Chương 33: Phong Hỏa
-
Vũ Thần
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 3821 chữ
- 2019-09-05 10:09:55
Nhìn theo phương hướng Hạ Nhất Minh biến mất, Bách Linh Bát quay đầu lại nhìn một chút ngọn lửa đang lờn vởn xung quanh, rồi dần dần đi tới gần nơi địa hỏa đang phát ra.
Hắn tựa hồ có chút do dự không quyết, ở trong đầu hắn đang có hai luồng suy nghĩ bất đồng xung đột với nhau.
Loại tình huống này trước nay chưa từng có, tuy nhiên nó lại mang tới cho hắn một cảm giác mới lạ.
Cuối cùng, hắn cũng đưa ra quyết định, xoay người đi về phía cánh cửa đang phong bế địa hỏa.
Địa hỏa vô cùng mãnh liệt, chúng nó không hề có chút nào phải kiêng kỵ, tàn phá hết thảy mọi thứ ở trên mặt đất.
Cứ cách nửa năm ở nơi có hoàn cảnh đặc thù lại xuất hiện sự xâm nhập Địa hỏa, khi đó thì không còn sinh vật nào có thể sinh tồn. Cho dù là Hồng Lang Vương cũng chỉ có thể mau chóng mà chạy đi.
Đứng trước mặt uy lực cường đại của tự nhiên, bất cứ sinh vật nào cũng đều phải cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Tốc độ của Bách Linh Bát cực nhanh, hắn nhanh chóng di chuyển ở bên trong ngọn lửa, khi ngọn lửa hoàn toàn bao phủ thân hình hắn vào bên trong, thì lúc này xung quanh thân thể hắn lại xuất hiện một ánh sáng. Nó giống như một loại chất lỏng vật, đem những ngọn lửa ở xung quanh hoàn toàn ngăn cách ra.
Bất quá, chỉ trong chốc lát, hắn đã đi tới trước cửa động khẩu.
Từ nơi này có thể chứng kiến được quang mang sáng ngời ở bên ngoài, hắn từng bước tiến ra, trong nhay mắt đã rời khỏi biển lửa kinh khủng đó.
Lúc này không khí ở bên ngoài cũng vô cùng nóng nực, nhưng nếu so sánh với bên trong động thì cũng chỉ có thể như tiểu hài tử đang đứng trước mặt người lớn.
Bách Linh Bát ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói lọi đang tỏa ánh sáng nóng nực xuống, đột nhiên thần tình có chút ngây dại.
Nửa ngày sau, hắn mở bàn tay ra, ở trong lòng bàn tay có một chiếc giới chỉ, đây đúng là không gian giới chỉ mà Hạ Nhất Minh giao cho hắn.
Nếu dựa theo lời Hạ Nhất Minh phân phó, hắn sẽ ở lại nơi này nửa năm. Nửa năm sau, nếu Hạ Nhất Minh không quay trở ra, như vậy hắn phải đem chiếc nhẫn này giao đến tay Vu Kinh Lôi.
Lúc này, chiếc giới chỉ lóe lên quang mang màu bạc, cho dù là ở dưới sự thiêu đốt của địa hỏa nó cũng không hề bị nung chảy.
Điều này cho thấy bảo vật không gian quả nhiên là không dễ dàng gì phá hủy được.
Một lúc lâu sau, Bách Linh Bát vẫn bảo trì cái nhìn dò xét chiếc nhất, thời gian lúc này giống như đã hoàn toàn đứng yên vậy.
Mặc dù mặt trời vẫn như trước mọc ở hướng đông lặn ở hướng tây, mặc dù địa hỏa ở bên trong động khẩu vẫn không ngừng tàn phá, nhưng xung quanh người Bách Linh Bát thời gian lại như đang ngừng trôi.
Hắn yên lặng nhìn chiếc giới chỉ, giống như khi còn ở trong động phủ Hô Hòa Hạo Đặc sơn mạch, hắn đứng đó lẻ loi không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.
Giờ phút này, hắn hình như đã biến thành một tòa thạch điêu, một pho tượng vĩnh viễn không bao giờ nhúc nhích.
Bên trong sơn động, Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng điểm hai chân lên mặt đất, sau đó tiếp tụ lao đi.
