Chương 38: Luận bàn vũ kỹ
-
Vũ Thần
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 3265 chữ
- 2019-09-05 10:09:55
Hai vị lão nhân đều cảm thấy hoảng sợ. Lấy Hỏa hệ đối kháng với Thủy hệ công pháp mà có thể chiếm lấy thượng phong đối với đám vũ giả cấp thấp là chuyện chưa từng có. Nhưng tới cảnh giới của bọn họ, am hiểu về ngũ hành mà nói thì tình trạng đó biểu hiện cho trạng thái đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh.
Vu Kinh Lôi tu luyện Thủy, Mộc chi đạo đã hơn trăm năm nên mức độ thuần thục đối với cường giả Nhất đường thiên đã đạt tới cực hạn.
Nhưng vừa mới giao thủ, năng lượng Thủy hệ khổng lồ đã bị năng lượng Hỏa hệ của Hạ Nhất Minh phá vỡ, hoàn toàn áp chế. Tình trạng này chỉ có một lý do đó là uy lực Hỏa hệ của Hạ Nhất Minh đã hơn xa lão.
Đến lúc này, Chu Thất Bát và Vu Kinh Lôi chẳng còn chút bất mãn nào nữa. Ban đầu, Hạ Nhất Minh đưa ra ý kiến lấy một địch hai, bọn họ hơi có chút tức giận. Nhưng bây giờ, cả hai đều cảm thấy may mắn vì đã làm như vậy. Nếu đơn đả độc đấu thì đến giờ phút này có lẽ kết quả đã rõ ràng.
Chu Thất Bát khẽ quát một tiếng. Thân hình hắn nhanh như điện trong nháy mắt đã vọt qua Vu Kinh Lôi, hai chân đá ra liên tiếp. Trước mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện vô số bóng chân. Chẳng biết trong một cái nháy mắt đó hắn đã đá ra bao nhiêu cước, khiến cho người khác không thể biết đâu là hư đâu là thực.
Vu Kinh Lôi cũng không chịu yếu thế. Mặc dù thế công đầu tiên bị ngăn trở, nhưng cổ tay lão khẽ lộn một cái, năng lượng Thủy hệ khổng lồ lại tuôn ra, phối hợp với Chu Thất Bát. Hai vị cường giả Nhất đường thiên đã sử dụng hết tất cả thực lực của mình.
Đối mặt với thế công mãnh liệt, Hạ Nhất Minh không hề cảm thấy sợ hãi. Hắn bước một bước, trên người tản ra một thứ hơi thở vô cùng quái dị. Toàn thân hắn tràn ngập một loại năng lượng nhu hòa. Nó giống như một cơn gió phiêu dật. Cả thân hình hắn như biến mất trước mắt hai lão nhân.
Nhưng đồng thời, từ trên người hắn cũng phát ra hơi nóng, giống như một ngọn núi lửa đang chuẩn bị bùng nổ, phát ra uy lực kinh thiên động địa.
Khí thế công, phòng hòa hợp với nhau một cách hoàn mỹ tạo cho người khác một cảm giác quái dị, khiến cho hai vị cường giả Nhất đường thiên vô cùng khó chịu.
Cả hai phát hiện được rằng người trẻ tuổi trước mặt đối với sự liên thủ của hai người vẫn chẳng hề chùn bước.
Mặc dù hai bên chưa chính thức giao thủ, nhưng chỉ cần nói riêng về mặt khí thế, Hạ Nhất Minh đã chiếm được thượng phong.
Trong không khí, tiếng gió rít vang lên liên tiếp. Đó là do quyền cước có tốc độ cực nhanh tạo ra. Ngay sau đó, vô số tiếng quyền cước chạm nhau vang lên liên tiếp. Những âm thanh nối nhau còn nhanh hơn cả pháo nổ.
Dưới sự giáp công của hai vị cường giả Nhất đường thiên, Hạ Nhất Minh vận dụng toàn bộ những điều mới lĩnh ngộ về Phong, Hỏa công pháp. Toàn thân hắn khi biến thành một cơn gió thì vô tung vô ảnh khi biến thành hỏa thì chẳng chỗ nào không có nhưng luồng hơi nóng thiêu đốt.
Nhất thời, hơi nóng được gió trợ giúp, lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Cho dù là cước pháp của Chu Thất Bát có bá đạo tới đâu, hay Thủy hệ công pháp của Vu Kinh Lôi mạnh mẽ như thế nào thì trong một thế giới tràn ngập gió và lửa thế này, bọn họ nhanh chóng bị mất phương hướng.
