• 202

Chương 1


Số từ: 2281
NBX Dân Trí
Tôi luôn tự hỏi con người ta cảm thấy thế nào trong vài giờ cuối cùng của đời họ. Họ có biết điều gì kinh khủng sắp sửa xảy ra không ? Có cảm thấy bi kịch sắp đến, có ôm chặt những người thân yêu của họ ? Hay đó chỉ là một trong những điều xảy ra một cách đơn giản ? Một bà mẹ bốn con, vừa đưa các con mình lên giường, đang lo lắng về chiếc xe dùng chung buổi sáng, về chỗ quần áo bẩn chưa giặt, và về tiếng động buồn cười từ lò sưởi lại vang lên, bỗng bắt gặp một tiếng cọt kẹt kì lạ phát ra từ phía cuối hành lang. Hay một cô thiếu nữ, đang mơ mộng về cuộc hẹn mua sắm ngày thứ bảy với bạn gái thân nhất của mình, bỗng mở mắt ra và phát hiện cô ấy không còn ở một mình trong phòng nữa. Hay người cha, giật nảy mình thức giấc, nghĩ
Chuyện quái gì thế nhỉ ?
ngay trước khi chiếc búa dộng vào giữa hai mắt ông.
Trong sáu giờ đồng hồ cuối cùng của cái thế giới như tôi vẫn biết, tôi cho Ree ăn tối. Kraft Macaroni & Cheese phủ xúc xích gà tây. Tôi cắt một quả táo. Con bé ăn hết phần thịt táo trắng giòn, bỏ lại miếng vỏ màu đỏ cong hình mặt cười, tôi bảo nó là phần vỏ táo chứa tất cả số chất dinh dưỡng. Nó đảo mắt - bốn tuổi mà như mười bốn tuổi, chúng tôi đã phải đấu tranh với nhau chuyện ăn mặc - nó thích những chiếc váy ngắn, ba nó và tôi thích những chiếc đầm dài, nó muốn mặc bikini, chúng tôi khăng khăng bắt nó mặc áo một mảnh. Tôi đồ rằng chỉ vài tuần nữa thôi là nó sẽ đòi chìa khóa xe.
Sau đó Ree muốn "đi săn kho báu
trên tầng áp mái. Tôi bảo nó đã tới giờ tắm rồi. Thực ra là tắm vòi hoa sen. Chúng tôi dùng chung một cái bồn tắm có chân cũ trên phòng tắm tầng hai, như chúng tôi vẫn làm kể từ khi nó còn bé tí. Ree xát xà phòng cho hai con búp bê Barbie và một công chúa vịt bằng cao su. Tôi xát xà phòng cho nó. Tới lúc cả hai làm xong, chúng tôi đều có mùi hoa oải hương và toàn bộ căn phòng tắm lát gạch đen trắng chìm trong hơi nước.
Tôi thích nghi thức sau khi tắm. Chúng tôi quấn chặt những chiếc khăn tắm lớn, rồi lao thẳng từ hành lang lạnh giá vào chiếc Giường Lớn trong phòng tôi và Jason, nơi hai mẹ con nằm xuống bên cạnh nhau, vòng tay ôm nhau, nhưng đầu ngón chân thì đưa ra ngoài, khẽ chạm vào nhau, ông Smith, con mèo khoang màu da cam của chúng tôi nhảy ra khỏi giường và liếc nhìn xuống bằng đôi mắt lớn màu vàng của nó, cái đuôi dài dựng lên.

Phần yêu thích trong ngày hôm nay của con là gì ?
Tôi hỏi con gái.
Ree chun mũi.
Con không nhớ.

Ông Smith di chuyển ra xa chúng tôi, tìm một chỗ thoải mái bên cạnh ván đầu giường, và bắt đầu liếm lông. Nó biết chuyện gì sắp tới.

Phần ưa thích của mẹ là từ trường về nhà và được nhận một cái ôm ra trò.
Tôi là một giáo viên. Hôm nay là thứ tư. Thứ tư tôi về nhà vào khoảng bốn giờ, Jason đi làm khoảng năm giờ. Giờ Ree đã quen với cách sắp xếp này. Ba là ban ngày, Mẹ là ban đêm. Chúng tôi không muốn người lạ nuôi con mình và đã đạt được ước nguyện.

Con xem phim có được không ạ ?
Ree hỏi. Luôn luôn hỏi thế. Nó sẽ sống với đầu DVD nếu chúng tôi cho phép.

Không phim,
tôi trả lời nhẹ nhàng.
Kể cho mẹ nghe về trường học nào


Một bộ phim ngắn thôi,
nó phản công. Rồi đề nghị một cách đắc thắng,
Câu chuyện loài rau !


Không phim,
tôi nhắc lại, kéo cánh tay ra một chút để cù dưới cằm con bé. Đã gần tám giờ rồi và tôi biết nó đã mệt và ngang bướng. Tôi muốn tránh một cơn tam bành của nó khi sát giờ ngủ như thế này.
Giờ kể cho mẹ nghe về trường học nào. Con ăn nhẹ món gì ?

