Chương 23
-
Vụ Mất Tích Bí Ẩn
- Lisa Gardner
- 3052 chữ
- 2020-05-09 04:25:52
Số từ: 3044
NBX Dân Trí
Nguồn: Sưu Tầm
KHI JASON 14 TUỔI, GIA ĐÌNH ANH ĐÃ ĐI TỚI SỞ thú. Anh đã quá tuổi và quá hoài nghi đối với loại dã ngoại này, nhưng em gái anh, Janie thì vô cùng yêu bất cứ con gì có lông, bởi vậy vì Janie, anh đã đồng ý đi tới sở thú.
Anh sẽ làm hầu như mọi chuyện vì Janie, một thực tế mà mẹ sốt sắng tận dụng.
Họ đi mấy vòng. Quan sát bọn sư tử ngủ, gấu trắng ngủ, voi ngủ. Jason đã nghĩ, thật ra một người còn cần phải xem bao nhiêu con thú ngủ nữa ? Họ đi qua khu trình diễn côn trùng không nói lời nào, mà chui vào Thế giới bò sát. Ở tuổi lên mười, Janie không thực sự thích rắn, nhưng vẫn thích ré lên trong lúc nhìn vào bọn rắn, vì thế việc đó có lí một cách điên khùng.
Không may, con vật đinh của buổi trình diễn - con mãng xà Miến Điện bạch tạng - lại đang được che đi với tấm biển viết, Ra ngoài ăn trưa. Thành thật xin lỗi, Mãng xà Polly.
Janie đã cười khúc khích, nghĩ rằng việc ấy khá khôi hài. Jason nhún vai, bởi vì với anh có vẻ như con mãng xà sẽ lại là một sinh vật say ngủ nữa, vậy nên anh đi sát sau em gái khi bố anh dẫn cả hai ra cửa. Tuy nhiên vào giây cuối cùng, Jason liếc nhìn lại và nhận ra tấm bảng không che hết mặt kính. Từ góc độ này anh có thể nhìn lén vào trong, và Polly không phải đang ra ngoài ăn trưa, Polly đang ăn trưa, một bữa trưa rất dễ thương nữa, con vật đang run rẩy trên mặt đất trong khi con rắn khổng lồ nhe nanh và bắt đầu quá trình chậm rãi, khó nhọc lôi con thỏ rừng vào trong những đường xoắn ốc màu vàng khổng lồ của mình.
Chân anh tự động ngừng bước. Anh đứng đó bất động đến cả phút, có lẽ là hai phút, không thể nhìn đi nơi khác, khi từng phân một đám lông màu nâu, cái cơ thể mới bị làm cho ngạt thở kia biến mất vào trong cổ họng sáng lấp lánh của con rắn.
Vào lúc nhìn chằm chằm con thỏ đã chết ấy anh nghĩ: Tao biết chính xác mày cảm thấy thế nào.
Rồi bố anh chạm vào cánh tay anh, và anh theo bố đi ra để tiến vào mùa hè cháy bỏng của bang Georgia.
Bố anh cẩn thận theo dõi anh suốt cả ngày hôm đó. Tìm kiếm dấu hiệu của cái gì ? Chứng rối loạn tâm thần ? Sự suy sụp thần kinh sắp xảy đến ? Những cơn bộc phát bạo lực ?
Việc đó đã không xảy ra. Không bao giờ xảy ra. Jason đã trải qua mỗi ngày như ngày trước đó, từng bước đau đớn, từng giây đau đớn, một cậu bé gầy nhẳng, còi cọc một cách đau thương, chỉ được vũ trang bằng cái nhìn xa xôi diệu vợi
Cho đến khi anh được 18 tuổi và nhận khoản thừa kế của Rita. Bố mẹ anh có tổ chức tiệc cho anh không ? Janie có mua quà cho anh không ?