Cảnh tượng chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn ngủi rồi hoàn toàn biến mất. Hạ Nhất Minh vẫn đứng im tại chỗ, nét mặt tự tin tươi cười.
Chu Thất Bát và Vu Kinh Lôi cùng lùi về chỗ. Ba người bọn họ như chưa hề động thủ, chẳng có gì làm mất lòng nhau. Cũng bởi hai bên đều khống chế vừa đủ. Dù sao thì đây cũng không phải là cuộc chiến sinh tử mà chỉ dò xét thực lực của nhau một chút mà thôi.
Nhưng kết quả thăm dò lại khiến cho hai vị Nhất đường thiên cường giả có chút uể oải. Mặc dù hai bên đều giữ lại một phần thực lực, nhưng với hai người bọn họ liên thủ mà vẫn không thể chiếm lấy nửa phần thượng phong cũng đủ để đánh giá được thực lực.
Điều làm cho bọn họ càng sợ hãi chính là bộ dáng của Hạ Nhất Minh hết sức thản nhiên. Thực lực của hắn cũng đủ để chống lại sự liên thủ của hai người. Mới có nửa năm, chẳng thể ngờ được Hạ Nhất Minh đã trưởng thành tới mức này...
Hai lão nhân liếc mắt nhìn nhau, cười khổ. Khí thế không phục trên người bọn họ đã biến mất.
- Hạ trưởng lão! Lão phu tin rồi. - Chu Thất Bát nghiêm túc nói:
- Ngươi quả thật có thực lực đánh chết đại sứ giả Đồ Đằng cùng với linh thú biến dị ngàn năm.
Hạ Nhất Minh mỉm cười cũng chẳng nói gì. Chỉ có điều, hắn đối với nhãn lực của hai vị lão nhân vô cùng thán phục, có thể tu luyện đến đẳng cấp này quả nhiên chẳng có ai là đồ đần.
Chỉ cần biểu hiện một chút thực lực, bọn họ liền nhận ngay ra được tình thế, thái độ nhanh chóng thay đổi.
Vu Kinh Lôi bước tới trước mặt Hạ Nhất Minh. Trong mắt hắn có một chút ngập ngừng, nhưng rồi cũng nói:
- Hạ trưởng lão! Nửa năm không gặp, tu vi võ đạo của ngươi lại phát triển tới mức này, thực là đáng mừng.
- Vu trưởng lão quá khen! - Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Cũng nhờ sở ngộ được một chút, chẳng có gì đáng nói.
Vu Kinh Lôi hơi lắc đầu, nói:
- Hạ trưởng lão! Vừa rồi, trong lúc giao thủ thì hỏa hệ của ngươi có chút quái lạ đó là thế nào?
Chu Thất Bát cũng tập trung lắng nghe, chờ đợi câu trả lời.
Vấn đề về công pháp vốn là một chuyện tương đối kiêng kỵ. Nhưng Vu Kinh Lôi và Hạ Nhất Minh có quan hệ với nhau nên mới có thể hỏi được câu đấy. Có điều, lão cũng không dám khẳng định Hạ Nhất Minh sẽ trả lời.
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh mở miệng, một luồng chân khí phun ra. Luồng chân khí mạnh mẽ bay vào không trung, không hề tiêu tán mà bắt đầu ngưng tụ.
Chu Thất Bát và Vu Kinh Lôi không cảm thấy kinh ngạc. Cách đây nửa năm, Hạ Nhất Minh đã có đột phá, ngưng tụ thành hình một đóa hoa. Vì thế, khi thấy cảnh này bọn họ chẳng cảm thấy lạ.
Sau đó một chút, sắc mặt cả hai đồng dạng thay đổi. Chân khí của Hạ Nhất Minh ngưng luyện ra không phải chỉ thành hình một đóa hoa mà trong không trung nó chia ra làm hai. Dưới sự điều khiển của hắn, một đóa ngưng tụ có màu xanh còn một đóa ngưng tụ thành có màu đỏ.
- Hai đóa.... - Vu Kinh Lôi thì thào trong miệng. Thanh âm của hắn hết sức thảm não.
Chu Thất Bát nhíu nhíu mày, nét mặt cùng hoàn toàn tương tự. Nhưng sự kinh ngạc của họ vẫn chưa dừng ở đó.