Khi hắn ngưng tụ Phong lực lượng, thân thể hắn tựa hồ như đã hoàn toàn dung nhập vào trong gió, hoàn toàn biến thành một ngọn gió ở trong không trung. Mỗi khi như thế, Hạ Nhất Minh lại có loại cảm giác bản thân có thể khống chế được Phong lực lượng.
Mặc dù khả năng khống chế cũng không phải lớn, hắn cũng không có cách nào tạo nên lốc xoáy có khí thế hủy thiên diệt địa, nhưng nó đúng là Phong lực lượng, quả thật là có thể nắm giữ một chút lực lượng nhất định trong tay.
Đây là do sau khi ngưng tụ thành công Phong Chi Hoa mà có thể nắm giữ được loại lực lượng này.
Cho nên, dù là trước mắt thấy được đây là nơi tất phải chết, nhưng hắn cũng chưa từng có chút tuyệt vọng nào.
Nếu Phong Chi Hoa có thể làm cho hắn nắm được Phong lực lượng trong tay, như vậy nếu hắn có thể ở trong sơn động có địa hỏa ngút trời này luyện ra được Hỏa Chi Hoa, thì nhất định có thể nắm giữ nhiệt độ và an nguy của bản thân ở nơi đây.
Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã quay trở về thông đạo hình tròn kỳ dị khi trước.
Hắn có một loại cảm giác kỳ lạ, tại địa phương này, hắn đối với Hỏa chi lực vô cùng hiểu rõ.
Mặc dù, Hạ Nhất Minh không biết loại cảm giác này từ đâu mà tới, nhưng hắn cũng tuyệt đối tin tưởng cảm giác của mình. Đặc biệt là trong hoàn cảnh này, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Một khi đã tới nơi đây, hắn liền mở ra chiếc bình ngọc luôn mang theo người, từ đó lấy va một viên đan dược màu trắng sữa đang tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Đây là Ích Cốc đan do hắn luyện chế khi còn ở trên Linh Dược phong.
Loại Ích Cốc đan cao cấp này khi phục dụng có thể duy trì cho bản thân không cần ăn uống trong mười ngày. Lọ đan dược Hạ Nhất Minh mang theo tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng dùng để duy trì nửa năm thì cũng miễn cưỡng đủ. Nếu trong vòng nửa năm hắn có thể thành công luyện ra Hỏa Chi Hoa, như vậy hắn liền có thể thuận lợi rời đi. Còn nếu trong vòng nửa năm đó mà thất bại, như vậy bình đan dược này dù có nhiều hơn nữa thì đối với hắn cũng không có nửa điểm tác dụng.
Sau khi nuốt xong đan dược, Hạ Nhất Minh khoanh chân ngồi xuống, tâm thần của hắn trong nháy mắt đã được đề tụ lên tới cực điểm.
Hỏa hệ chân khí trong cơ thể dâng lên một cách mãnh liệt, tiên thiên Liệt Hỏa Công giờ phút này đang được vận chuyển với hiệu xuất lớn nhất.
Tu luyện tiên thiên công pháp ngoại trừ rơi vào trạng thái lĩnh ngộ ra, thì nó đối với hoàn cảnh xung quanh có yêu cầu hết sức ngặt nghèo. Nhưng lúc này, ở nơi đây mà tu luyện Hỏa hệ công pháp không nghi ngờ gì chính là lựa chọn tốt nhất.
Hạ Nhất Minh vẫn tiếp tục ở trong thông đạo dứt bỏ hết thảy tạp niệm trong đầu, đem toàn bộ tinh lực tập trung vào việc tu luyện.
Những sự việc xảy ra ở nơi đây không hề ảnh hưởng tới hắn, bây giờ ngoại trừ việc thành công ngưng tụ ra Hỏa Chi Hoa, thì hắn không còn con đường nào khác.
Đại lượng Hỏa hệ chân khí được Hạ Nhất Minh vận chuyển tuần hoàn cho đến khi đạt tới cực hạn, không thể tiếp tục thừa nhận thêm hắn mới hít sâu một hơi, từ trạng thái nhập định khôi phục lại bình thường.