Anh không bao giờ biết. Bởi vì vào sáng sớm ngày Jason tròn 18, anh đã đi thẳng đến ngân hàng, rút sạch hai triệu ba trăm ngàn đô la, và biến mất.
Anh đã từng trở về từ cõi chết. Anh không bao giờ định làm tổn thương gia đình mình nặng nề đến thế một lần nữa.
Sandy đã có thai.
Anh nên làm gì đó.
Càng nghĩ việc Sandy mang thai càng gây tò mò. Ý nghĩ ấy lởn vởn ngay trước mắt anh. Nó là cái gì đó anh có thể nói ra, có thể lặp lại, nhưng mấy tiếng ấy anh vẫn nghe như không phải tiếng Anh.
Sandy đã có thai.
Anh nên làm gì điều gì đó.
Cảnh sát đã đi cả. Họ dọn dẹp bữa tiệc của mình sau 1 giờ sáng. Chiếc máy tính đã mất. Cả iPod của anh, Leapster của Ree. Vài chiếc hộp cũng biến mất khỏi tầng hầm, có lẽ là những hộp đựng phần mềm cũ. Anh không biết. Anh không quan tâm. Anh đã kí vào biên bản vật chứng ở chỗ họ bảo anh kí, và chẳng có gì tạo nên khác biệt với anh cả.
Anh tự hỏi đứa bé có phải của anh hay không.
Anh sẽ mang Ree đi trốn, anh vẩn vơ nghĩ. Có một chiếc hộp kim loại mỏng ở trên gác mái, bị nhét đằng sau những miếng cách nhiệt dày, trong đó chứa hai cái chứng minh thư giả và gần hai mươi lăm ngàn đô la loại tiền mệnh giá lớn. Chồng tiền ấy nhỏ một cách đáng ngạc nhiên, cái hộp kim loại không to hơn cuốn tiểu thuyết bìa cứng là mấy. Anh biết cảnh sát sẽ không thể phát hiện ra nó trong lúc lục soát, bởi vì nó là loại phát hiện sẽ lập tức làm dấy lên những câu chuyện.
Anh sẽ trèo lên cầu thang lên gác mái, lấy cái hộp, cho nó vào trong cặp máy tính. Anh sẽ đánh thức Ree khỏi giường, cắt mái tóc xoăn dài màu nâu của con bé, và đội cho nó chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ. Tròng thêm bộ áo liền quần và chiếc áo sơ mi màu xanh nữa và nó sẽ ra dáng một cậu bé Charlie, đi du lịch cùng với ông bố vừa mới cạo râu sạch sẽ của nó.
Họ sẽ phải chuồn ra cửa sau để tránh báo chí. Trèo lên hàng rào. Anh sẽ tìm một chiếc xe ô tô cách đây vài dãy phố và lái trộm đi. Cảnh sát sẽ tưởng họ sẽ tới Ga phía Nam, vì thế thay vào đó anh sẽ lái xe tới ga Amtrak trên đường 128. Ở đấy anh sẽ đỗ chiếc xe ăn cắp đầu tiên và tìm cho mình chiếc thứ hai. Cảnh sát sẽ theo dõi tất cả tàu đi miền Nam, bởi vì đó là việc mà mọi người vẫn làm, đúng không nào ? Họ đi về phương nam, có lẽ là tới New York, nơi một người rất dễ dàng biến mất
Vậy thì, anh sẽ lái chiếc xe ăn cắp thứ hai về phương bắc, tới tận Canada. Anh sẽ nhét
Charlie
vào trong cốp và mặc một chiếc áo khoác thể thao, đeo kính viền đen dày cộp. Chỉ là một doanh nhân khác vượt biên giới đi Lasik. Các trạm gác ở biên giới đã quá quen với những việc như thế.