Sau khi hai đóa hoa thành hình, bọn họ liền cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn. Luồng áp lực từ bốn phương tám hướng ập tới khiến cho người ta hít thở không thông. Giống như có vô số bàn tay trong không trung, nắm lấy thân thể khiến cho bọn họ có cảm giác không thể cử động.
Tất nhiên, Hạ Nhất Minh cũng không nhằm vào họ, nên chỉ cần lưu chuyển một chút cân khí cái cảm giác đó liền biến mất. Nhưng cũng chỉ cần như vậy cũng đủ để cho hai người phải biến sắc.
Ngưng tụ thành hình hai đóa hoa cũng chẳng có gì bởi bọn họ cũng có thể làm được. Nhưng vấn đề là sau khi hai đóa hoa thành hình lại xuất hiện một sự áp bức, hơn xa bọn họ sử dụng chân khí để ngưng tụ thành hoa.
Một ý nghĩ kinh khủng chợt xuất hiện trong đầu hai người.
Thì ra, Hạ Nhất Minh ngưng luyện không phải chỉ là một đóa hoa đơn thuần thành mà đóa hoa đó chính là căn nguyên để mà tụ đỉnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ chợt hiểu nếu Hạ Nhất Minh chưa ngưng tụ ra được hai đóa hoa căn nguyên thì làm sao có thể bắt hết được tộc nhân của bộ tộc Đồ Đằng.
Cả hai nhìn nhau cười khổ. Đúng là trên con đường võ đạo vẫn có những tuyệt thế kỳ tài mà bọn họ không thể tưởng tượng được.
Tiếp theo, cả hai lại càng thêm sợ hãi. Hạ Nhất Minh giơ tay. Ngón cái của hắn dựng thẳng lên, đặt trước ngực. Tư thế cổ quái đó khiến cho hai vị lão nhân ngơ ngác, không hiểu hắn muốn làm gì.
Nhưng ngay sau đó, hai người trợn tròn mắt, đờ đẫn cả người.
Sau khi Hạ Nhất Minh giơ ngón cái lên, hai đóa hoa có màu sắc khác nhau trong không trung đột nhiên tản ra. Có điều, chúng không biến mất mà như bị một thứ lực lượng nào đó thao túng bắt đầu hòa vào với nhau.
Trong gió có hỏa, trong hỏa có gió...
Chỉ trong chốc lại, hai đóa hoa khác biệt đã biến thành mười đóa hoa đỏ tươi như máu, nhưng bên trên mỗi cánh hoa lại lóe lên quang mang màu xanh.
Cánh hoa theo gió, bay tới ngón cái của Hạ Nhất Minh. Trong chốc lát, từ vị trí ngón cái đã hình thành một đóa hoa khác.
Nhìn đóa hoa ngưng tụ thành hình nhưng chẳng phải là phong mà cũng chẳng phải là hỏa. Trong nó chứa cả hai loại thuộc tính, cảm giác của hai vị cường giả Nhất đường thiên có sự thay đổi rất lớn.
Chẳng thề ngờ được hai bông hoa có thuộc tính bất đồng lại có thể hòa chung với nhau thành một. Chuyện như thế này, từ trước đến nay cả hai vẫn chưa từng nghe thấy.
Cho dù là cao thủ tam hoa tụ đỉnh thì khi ngưng tụ ra, ba đóa hoa của họ cũng chỉ giữ được trạng thái ổn định mà thôi.
Còn có thể đem dung hợp được hoa có thuộc tính bất đồng...
Nếu không tận mắt chứng kiến, chẳng ai có thể tin vào chuyện đó. Hít một hơi thật sâu, Vu Kinh Lôi hỏi:
- Hạ trưởng lão! Làm sao ngươi có thể làm được điều đó?
Hạ Nhất Minh bình thản nói:
- Tác Qua và Hồng Lang vương từng dẫn ta tới một hỏa động, nơi đó tràn ngập địa hỏa nhưng chính là địa phương tốt nhất cho người tu luyện Hỏa hệ công pháp. Có điều... - Hắn hơi lo lắng, nói:
- Trước khi ngưng tụ ra Hỏa chi hoa, ta đã dựa và Phong chi lực để cảm ngộ Hỏa hệ. Khi thành công ngưng tụ ra Hỏa chi hoa, nó hoàn toàn dung hợp với Phong chi lực.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không nói dối, nhưng hắn còn giữ một điều quan trọng nhất. Đó là nhờ thể chất của hắn có điểm đặc biệt nên chân khí có thể vận dụng một cách tự nhiên. Nhờ đó mà hắn có thể ngưng tụ, xuất ra Phong, Hỏa chi hoa.