Tinh thần một khi bị phân tán ra xung quanh, Hạ Nhất Minh lập tức cảm ứng được nhiệt độ ở đây đang ngày một tăng lên.
Hắn mở mắt ra, thạch bích ở bốn phía đã bắt đầu đỏ ửng lên, mặc dù Địa hỏa chưa lan tới nơi này, nhưng xem tình huống xung quanh thì cũng không còn kiên trì được bao lâu nữa
Thở ra một hơi dài, mặc dù trong lòng không muốn chút nào, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn đứng lên, hướng về phía trong mà đi tiếp vào.
Thông đạo này giống như một tấm mạng nhện vậy, càng tiến vào trong càng có rất nhiều các thông đạo rẽ đi khắp nơi, Hạ Nhất Minh mỗi lần đi tới trước một ngã rẽ đều cẩn thận cảm nhận biến hóa của gió ở bên trong.
Hắn nắm giữ Phong lực lượng đã đạt tới cảnh giới cực cao, chỉ cần chăm chú cảm nhận một chút, thì lập tức đã rõ hơi nóng từ nơi nào truyền đến nhiều hơn.
Hạ Nhất Minh tránh né những nơi có luồng gió nóng thổi tới, tận lực lựa chọn phương hướng có nhiệt độ thấp nhất đi tới.
Rất nhanh sau đó, hắn đã đi đến trước cửa một thông đạo, vách núi nơi này có màu sắc tương đối mát mẻ, rõ ràng chưa có dấu hiệu nhiệt độ bao phủ nơi đây.
Sau khi tuyển chọn được địa điểm, Hạ Nhất Minh một lần nữa phục dụng một viên Ích Cốc đan, tiếp tục đề tụ lên Hỏa hệ chân khí.
Hai tròng mắt hắn đột nhiên sáng ngời lên, biến hóa của chân khí lúc này nhất thời làm cho hắn cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Sau lần bế quan vừa rồi, chân khí của hắn đã đột nhiên được đề cao lên, mặc dù lần đề cao này còn không thể so sánh được với một lần giác ngộ, nhưng tình hình cũng có chút khả quan.
Đưa ánh mắt quan sát chung quanh một lúc, Hạ Nhất Minh đối với nơi đây vừa yêu vừa hận, nếu không có hạn chế nửa năm thời gian, thì lựa chọn ở lại đây tu luyện lâu dài chính là ưu tiên số một.
Một lát sau, hắn khoanh chân ngồi xuống, một lần nữa tiến vào trạng thái nhập định.
Hắn biết, bây giờ không có bao nhiêu thời gian để cho hắn hoang phí, hắn phải lấy tốc độ nhanh nhất đem Hỏa Chi Hoa ngưng tụ lại thành công. Nhưng mà, trước khi muốn thử ngưng tụ Hỏa Chi Hoa, hắn còn muốn tận lực đem Hỏa hệ chân khí của mình đề cao lên, hơn nữa còn muốn hiểu được Hỏa chi lực của mình. Nếu Hạ Nhất Minh đối với Hỏa chi lực không có độ hiểu biết nhất định, thì dù Hỏa hệ chân khí của hắn có cường đại hơn nữa cũng không cách nào ngưng luyện thành công Hỏa Chi Hoa.
Thời gian chậm chạp trôi qua, Hạ Nhất Minh lần thứ hai từ trong nhập định thanh tỉnh lại, vách thông đạo chung quanh đang dần trở nên nóng hơn trước.
Lại một lần nữa đứng lên đi tìm địa phương mới để tu luyện, cứ tuần hoàn như vậy, một ít thời gian hắn cũng không bỏ phí.
Ba tháng trôi qua, hắn tựa hồ đã hoàn toàn quên mất thời gian đang trôi qua, quên mất Địa hỏa ở nơi đây đang uy hiếp tới tính mạng mình, mà tiếp ở lại nơi đây tiến hành tu luyện.
Bên ngoài sơn động, Bách Linh Bát vẫn yên lặng đứng nhìn chiếc giới chỉ trên tay.
Xung quanh tám trăm dặm núi non màu đỏ này, trước nay chưa từng có một hạt mưa nào rơi xuống. Nếu có mây đen từ xa tiến lại thì trên đường đi cũng bị độ nóng ở đây xua tan hết.