Rồi, một khi anh và Ree đã tới Canada, họ sẽ biến mất. Đó là một đất nước rộng lớn, rất nhiều đất đai và rừng xanh. Họ có thể tìm được một thị trấn nhỏ và bắt đầu lại từ đầu. Tránh xa khỏi Max. Xa khỏi sự nghi kị của cảnh sát Boston.
Ree có thể chọn một cái tên mới. Anh sẽ kiếm việc làm, có lẽ là ở cửa hàng tạp hóa.
Họ có thể sống thế nhiều năm trời. Chừng nào anh còn chưa đụng tới chiếc máy tính.
Sandy đã có thai.
Anh nên làm gì đó.
Anh không biết là làm gì.
Cân nhắc thêm thì thấy anh không thể bỏ chạy. Chưa được. Anh cần phải cứu Ree. Lúc nào cũng là vì Ree. Nhưng anh muốn, anh cần phải biết chuyện gì đã xảy ra cho Sandy. Và anh muốn, anh cần được biết về đứa bé. Anh cảm thấy trong 48 giờ qua, định mệnh đã chặt hết chân anh. Và bây giờ, nó đang đung đưa củ cà rốt một cách tai ác.
Anh có thể là bố.
Nếu anh không thể chạy thì anh cần một chiếc máy tính. Thực ra, anh cần chiếc máy tính của anh và cần phải hiểu Sandy đã làm được gì. Thằng bé Ethan 13 tuổi đã dạy cho cô được bao nhiêu ?
Theo chỗ anh được biết, chiếc máy tính gia đình vẫn còn nằm an toàn trong khu văn phòng của tờ Nhật báo Boston.
Nhưng làm sao để lấy lại nó ? Anh có thể lôi Ree theo anh tới văn phòng. Lần này cảnh sát sẽ bám theo anh, và có lẽ cả hai ba phóng viên nữa. Chỉ sự xuất hiện của anh thôi cũng sẽ làm họ nghi ngờ. Loại người chồng đau khổ gì mà lại đánh thức con giữa đêm để đi làm hai ngày liên tiếp ?
Nếu cảnh sát thấy nghi ngờ quá, họ có thể sẽ kiểm tra những chiếc máy tính ở Nhật báo Boston. Đặc biệt là nếu Ethan Hastings chịu nói cho họ biết. Sandy đã tìm ra bao nhiêu rồi ? Cô đã kết nối được những mảnh ghép nào mà không bao giờ đem vấn đề ra hỏi anh ? Chắc cô giận dữ lắm. Tức giận. Sợ hãi.
Nhưng cô đã không hề nói một lời.
Có phải lúc ấy cô đã có nhân tình không ? Có phải nguyên nhân là vì vậy ? Cô tìm được tình nhân, và rồi, một khi bắt gặp những file trong máy tính, cô đã quyết định bỏ rơi Jason. Chỉ có điều lúc ấy cô phát hiện ra mình đã có thai. Của anh ? Của người đàn ông kia ? Có lẽ cô đã cố chia tay bạn trai. Có lẽ việc đó đã khiến người kia tức giận, và hắn ta đã hành động.
Hoặc có thể, vào đêm thứ tư, được trang bị những hiểu biết mới từ Ethan Hastings, Sandy đã phát hiện ra các file trong máy tính của Jason. Vào giây phút ấy, cô nhận ra cô đang mang trong mình con của một con quái vật. Vì thế cô đã … làm gì ? Bỏ chạy giữa đêm hôm mà không buồn mang ví hay thay quần áo ư ? Quyết định chỉ cứu một đứa con trong khi bỏ rơi đứa còn lại ư ?
Chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thế là anh phải trở lại với người đàn ông khác duy nhất mà anh biết trong đời Sandy - Ethan Hastings. Có lẽ cậu ta đã giả định một mối quan hệ thân mật hơn với Sandy. Có lẽ cô đã cố bảo cậu ta đó chỉ là một sai lầm. Bằng vào tất cả chỗ thời gian cậu ta đã dành cho cô, cố giúp cô đánh lừa chồng mình, Ethan hẳn đã coi việc này mang tính cá nhân. Vì thế cậu ta đã tới nhà giữa đêm hôm và …
Sát nhân trẻ tuổi nhất ở Mỹ đã bị kết tội giết hai người ở tuổi mười hai, vì thế đối với Jason mà nói, Ethan Hastings đủ độ tuổi cần thiết đối với một tên điên có khả năng giết người. Tuy nhiên, vấn để vận chuyển có vẻ hơi phức tạp. Làm thế nào một thằng bé 13 tuổi tới được nhà Jason ? Đi xe đạp chăng ? Đi bộ ? Và một đứa trẻ gầy gò như Ethan Hastings có thể vứt thi thể của một người phụ nữ trưởng thành ? Lôi tóc kéo cô ra ngoài chắc ? Vắt cô qua ghi-đông xe của cậu ta ?
Jason ngồi xuống bàn bếp, đầu quay quay. Anh mệt mỏi. Kiệt sức thật sự. Đây là những giây phút anh phải cẩn trọng. Bởi vì ý nghĩ của anh có thể đi lang thang, và anh sẽ đột nhiên thấy mình ở trong căn phòng luôn bốc mùi như đất mới cày và lá thối rữa ấy. Anh sẽ cảm nhận được tiếng lạo xạo của hàng trăm con nhện bò qua má và tóc anh. Rồi anh sẽ nhìn thấy một, hay hai ba con vật lông lá béo mập sục sạo, chạy ngang qua chiếc giày tennis của anh, hay chạy xuống ống quần anh, hay ngang qua vai anh, điên cuồng tìm nơi trốn thoát.
Bởi vì bạn phải trốn thoát. Có nhiều thứ trong bóng tối tồi tệ hơn những con nhện e thẹn, hoảng loạn rất nhiều.
Anh muốn nghĩ về Janie. Cách cô bé và chỉ mình cô bé chào mừng anh về nhà với cái ôm thật chặt. Anh muốn nhớ lại cảm giác ngồi cạnh cô bé trên sàn nhà, ngoan ngoãn về những chú kì lân trong khi cô bé bi ba bi bô nói về tầm quan trọng của màu tím, hoặc về việc tại sao nó muốn sống trong một lâu đài khi lớn lên.
Anh muốn nhớ lại cái nhìn của cô bé trong ngày sinh nhật thứ mười hai, khi anh đã dành hết tiền của mình để cho nó cưỡi ngựa trong một ngày, bởi vì họ không phải kiểu gia đình có thể mua nổi một chú ngựa con.
Và anh muốn tin rằng vào buổi sáng ngày sinh nhật thứ 18 của anh, khi cô bé thức dậy và phát hiện phòng anh lại một lần nữa trống trơn, nó đã không khóc, đã không nhớ anh. Anh đã không làm tan vỡ trái tim của cô em gái một lần nữa.
Bởi vì trong những ngày này anh đã học được một bài học. Anh đã học được rằng làm người thân của người mất tích theo cách nào đó cũng kinh khủng như chính người bị mất tích vậy. Anh đã học được rằng sống với quá nhiều câu hỏi còn khó khăn hơn cả làm người có tất cả các câu trả lời.
Và anh đã học được rằng sâu thẳm trong tim mình, anh sợ Burgerman vẫn còn sống và khỏe mạnh. Vì lí do nào đó, bằng cách nào đó, con quái vật từ tuổi thơ của Jason sẽ trở về cướp gia đình anh khỏi tay anh.
Jason đi đi lại lại thêm 10 phút nữa. Hoặc có lẽ là 20 hay 30 phút. Đồng hồ đang điểm, mỗi phút lại tiến dần tới một buổi sáng nữa mà không có vợ anh.
Max sẽ trở lại.
Cả cảnh sát nữa.
