• 1,163

Chương 78: Ngũ hành phát uy


Hùng Vô Cực hú lên một tiếng quái dị, hắn vỗ lên đầu Hồ Hùng một cái, con linh thú lập tức hiểu ý, thân hình to lớn không tiếp tục tiến lên nữa mà thôi lui lại phía sau, cứ như vậy dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ chạy.

Từ phía trước truyền đến tới khí thế vô cùng bá đạo, nó cường đại tới mức khiến cho một người một thú đều cảm thấy lông tóc phải dựng ngược lên.

Là tộc nhân của Đồ Đằng bộ tộc, bọn họ đối với dự cảm của chính mình vô cùng tin tưởng. Một khi phát giác ra nguy hiểm, Hùng Vô Cực lập tức quyết định thật nhanh, mau chóng buông bỏ ý định liều mạng ở đường máu ở trong đầu. Thay vào đó là quyết định lui lại phía sau để né tránh, hắn muốn tránh khỏi cỗ lực lượng khiến cho hắn phải hoảng sợ này.

Ổn định thân hình Hạ Nhất Minh từ trong túi da mang theo bên người lấy ra Ngũ Hành Hoàn, vũ khí này ngưng tụ ngũ hành - Là loại vũ khí tương sinh tương khắc siêu đẳng. Đây là lần đầu tiên nó được Hạ Nhất Minh đem ra sử dụng trong hoàn cảnh này.

Chân khí cường đại quán thâu vào Ngũ Hành Hoàn, ở bên ngoài chiếc luân bắt đầu kịch liệt xoay tròn.

Khác với quỷ diện quái nhân ngày xưa, khi Hạ Nhất Minh quán thâu chân khí vào chính là ngũ hành bình hành.

Mặc dù lúc này đâu tu vi ngũ hành của Hạ Nhất Minh không hề bằng nhau, nhưng dưới sự khống chế tinh diệu của hắn, ngũ hành chân khí quán thâu vào trong Ngũ Hành Hoàn đều bằng nhau. Chúng dần hình thành thế cân bằng không ngừng.

Tại trạng thái cân bằng này nếu đạt tới cảnh giới viên mãn, thông qua tác dụng đặc thù Ngũ Hành Hoàn khiến cho tương sinh tương khắc của ngũ hành lực lưu chuyển giống như hình thành một thế giới độc lập, vĩnh viễn không bao giờ ngừng nghỉ.

Đồng thời kèm theo với ngũ hành quang mang là khí thế vô cùng cường đại, chỉ trong nháy mắt nó đã đem ý định liều mạng của Hùng Vô Cực và linh thú Hồ Hùng dập tắt đi.

Chỉ là, Hạ Nhất Minh không ngờ được Hùng Vô Cực và linh thú Hồ Hùng lại cảm nhận được uy lực của Ngũ Hành Hoàn, cho nên mới mau chóng lựa chọn phương án lui lại phía sau để tránh né.

Cảm nhận được một người một thú đã rời đi, Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, thời gian ở dưới đất càng lâu, Hạ Nhất Minh càng cảm nhận được loại cảm giác như cá gặp nước vậy.

Hạ Nhất Minh hơi duỗi bàn tay ra, ngũ thải quang mang vọt tới phía trước, bùn đất trước mặt lập tức trở nên vô cùng mềm mại. Chúng khiến cho Hạ Nhất Minh sinh ra cảm giác giống như khi ở trên mặt đất được tiếp xúc với không khí vậy.

Trong lòng lấy làm kỳ lạ, hắn biết loại biến hóa này có quan hệ rất lớn tới Ngũ Hành Hoàn.

Nghĩ không ra, sau khi Ngũ hành hợp nhất, Ngũ Hành Hoàn lại có tác dụng kỳ diệu - Trợ giúp người sử dụng tiến hành di chuyển một cách dễ dàng trong lòng đất.

Bất quá đã có chỗ tốt như vậy, Hạ Nhất Minh cũng không tiếp tục chờ đợi nữa, thân hình hắn chớp lên một cái cũng đã lên tới mặt đất, sau đó lại tiếp tục thi triển thân pháp hơn xa so với tốc độ của linh thú Hồ Hùng để tiến hành truy kích.