Nó cũng rút hai tay mình ra và cù dưới cằm tôi.
Cà rốt !


Thế à ?
Thêm mấy cái cù nữa, dưới tai con bé.
Ai mang theo chúng ?


Heidi !

Nó thử cù nách tôi. Tôi khẽ khàng gạt tay nó đi.
Họa hay nhạc ?


Nhạc !


Hát hay chơi nhạc cụ ?


Ghi-ta !

Con bé bỏ khăn tắm ra và nhảy lên người tôi, cù vào mọi chỗ mà nó có thể tìm được với những ngón tay nhanh nhẹn, bé xíu của nó, cú bùng nổ năng lượng cuối cùng trước khi cơn mệt lả cuối ngày ập tới. Tôi gạt được con bé xuống, vừa cười vừa lộn vòng khỏi mép giường. Tôi ngã đánh uỳnh một cái trên sàn gỗ cứng, khiến cho con bé cười dữ dội hơn và ông Smith meo lên phản đối.
Nó phi vút ra khỏi phòng, đến lúc này đã mất bĩnh tĩnh với màn kết thúc nghi thức buổi tối của chúng tôi.
Tôi tìm được một chiếc áo thun dài cho mình và một bộ váy ngủ Ariel cho con bé. Chúng tôi cùng đứng cạnh nhau đánh răng trước tấm gương hình ô van. Ree thích nhổ cùng lúc với tôi. Thêm hai câu chuyện, một bài hát và một nửa chương trình Broadway nữa, cuối cùng tôi cũng đưa được nó vào giường cùng với Thỏ Bé ôm chặt trên tay và ông Smith cuộn tròn cạnh chân con bé.
Tám giờ ba mươi. Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi đã chính thức thuộc về tôi. Tôi ngồi cạnh bàn bếp. Uống trà, chấm điểm bài vở, quay lưng vào máy tính để không bị cám dỗ. Chiếc đồng hồ con mèo mà Jason tặng Ree vào dịp Giáng Sinh kêu meo meo báo giờ. Âm thanh vang vọng qua căn nhà gỗ hai tầng từ những năm 1950, khiến cho không gian càng trống trải hơn cả thực tế.
Tôi bị lạnh chân. Bây giờ là tháng ba ở New England, ngày vẫn còn khá lạnh. Đáng lẽ tôi nên đi tất vào nhưng tôi không thấy muốn đứng dậy.
Chín giờ mười lăm, tôi đi một vòng kiểm tra. Khóa cửa sau, kiểm tra hai trụ gỗ lèn vào mỗi khung cửa sổ. Cuối cùng, khóa đôi trên cửa sắt ở đằng trước. Chúng tôi sống ở Nam Boston, trong một khu vực dân cư bình thường, thuộc tầng lớp trung lưu với những con phố trồng cây hai bên đường và những công viên thân thiện với gia đình. Rất nhiều trẻ con, rất nhiều hàng rào sơn trắng.
Nhưng dù sao tôi vẫn kiểm tra các ổ khóa và cửa sổ gia cố. Cả Jason và tôi đều có những lí do của mình.
Một lần nữa tôi lại đứng trước máy tính, hai tay ngứa ngáy. Tự bảo mình đã đến giờ đi ngủ.
Cảnh cáo mình không được ngồi xuống. Nhưng trong đầu nghĩ dù sao tôi cũng sẽ vẫn ngồi. Chỉ một phút thôi. Kiểm tra vài e-mail. Thế thì có hại gì ? Vào phút cuối, tôi tìm được ý chí mà chính tôi không biết mình có. Thay vào đó tôi tắt máy tính.
Một chính sách gia đình khác: Máy tính phải được tắt hết trước khi đi ngủ.
Một chiếc máy tính là một cái cổng nối, bạn biết không, một lối vào căn nhà của bạn. Hoặc có thể bạn không biết.
Chẳng bao lâu nữa, bạn sẽ hiểu.
Mười giờ, tôi để đèn nhà bếp sáng cho Jason. Anh đã không gọi, như vậy rõ ràng là đêm nay bận rộn. Thế cũng được, tôi tự bảo mình. Bận là bận. Dường như lúc nào chúng tôi cũng ở bên nhau dài hơn khi yên lặng. Những điều như thế vẫn xảy ra. Đặc biệt là khi bạn có một đứa con nhỏ.
Tôi lại nghĩ về kì nghỉ tháng hai. Lần cả gia đình đi xa hoặc là chuyện tốt nhất hoặc là chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra với chúng tôi, tùy quan điểm. Tôi muốn hiểu chuyện đó. Tìm hiểu một chút về chồng tôi, về chính bản thân tôi. Có những chuyện mà một khi đã làm thì không thể làm lại được nữa, những chuyện một khi đã nói ra thì không thể rút lại lời.
Tôi không thể sửa chữa gì được về chuyện đó đêm nay. Thực ra, tôi đã không thể sửa chữa gì chuyện đó hàng tuần nay, khiến lòng tôi càng ngày càng tràn ngập sợ hãi. Tôi đã từng tin rằng chỉ mình tình yêu thôi cũng đủ chữa lành mọi vết thương. Giờ tôi đã khôn ngoan hơn.
Ở đầu cầu thang, tôi dừng bên ngoài cửa phòng Ree để kiểm tra lần cuối cùng, tôi cẩn trọng mở hé cửa và ghé mắt vào trong. Đôi mắt vàng của ông Smith đang nhìn chằm chằm lại tôi. Nó không đứng dậy, và tôi không thể đổ lỗi cho nó: Đó là một khung cảnh đầm ấm, Ree cuộn tròn như quả bóng bên dưới chiếc chăn hoa màu hồng và xanh, mút ngón tay cái, một đám tóc xoăn màu tối lộ ra phía trên đống chăn. Trông nó lại bé lại, như đứa trẻ mà tôi thề là tôi chỉ mới đẻ ra ngày hôm qua, vậy mà bằng cách nào đó đã là bốn năm sau đó và nó đã biết tự mặc quần áo và tự ăn và cho chúng tôi biết mọi ý kiến của nó trên đời này.
Tôi nghĩ là tôi yêu con bé.
Tôi nghĩ yêu không phải là một từ chính xác để mô tả cảm xúc tôi cảm thấy trong ngực mình.
Tôi đóng cửa hết sức khẽ, và tôi lách vào phòng ngủ của mình, trượt xuống bên dưới chiếc chăn cưới màu xanh dương và xanh lục.
Cửa để hé mở cho Ree. Đèn hành lang còn bật cho Jason.
Nghi thức buổi tối thế là hoàn thành. Mọi thứ đều như nó nên thế.
Tôi nằm bên phía giường của mình, gối ở giữa hai chân, tay đặt trên hông. Tôi đang nhìn chằm chằm vào tất cả và chẳng vào cái gì cụ thể. Tôi đang nghĩ rằng tôi mệt, và rằng tôi đã làm hỏng cả và rằng tôi đang ước sao Jason ở nhà nhưng vẫn thấy biết ơn vì anh đã đi làm, và rằng tôi cần phải nghĩ ra cái gì đó ngoại trừ việc tôi chẳng biết nó là cái gì.
Tôi yêu con tôi. Tôi yêu chồng tôi.
Tôi là một con ngốc.
Và tôi nhớ ra điều gì đó, điều mà tôi đã không nghĩ tới từ hàng tháng trời nay rồi. Mảnh kí ức ấy giống một mùi hương hơn là một kỉ niệm: những cánh hoa hồng, nhàu nhò, héo úa, rung rinh bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của tôi trong cái nóng của Georgia. Trong khi giọng nói của mẹ tôi ngân nga dưới hành lang tối.
Tao biết điều mày không biết ...