Và thêm nhiêu phóng viên nữa. Giờ là cả các chương trình cáp. Kiểu như Greta Van Susteren và Nancy Grace. Họ sẽ gây những áp lực riêng. Một cô vợ xinh đẹp mất tích trong nhiều ngày. Người chồng đen tối bí ẩn với quá khứ mờ ám. Họ sẽ mở toang đời anh cho cả thế giới được thấy. Và ở đâu đó tại Georgia, ai đó sẽ liên hệ sự việc và chính họ sẽ gọi những cú điện thoại …
Rồi cả Max và cảnh sát sẽ có công cụ thực sự để cướp con gái anh khỏi tay anh. Anh còn bao lâu nữa ? Đến trưa ? Đến 2 giờ chiều ? Có lẽ họ sẽ phanh phui câu chuyện vừa kịp đưa vào bản tin lúc 5 giờ. Việc đó sẽ cho họ thêm tỉ suất xem đài. Một phát thanh viên tin tức nào đó sẽ thấy những ngôi sao của anh ta tăng lên.
Còn Jason … làm thế quái nào mà anh có thể nói tạm biệt với con gái anh ?
Tệ hơn là, chuyện gì sẽ xảy ra cho con bé ? Mẹ nó đã mất, giờ lại bị kéo khỏi tay người bố duy nhất mà nó từng biết … Ba ơi, ba ơi, ba ơi …
Anh phải suy nghĩ. Anh phải hành động.
Sandy đã có thai.
Anh cần phải làm gì đó.
Không thể tiếp cận với máy tính của anh. Không thể đối mặt với Ethan Hastings. Không thể chạy trốn. Phải làm gì ? Phải làm gì ?
Sau 2 giờ một chút, phương hướng hành động cuối cùng của anh chợt đến với anh.
Việc đó sẽ liên quan đến chuyện bỏ lại con gái anh đang ngủ trên lầu. Trong bốn năm qua, anh chưa từng làm việc gì như thế. Lỡ con bé thức dậy ? Thấy ngôi nhà lại một lần nữa vắng tanh và bắt đầu la hét kích động thì sao ?
Hoặc lỡ như có ai khác ở đây, ai đó lẩn lút trong bóng tối, chờ Jason phạm phải sai lầm đầu tiên để có thể lao vào bắt lấy Ree ? Con bé biết điều gì đó về đêm thứ tư. D.D. tin điều đó; anh cũng tin. Nếu ai đó đã bắt cóc Sandy, và nếu người đó cũng biết Ree là một nhân chứng …
D.D. đã thề là cảnh sát đang theo dõi nhà anh. Một lời hứa hay một lời đe dọa. Anh phải hi vọng nó là cả hai.
Jason đi lên gác, thay sang chiếc quần jean màu đen và áo len đen. Anh dừng ngoài cửa phòng Ree, lắng tai nghe tiếng cử động. Rồi khi sự im ắng làm anh mất can đảm, anh phải hé cửa mở để đảm bảo với mình rằng con gái bốn tuổi của anh vẫn còn sống.
Con bé nằm ngủ cuộn tròn một đống, cánh tay vắt ngang mặt, ông Smith chui dưới đầu gối nó.
Và lúc ấy Jason nhớ lại một cách chính xác, sống động cái giây phút anh lần đầu nhìn con bé trôi vào thế giới này. Nó mới nhăn nheo và nhỏ bé và xanh tím làm sao. Hai nắm tay nhỏ tí của nó. Đường nhăn mím chặt của cái miệng kêu khóc. Cách mà anh lập tức, vô phương cứu chữa yêu từng xentimét trên người con bé. Con gái anh. Điều kì diệu của riêng anh.
"Con là của Ba,
anh thì thầm.
Sandy đã có thai.
Ba sẽ giữ con an toàn.
Sandy đã có thai.
Anh sẽ giữ tất cả an toàn.
Anh bỏ lại con gái và đi bộ xuống phố.