Hai người Vu Kinh Lôi nhìn nhau. Lần đầu tiên cả hai chứng kiến chuyện như vậy nên hoàn toàn ngơ ngác.
- Vu trưởng lão! Bổn môn có ghi lại chuyện này hay không? - Hạ Nhất Minh chợt mở miệng hỏi.
Thật ra, hắn cảm thấy Phong, Hỏa chi hoa của mình vô cùng tốt, nên mới có suy nghĩ tìm hiểu. Nếu không, hắn cũng chẳng nói cho hai người Vu Kinh Lôi biết.
Suy nghĩ một chút, Chu Thất Bát nói:
- Hạ trưởng lão! Nơi đó có nhiều địa hỏa như thế làm sao ngươi có thể rời khỏi đó được?
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Tất nhiên là cứ thế mà đi.
Chu Thất Bát giật mình, cười khổ nói:
- Hạ trưởng lão cứ đùa.
Hạ Nhất Minh nghiêm sắc mặt nói:
- Lời nói của Hạ mỗ là thật, không hề đùa chút nào.
Chu Thất Bát ngạc nhiên nói:
- Vậy Hạ trưởng lão làm thế nào tới được đó?
- Cứ thế này mà đến. - Hạ Nhất Minh hơi khó chịu. Nhưng thấy lão chịu ở lại Hoành Sơn nửa năm nên cố gắng nhẫn nhịn. Chẳng ngờ, đến đây cả Vu Kinh Lôi cũng thất kinh hỏi:
- Hạ trưởng lão! Chẳng lẽ ngươi cứ như thế này mà đi vào địa hỏa?
- Đúng thế! - Hạ Nhất Minh thản nhiên nói.
- Không thể có chuyện đó. - Chu Thất Bát quả quyết nói:
- Uy lực của địa hỏa rất mạnh. Cho dù chỉ là một chút địa hỏa bình thường cũng không có một cường giả Nhất đường thiên nào có thể chống lại.
Hạ Nhất Minh tò mò nhìn hắn, nói:
- Nếu chỉ dựa vào thân thể thì không có khả năng. Nhưng nếu ngưng xuất thành công Hỏa chi hoa thì có thể không?
Chu Thất Bát hơi hoảng sợ, nói:
- Hạ trưởng lão! Ngươi dựa vào việc ngưng xuất ra Hỏa chi hoa mà ra khỏi đó?
- Đúng thế. - Hạ Nhất Minh khẳng định. Nhưng khi thấy nét mặt của hai người, hắn có cảm giác như mình còn thiếu điều gì đó. Hơi càu mày, hắn hỏi:
- Chu huynh! Chẳng lẽ có gì không đúng?
Chu Thất Bát thở dài một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão! Trong cảnh giới Nhất đường thiên, mặc dù việc ngưng luyện được ra hoa là do áp súc cao độ chân khí mà thành. Nhưng khi chưa tụ đỉnh thành công thì đóa hoa được ngưng tụ đó không thể giao tiếp với thiên địa linh khí. Vì thế, nó sẽ không có năng lực tác động thiên địa linh khí.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên, há miệng. Hắn không tin vào điều mình nghe thấy. Vu Kinh Lôi thở dài một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão! Nếu ngươi ngưng tụ ra tam hoa, lại tụ đỉnh thành công thì sau khi ngươi có được Hỏa chi hoa, quả thật có thể tự do đi lại trong địa hỏa. Nhưng bây giờ, chẳng những ngươi chưa thể tụ đỉnh mà cũng mới chỉ ngưng tụ ra hai hoa. Như vậy làm thế nào có thể đẩy được địa hỏa có uy lực mạnh đến vậy.
Hạ Nhất Minh liền hiểu ra thì ra mình ngưng tụ ra được một đóa Hỏa chi hoa có uy lực thật lớn, hơn nữa lại có công dụng đặc thù.
Công dụng đó chỉ có cường giả cấp độ tam hoa tụ đỉnh mới có thể có. Chẳng ngờ, mới đến cấp bậc này, hắn đã có được điều đó.