Suỵt, suỵt, suỵt,
giờ tôi đang thì thào. Hai bàn tay tôi ôm lấy bụng và tôi nghĩ quá nhiều về những thứ tôi đã dành cả đời để cố gắng quên đi.

Suỵt, suỵt, suỵt,
tôi cố lần nữa.
Và rồi, một tiếng động vang lên từ bậc cầu thang cuối ...
Trong những giây phút cuối cùng của cái thế giới như tôi đã biết, tôi ước gì có thể kể với bạn rằng tôi đã nghe thấy một con cú rúc ngoài đêm tối. Hay nhìn thấy một con mèo đen nhảy vọt qua hàng rào. Hay cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên.
Tôỉ ước gì có thể kể với bạn rằng tôi đã trông thấy nguy hiểm, rằng tôi đã đấu tranh thật ngoan cường. Rốt cuộc, tôi, trong tất cả mọi người, đáng lẽ phải hiểu tình yêu có thể biến thành hận thù, đam mê biến thành nỗi ám ảnh dễ dàng đến mức nào. Tôi, trong tất cả mọi người, đáng lẽ phải thấy trước chuyện này.
Nhưng tôi đã không thấy. Tôi thực tình đã không thấy.
Và Chúa giúp tôi, khi khuôn mặt anh ta xuất hiện nơi bóng tối ở cửa phòng tôi, ý nghĩ đầu tiên của tôi là giờ anh ta cũng đẹp trai y như lần đầu chúng tôi gặp mặt, và rằng tôi vẫn còn ước tôi có thể di tay theo đường viền cằm của anh ta, lùa những ngón tay theo sóng tóc của anh ta ...
Rồi, nhìn vào cái ở một bên người anh ta, tôi đã nghĩ rằng tôi không được hét lên. Tôi phải bảo vệ con gái tôi, đứa con gái quý báu vẫn còn đang ngủ ở cuối hành lang.
Anh ta bước vào trong phòng. Giơ cả hai cánh tay lên.
Tôi thề với bạn là tôi đã không kêu được lấy một tiếng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vụ Mất Tích Bí Ẩn.