Chỉ sau một lát, trong tai Hạ Nhất Minh đã nghe được tiếng vang từ phía trước truyền tới, đây chính là thanh âm do linh thú Hồ Hùng phá đất bỏ chạy tạo nên.

Ánh mắt hắn lộ ra tinh quang mãnh liệt, Ngũ Hành Hoàn trong tay nhẹ nhàng vung lên, một cỗ ngũ thải quang mang nhất thời rời khỏi tay giống như thiểm điện xuyên xuống dưới lòng đất, đi đến phía sau lưng linh thú Hồ Hùng.

Khi Hạ Nhất Minh đuổi tới một khoảng cách nhất định, tự nhiên Hùng Vô Cực cũng cảm ứng được sự tồn tại của hắn, hơn nữa còn bị tốc độ của Hạ Nhất Minh dọa cho hoảng sợ.

Một người mới chỉ đạt tới cảnh giới Tam Hoa, vậy mà tốc độ Toản Địa Chi Thuật lại nhanh hơn linh thú rất nhiều. Điều này khiến cho hắn không thể giải thích nổi lý do tại sao.

Tiếp theo đó, cảm giác được nguy hiểm từ phía sau truyền tới, Hùng Vô Cực không nghĩ ngợi chút nào đưa tay dựng cự thuẫn lên để ngăn cản.

Cự thuẫn bị rung động mãnh liệt, mặc dù nó có thể cản trở ngũ thải quang mang, nhưng cũng khiến cho Hùng Vô Cực và linh thú Hồ Hùng phải chịu một chút chấn động nhỏ.

Bất quá, đây cúng chỉ là sóng công kích mà thôi, khi cự thuẫn cản trở được lần công kích thứ nhất của ngũ thải quang mang, Hùng Vô Cực vừa mới thở dài một hơi thì hai mắt lập tức trợn tròn lên.

Bởi vì, lúc này hắn cảm giác được tựa hồ như có rất nhiều, giống như là cả trăm ngàn luồng lực lượng cường đại tương tự đang ập tới.

Trong lòng hắn không khỏi hoảng hốt, chẳng lẽ chân khí của người này lại hùng hậu tới như vậy? Ngay cả chân khí công kích cường đại tới mức này cũng không kiên nể chút nào mà thi triển liên tục?

"Phanh phanh phanh....."

Ngay cả là ở bên dưới lòng đất, nhưng tiếng va chạm như sấm vẫn vang lên không ngớt. Hơn nữa, tổ hợp một người một thú rất nhanh phát hiện ra, bọn họ bị Hạ Nhất Minh đuổi theo, nhưng đối phương chưa từng lộ diện. Hắn lấy bọn họ làm trung tâm, chậm rãi vây lại, hơn nữa không ngừng đem chân khí cường đại đánh tới.

Mỗi một lần va chạm đều khiến cho thân hình của Hùng Vô Cực và linh thú Hồ Hùng phải chấn động. Ngay cả cự thuẫn trong tay Hùng Vô Cực sau nhiều lần va chạm cũng từ từ biến dạng.

Đồng thời, cánh tay của hắn lúc này cũng mơ hồ có dấu hiệu tê dại đi, hai cánh tay thay đổi chỗ cho nhau mấy lần. Nhưng chân khí của đối phương giống như vô cùng vô tận, từ đầu tới bây giờ vẫn duy trì uy thế cường đại của nó. Điều này khiến cho Hùng Vô Cực ngay cả một chút thời gian thở dốc cũng không có.

Lúc này sau khi va chạm với chân khí cường đại của Hạ Nhất Minh thì bỗng nhiên Hùng Vô Cực phát hiện ra từ sâu bên dưới xuất hiện cả trăm luồng ngũ hành chân khí.

Sắc mặt hắn lập tức đại biến, nếu lúc này mạnh mẽ đón đỡ, chỉ sợ sẽ khiến cho bản thân bị thụ thương.

Tựa hồ như cũng có dự cảm đó, linh thú Hồ Hùng không đợi chủ nhân ra lệnh, đã nhanh chóng hướng về phía trên chạy trốn đi.