Rất nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên nói:
- Vu trưởng lão! Hồng Lang vương cùng với Thạch vương của Xà Nho nhờ nắm giữ thổ hệ nên mới có thể chui xuống đất hay không?
Vu Kinh Lôi im lặng gật đầu. Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy kích động. Cũng may hắn đã có nhiều kinh nghiệm, nhanh chóng dồn nén tâm tình lại, bình tĩnh nói:
- Những cao thủ cấp bậc tam hoa tụ đỉnh có người nào ngưng tụ được thổ chi hoa hay không? Nếu có thì hắn có thể giống như Hồng Lang vương xuyên tường mà đi không?
Vu Kinh Lôi nhìn Chu Thất Bát. Lão hơi ngần ngừ một chút nói:
- Trong số cường giả tam hoa tụ đỉnh có người ngưng luyện ra thổ chi hoa. Chỉ cần qua một thời gian, có thể cùng thiên địa linh khí giao tiếp là có thể tự do đi lại dưới đất.
Hai mắt Hạ Nhất Minh tỏa sáng. Trong lòng cảm thấy cực kỳ mừng rỡ. Thì ra người cũng giống như linh thú có thể tự do đi lại dưới lòng đất.
Có điều, hắn nghĩ tới một chuyện liền hỏi:
- Chu huynh! Hồng Lang vương và Thạch vương mặc dù lợi hại nhưng cũng chỉ tương đương chúng ta, tại sao chúng có thể làm được?
Chu Thất Bát cười khổ, nói:
- Chúng nó không phải là người mà là linh thú. Đương nhiên so với loài người lại càng có thiên phú hơn.
Được sự giải thích của Chu Thất Bát, Hạ Nhất Minh dần hiểu ra. Nếu chỉ xét về mặt thiên phú, trước mặt linh thú, loài người còn lâu mới có thể đuổi kịp.
Mỗi con linh thú sau khi trải qua một số nghi thức đặc thù sẽ có được những năng lực đặc biệt. Biến dị linh thú trong thiên hạ, kỹ năng xuyên tường cũng không phải ít.
Có điều, muốn thông qua nghi thức này cũng không phải là chuyện dễ. Ngay cả linh thú sống tới ngàn năm cũng có rất ít con có thể tự mình vượt qua. Đa số linh thú, sau khi sống được ngàn năm liền chọn một người có thực lực tương đương. Hoàn thành nghi thức người thú hợp nhất thì mức độ thành công của nó sẽ tăng lên rất nhiều.
Đó cũng là phương pháp mà bộ tộc Đồ Đằng truyền thừa hàng ngàn năm.
Hiểu rõ mọi chuyện, Hạ Nhất Minh có chút cảm thán. Có điều, hắn hạ quyết tâm tranh thủ ngưng luyện xuất ra thổ chi hoa.
Không chỉ có ý nghĩ trở thành cao thủ có đẳng cấp tam hoa tụ đỉnh mà chủ yếu hắn vô cùng thích kỹ năng chui xuống đất của Hồng Lang vương và Thạch vương.
Giao phong với bộ tộc Đồ Đằng, nếu không có linh thú hỗ trợ, Hạ Nhất Minh đã đánh chết đám người Tác Qua từ lâu rồi, chẳng cần tốn công truy đuổi lâu đến thế, lại còn bị khốn trong tuyệt cảnh nữa.
Sắc mặt Vu Kinh Lôi thay đổi rất nhiều. Một lúc sau, lão đưa ra một quyết định nào đó, nói:
- Hạ trưởng lão! Mời đi theo ta.
Lão gật đầu với Chu Thất Bát một cái. Lão bằng hữu hiểu ý cũng gật đầu.
Vu Kinh Lôi xoay người, vọt đi nhanh như chớp. Hạ Nhất Minh rất thắc mắc nhưng cũng hiểu, trong tình huống như thế này Vu Kinh Lôi chẳng hại hắn làm gì. Vung tay một cái, hắn từ từ đi theo.
Với thân pháp của hắn, muốn đuổi theo Vu Kinh Lôi chẳng hề có vấn đề gì. Cho dù Vu Kinh Lôi có làm thế nào cũng không thể thoát được khỏi Hạ Nhất Minh.
Cuối cùng, Vu Kinh Lôi đã về đến chủ phong, tới trước Tổ sư từ đường liền ngừng lại.
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay