nhìn đồng bạn không bị bắn tên thành nhím, thì cũng bị đá đè nát bét, hay bị những mũi lao xuyên thủng cơ thể. Hôm nay thì bị Tê Giác Xanh ủi cho như đám người giấy. Đúng là còn ám ảnh hơn cả coi phim kinh dị.
Nghỉ ngơi, thật là lựa chọn tốt nhất lúc này.