Bùn đất xung quanh bị rẽ sang hai bên, trước mắt một người một thú lập tức sáng ngời, cả hai lập tức phóng vút lên cao.

Khi bọn hắn xông lên mặt đất, trăm luồng ngũ thải quang mang cũng theo đó mà truy kích tới.

Bất quá khi đã ra khỏi mặt đất, tốc độ của bọn họ cũng không còn chậm chạp như trước nữa.

Linh thú Hồ Hùng phát huy tốc độ của bản thân tới cực điểm, trong lúc di động cũng đã tránh được tuyệt đại đa số quang mang. Hơn nữa còn kết hợp với Hùng Vô Cực sử dụng cự thuẫn ngăn cản, cuối cùng cũng thoát khỏi một cửa này của Hạ Nhất Minh.

Nhưng mà, lúc này, trong tai bọn họ lại nghe được những tiếng giống như tiếng gợn sóng, liếp tiếp truyền tới.

Một người một hùng lập tức cảnh giác nhìn ra bốn phía, sắc mặt Hùng Vô Cực lập tức thay đổi, cảm giác uể oải ấp tới, lúc này lòng tin tưởng của hắn không còn kiên định như lúc trước nữa.

Bởi vì, lúc này đây hắn nhận ra, địa phương mà bọn họ đang đứng lại chính là nơi mà cả hai lúc ban đầu đã phá đất chui xuống.

Tốc độ đuổi theo của Hạ Nhất Minh nhanh hơn bọn họ, nhưng hắn cũng không lập tức ngăn cản lại, mà là không ngừng lấy phương pháp thần kỳ thúc dục ngũ hành lực tiến hành công kích.

Hơn nữa, trong quan trình ngăn cản bọn họ còn tìm cách đẩy hai người quay trở lại nơi xuất phát. Thẳng cho đến giờ phút này, Hạ Nhất Minh mới đem toàn lực bộc phát, đánh bật hai người ra khỏi lòng đất.

Có thể làm được điều này cho thấy Hạ Nhất Minh nắm giữ thực lực mà bọn họ không thể địch nổi.

Có lẽ, chỉ có Đồ Đằng thánh giả mới có thể chiến thắng được người này.

Một nhân ảnh chợt lóe lên, ở trước mắt bọn họ, Hạ Nhất Minh cũng từ dưới lòng đất chui lên.

Ở trong tay hắn đang cầm một kiện binh khí đang không ngừng xoay tròn, từ trên đó liên tục lóe lên ngũ thải quang mang.

Ánh mắt Hùng Vô Cực dừng lại, hắn lập tức cảm nhận uy hiếp cường đại đến từ món binh khí trong tay đối phương.

Hạ Nhất Minh mỉm cười, một cỗ Thổ hệ chân khí dư thừa từ trong cơ thể truyền vào Ngũ Hành Hoàn, ngũ thải quang mang trên đó lập tức ảm đạm dần đi và biến mất. Ngũ Hành Hoàn đang xoay tròn khi bị mất đi lực lượng ngũ hành cân bằng cũng dần dần đình chỉ lại hoạt động của nó.

Tuy nhiên, Hùng Vô Cực biết, chỉ cần Hạ Nhất Minh nguyện ý, thanh binh khí kinh khủng này tùy thời vẫn có thể chém ra một nhát có uy lực cường đại.

Ở trên đài cao, Kim Chiến Dịch và Trương Trọng Cẩn đồng thời mở to hai mắt, ánh mắt bọn họ dừng lại trên Ngũ Hành Hoàn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Ngả Văn Bân nhíu mày, xem vẻ mặt của hai người đó, lão lập tức biết được hai người này hẳn là biết lai lịch của vật đó.

Mặc dù đây cũng không phải là Ngũ Hành Hoàn chính thức, gần như là một kiện vũ khí mô phỏng mà thôi, nhưng dù thế cũng khiến cho kẻ khác phải động tâm.

Hạ Nhất Minh đem Ngũ Hành Hoàn cất vào trong túi, cất giọng nói:

- Hùng huynh, cuộc đổ ước của chúng ta cũng nên giữ lời chứ?