Từ xa truyền tới một tiếng động nhỏ, từa hồ đang có người hoặc vật gì đang hướng về phía này đi đến.
Bách Linh Bát đang ngây người cầm chiếc giới chỉ đột nhiên giật mình. Hắn ngẩng đầu lên, cổ tay hơi đảo một cái chiếc giới chỉ đã biến mất. Tiếp theo đó, hắn lui lại phía sau hai bước, cả thân hình áp vào thạch bích nóng bỏng phía sau.
Thân thể hắn nhất thời xảy ra biến hóa, thân hình nhanh chóng hòa vào cùng vách núi trở thành một thể.
Bên kia vách núi chính là nơi Địa hỏa hoành hành, nhưng còn ở bên này lại chính là một thế giới khác. Nhiệt khí khổng lồ đã bị toàn bộ vách núi phong tỏa gần như toàn bộ.
Rất nhanh sau đó, một người một lang xuất hiện ngay ở chỗ Bách Linh Bát vừa đứng
Trên trán của Hồng Lang Vương có vết thương trông rất dữ tợn. Đây là lễ vật Hạ Nhất Minh lưu lại cho nó, khiến nó trông càng thêm đáng sợ.
Đi tới bên ngoài động khẩu, Tác Qua yên lặng nhìn vào bên trong, Địa hỏa cháy hừng hừng lọt vào tầm mắt của hắn. Bên trong đó ngoại trừ màu đỏ ra còn lại không còn màu sắc nào khác, ngay cả một chút vùng không bị ảnh hưởng cũng không có.
Tác Qua nhìn vào bên trong nửa ngày vẫn không thu hoạch được gì, hắn nhẹ nhàng vuốt ve an ủi Hồng Lang Vương, nói:
- Hồng Lang Vương, ngươi nói bọn chúng đều đã chết chứ?
Hồng Lang Vương thấp giọng ô minh lên một tiếc. Tác Qua nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Bọn chúng khẳng định đã chết, nếu không có Hỏa hệ lực lượng và có khả năng chui vào lòng đất thì không thể thoát khỏi nơi này được.
Hắn thở ra một hơi dài, nói:
- Lần này rời núi chúng ta có hơn trăm vị tộc nhân, hơn nữa Xà Nho cũng bị bỏ mạng. Nếu cư như này trở về núi, chỉ sợ sẽ trực tiếp khiến cho Thánh Giả cuồng nộ mà giết chết chúng ta.
Hồng Lang Vương quay đầu lại, ô minh lên vài tiếng có chứa đựng sự lo lắng.
Tác Qua cười, an ủi nói:
- Không sao. Chỉ cần ta có thể giết chết Hạ Nhất Minh, mang theo binh khí tùy thân của hắn trở về, như vậy các Thánh Giả chúng ta đã giải quyết được cường định trẻ tuổi nhất của bổn tộc, khẳng định sẽ khôn tiếp tục truy cứu trách nhiệm.
Hai mắt hắn sáng ngời, nói:
- Đại Khảm Đao trong tay Hạ Nhất Minh có độ sắc bén như vậy thật là khó tin. Không biết nó được chế ra từ vật liệu gì, nhưng nó có thể bổ đôi Hỏa Trụ của ngươi thì khẳng định có thể bảo tồn ở bên trong Địa Hỏa.
Hồng Lang Vương hơi gật gù chiếc đầu của mình, tựa hồ ý của hắn rất hợp với suy nghĩ của nó.
Ánh mắt Tác Qua cẩn thận đảo qua trên mặt đất, cuối cùng cũng hài lòng thu hồi lại cái nhìn của mình, xoay người mang theo Hồng Lang Vương rời đi.
Sau khi thân ảnh của bọn họ biết mất, Bách Linh Bát một lần nữa lại hiện ra từ trên vách núi. Hắn đưa mắt nhìn theo phương hướng một người một lang đang rời xa, rồi lại một lần nữa lấy ra chiếc giới chỉ.
Chỉ bất quá lần này hắn tựa hồ như không phải là xem xét giới chỉ nữa, mà là đang thử đem loại lực lượng nào đó quán thâu vào trong chiếc giới chỉ.