Nghe được những lời này của hắn, các hậu thiên tu luyện giả ở xung quanh sửng sốt một chút, sau đó không hẹn mà cùng bộc phát lên tiếng hoan hô lôi đình.

Cả vạn người cùng lúc hét lên sẽ tạo ra uy thế vô cùng lớn, càng không phải nói lúc này hét lên đều là hậu thiên cao thủ. Mặc dù là hậu thiên cao thủ, nhưng bọn họ cũng cường đại hơn xa so với người thường.

Sắc mặt Hùng Vô Cực trở nên xanh mét, bất quá lúc này đây lòng kiêu ngạo của hắn đã biến mất toàn bộ. Ngay cả Hồ Hùng lúc đầu còn nhe nhanh trợn mắt với Hạ Nhất Minh thì lúc này cũng trở nên vô cùng thành thật, không còn một chút động tác nào khiêu khích Hạ Nhất Minh.

Đây là do linh thú có trí tuệ, khi cảm nhận được đối phương có năng lực đánh chết mình, nó biết không còn khả năng chạy trốn nếu đối phương ra tay, cho nên cũng giống như loài người chẳng ai tự tìm con đường tử lộ cho mình.

Đương nhiên, điều này cũng là do Hạ Nhất Minh không có ý định giết nó, nếu tới bước đừng cùng, linh thú Hồ Hùng cũng sẽ không bó tay chịu chết.

Dần dần, sắc mặt Hùng Vô Cực khôi phục lại sự bình tĩnh, mặt hắn không một chút thay đổi, nói:

- Hùng mỗ lúc này đây sẽ quay trở về Thâm Sơn, hướng tới Kỳ Lân thánh chủ bẩm bảo chi tiết mọi việc, xin lão nhân gia người quyết định. Nếu lão nhân gia người không đáp ứng hai mươi năm đổ ước, như vậy Hùng mỗ sẽ giao cho ngươi một cái công đạo.

- Kỳ Lân thánh chủ? - Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:

- Hùng huynh, nhưng ta yêu cầu chính là Lang, Xà nhị tộc.

Hùng Vô Cực cười lạnh một tiếng, nói:

- Hạ huynh yên tâm, nếu Kỳ Lân thánh chủ đáp ứng thì Lang, Xà nhị tộc tuyệt đối sẽ không làm trái lời.

Nghe được ngữ khí chém đinh chặt sắt của đối phương, Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:

- Được, nếu Hùng huynh đã sảng khoái như thế, như vậy xin cứ tự nhiên cho.

Hùng Vô Cực nhìn hắn thật lâu, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lưng của Hồ Hùng.

Ánh mắt của đại gia hỏa này kính sợ nhìn Ngũ Hành Hoàn trên tay Hạ Nhất Minh, sau đó xoay người lấy tốc độ nhanh như chớp chạy xuống dưới chân núi. Chỉ sau một lát cả người lẫn thú đã biến mất không còn tung tích.

Nếu xác định không còn người nào gây khó dễ cho mình nữa, bọn họ hiển nhiên cũng không tự chuốc lấy cực khổ mà hành tẩu dưới lòng đất.

Hạ Nhất Minh thu lại Ngũ Hành Hoàn rồi quay trở lại trên đài, lúc này ánh mắt của mọi người nhìn hắn đều có sự khác biệt rất lớn.

Người duy nhất không thay đổi, có lẽ cũng chỉ có Viên Lễ Huân và Kim Chiến Dịch.

Hai người đối với hắn trước nay vẫn tràn ngập niềm tin tưởng, tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi ở trên thế giới này không có chuyện gì là hắn không làm được.

Rồi sau đó, ánh mắt Kim Chiến Dịch dần dần tràn ngập mùi vị khiêu chiến.

Nếu như lúc trước Kim Chiến Dịch đem mục tiêu tập trung lên người Hùng Vô Cực, thì bây giờ mục tiêu của hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Ngả Văn Bân khẽ cau mày, nhưng làm như không thấy, cất cao giọng nói:

- Chúng đệ tử nghe đây, đại bỉ năm nay chính thức bắt đầu......
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vũ Thần.