Nửa ngày sau, không gian kỳ dị một lần nữa được mở ra.
Bách Linh Bát đưa bàn tay vào bên trong tìm tòi một lúc, chỉ lát sau hắn đã lấy ra ba đoạn của thanh Đại Khảm Đao.
Đánh giá cẩn thận thanh Đại Khảm Đao trong tay, ánh mắt của hắn trước nay không hề giống với người thường, nhưng dần dần hắn tựa hồ như phát hiện ra điều gì đó. Ánh mắt đột nhiên lóe lên quang mang kỳ dị, giống như người bình thường bỗng nhiên phát hiện ra bảo tàng vậy.
Sau đó, hắn tiếp tục đưa tay vào bên trong giới chỉ để lục lọi.
Cuôi cùng một hòn đá tản mát ra bốn loại ánh sáng bất đồng cùng với hòn đá màu trắng bằng hai nắm tay người lớn, ngoài ra còn có thanh Bả Xoa kiếm do Hạ Nhất Minh có được từ Tư Mã Âm. Tất cả mọi thứ đều bày ra trước mắt Bách Linh Bát.
Quang mang trong mắt Bách Linh Bát càng ngày càng mãnh liệt, cấu tạo bộ não của hắn so với nhân loại thì hoàn toàn bắt đồng, nó như một chiếc máy tính đang điên cuồng tính toán.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, tựa hồ như vừa đưa ra một quyết định trọng yếu.
Hắn xoay người lại, đi tới trước vách núi, đưa tay ra đào vào trong đó một lỗ hổng nhỏ, rồi đặt chiếc giới chỉ vào bên trong.
Sau đó, hắn cầm Đại Khảm Đao, Xoa Kiếm, Năng lượng thạch cùng tứ sắc dung hợp ngọc thạch ở dưới đất lên.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía sơn động đang bị địa hỏa thiêu đốt, rồi không chút do dự tiến vào trong đó.
Bách Linh Bát bình tĩnh đi vào trong sơn động, xung quanh thân thể hắn đang bắt đầu chảy ra một loại chất lỏng kỳ dị. Nhưng chất lỏng này cũng không phải là từ thân thể hắn chảy ra, mà là do sử dụng một phương pháp đặc thù nào đó.
Dưới sự ăn mòn không ngừng của địa hỏa, thân thể của Bách Linh Bát dần dần có cảm giác như sắp bị nung chảy ra. Tuy nhiên đúng lúc này, trong tay của Bách Linh Bát tựa hồ như cũng có cái gì đó đang bắt đầu bị nung chảy ra, hơn nữa nó còn có xu hướng hòa vào làm một thể với hắn.
Ở bên trong Địa hỏa, Bách Linh Bát tiến vào sâu trong động khẩu, ở nơi nào hắn cũng để lại ký hiệu, dọc đường đi nếu gặp phải thạch bích ngăn trở hắn cũng không lựa chọn quay lại, mà hung hăng đánh ra một quyền.
Cánh tay của hắn cũng không phải là to lớn, nhưng lực lượng của nó thi triển ra thì tuyệt đối không thể khinh thường.
Từng đạo tiếng nổ ầm ầm vang lên, chỉ một lúc là đã có một thông đạo thẳng tắp mở ra trước mặt hắn.
Lúc này đây, thân thể của Bách Linh Bát cũng đã xảy ra biến hóa kỳ dị, song chưởng của hắn dần dần được thay thế bởi một đôi đao kiếm.
Xoa kiếm, Đại Khảm Đao.....
Hỏa lực cường đại tới mức khó tin tụ tập xung quanh người Hạ Nhất Minh.
Trải qua ba tháng khổ tu, dù là Hỏa ở bên ngoài, hay chân khí Hỏa hệ bên trong cơ thể thì sự hiểu biết của Hạ Nhất Minh đối với chúng cũng như được thoát thai hoán cốt a.
Đồng dạng, Hỏa hệ chân khí của hắn do hoàn cảnh nơi đây mà cũng đã đạt được một bước tiến rất dài.
Mà lúc này đây, Địa hỏa đang từ bốn phương tám hướng tập trung về nơi này, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng khó có thể tưởng tượng được
Cho nên một ngày nay, hắn quyết định dừng việc tu luyện Hỏa hệ chân khí, thử nghiệm ngưng tụ Hỏa Chi Hoa.
Lẳng lặng lựa chọn địa phương tốt nhất để ngồi, Hạ Nhất Minh nhắm hai mắt lại, hắn buông lỏng việc khống chế chân khí trong cơ thể, không ngừng cảm ngộ khí tức Hỏa diễm ở xung quanh.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một cơn gió nhẹ từ bên người Hạ Nhất Minh đột nhiên nổi lên.
Đây chính là Phong Chi Hoa, trong quá trình lĩnh ngộ Hỏa chi lực thì Phong hệ lực lượng đột nhiên bạo phát ra, lấy Hạ Nhất Minh làm trung tâm, bắt đầu hướng về bốn phương tám hướng tuôn trào.
Ở trong trạng thái minh tưởng, Hạ Nhất Minh đối với khống chế Phong lực lượng đạt tới trạng thái hoàn mỹ trước nay chưa từng có.
Phong lực khuếch tán ra, từng đạo Địa hỏa nơi đây đều chứa đựng uy thế vô cùng lớn, chúng không hề ké hơn thổ tức của Hồng Lang Vương.
Đây chính là lực lượng của tự nhiên, dù chỉ là dư âm của nó thôi, nhưng cũng đã tương đương với thổ tức của Hồng Lang Vương.
Dưới sự áp bách của loại lực lượng này, bất cứ sinh linh nào cũng đều xuất hiện cảm giác kính sợ.
Gió đang chạm rãi len lỏi đi khắp mọi ngõ ngách trong sơn động, chúng dần dần tiến tới nơi cuội nguồn Địa hỏa phát ra.
Ở bên dưới Địa hỏa là một mảng không gian rộng lớn dưới lòng đất, khi Phong lực lượng đi tới nơi đây, tựa hồ cũng bị không gian nơi đây làm cho rung động mà tiêu tán.
Thạch bích đỏ rực, khói ở đây cũng nhiễm một màu đỏ sậm, dung nham, tất cả những thứ này hợp lại tạo ra một cánh đồng vô cùng rộng lớn với đủ loại hoa với các hình dáng.
Đây chính là Hỏa lực lượng, chính thức là lực lượng của Tinh Hỏa.
Ở trước mắt cỗ lực lượng này, luồng gió tựa hồ như sinh ra sự sợ hãi, cảm thấy do dự không dám tiến vào.
Đây bất quá chỉ là lần đầu thử nghiệm của Hạ Nhất Minh mà thôi, cho dù là thất bại thì hắn vẫn còn cơ hội nữa. Cho nên hắn tuyệt đối sẽ không đi làm chuyện mà mình không nắm chắc.
Khi còn chưa nắm giữ hoàn toàn Hỏa lực, khi còn chưa bị dồn vào bước đường cùng, thì Hạ Nhất Minh còn chưa đưa ra lựa chọn một mất một còn.
Từng đạo sóng nhiệt điên cuồng lao đến, chúng nó không hề bài xích Phong hệ lực lượng, tựa như Phong chính là đồng hành của Hỏa, hai thứ chậm rãi dung nhập vào cùng một chỗ với nhau.
Khi Phong hệ lực lượng từng bước tiến nhập vào trong trung tâm Hỏa hệ lực lượng, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng phải cảm thấy một cỗ vui sướng không thể dùng ngôn ngữ nào tả được.
Phong lực lượng ở bên trong Hỏa lực lượng tự do bay lượn, giờ phút này ở trong biển lửa vô tận đó như đã biến thành bầu trời, khiến cho Phong lực lượng có thể phát huy ra trình độ lớn nhất của mình. Cũng khiến cho Hỏa hệ lực lượng thông qua phương thức thần kỳ đang dần dần thành hình ở bên trong người Hạ Nhất Minh.
Bên trong thông đạo, nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng cao.
Thế nhưng, một chút biến hóa về nhiệt độ đó lại không được Hạ Nhất Minh để vào trong mắt.
Hắn nhẹ nhàng mở miệng ra, một cỗ chân khí nóng rực màu đỏ tươi từ đó phun ra.
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay