• 1,163

Chương 34: : Đại thọ Trình gia


Bên trong Hạ gia trang, mọi người tụ tập cùng nhau dùng bữa.

Trên hang ghế chủ vị bởi vì đang có lão gia tử Hạ Vũ Đức cùng các trưởng bối đang ngồi, nên Hạ Nhất Thiên và Hạ Nhất Minh không dám gây ra một chút tiếng động thất lễ nào. Mà những huynh đệ tỷ muội ở bên dưới lại liếc ngang liếc dọc tuy cũng không gây ra tiếng xôn xao lớn nào, nhưng không khí so với bên trên lại náo nhiệt hơn.

Hôm nay vừa đúng ngày giữa tháng, tất cả các đệ tử trong gia trang đều đi ra ngoài dung bữa, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không ngoại lệ.

Từ khi Nhất Minh phát hiện ra Đại ca đã khôi phục lại như trước kia, đối với bế quan cũng không còn hứng thú mấy. Tuy là bình thường vẫn ở trong mật thất chăm chỉ luyện tập, nhưng tới giữa tháng vẫn đi ra ngoài gặp mọi người.

Hai huynh đệ bọn họ mặc dù biến hóa không nhiều, trong thế hệ thứ ba của gia tộc cũng chưa biểu hiện ra ngoài, nhưng không thể nào dấu diếm được người đa mưu túc trí như Hạ Vũ Đức.

Bọn họ giờ phút này đã khôi phục lại quan hệ như ban đầu, Hạ Vũ Đức rốt cuộc cũng yên lòng.

Giờ phút này, Hạ lão gia tử vui mừng nhìn đông đảo con cháu cùng tụ tập một chỗ. Mấy chục năm qua, dưới sự cố gắng của lão, Hạ gia đã bày ra xu thế phồn thịnh hướng tới quang vinh. Thậm chí, lão gia tử còn có một loại ảo giác, thời điểm Hạ gia độc bá chiếm giữ huyện lỵ đã không còn xa nữa.

Đương nhiên, nếu muốn biến ảo tưởng này thành sự thật, thì Hạ gia còn phải liên tục cố gắng duy trì sự cường đại.

Ánh mắt từ trên mọi người thu trở về, Hạ Vũ Đức cầm chén trà ở trước mặt lên, uống một ngụm, cất cao giọng, nói:

- Thuyên Nghĩa. Lão Nhị gửi thư nói thế nào?

Hạ Thuyên Nghĩa đứng lên, nói:

- Phụ thân. Nhị ca gửi thư nói, năm ngày nữa là tới ngày sinh Lão thái gia của Trình gia, huynh ấy đã chuẩn bị tốt các lễ vật, hỏi trong gia trang ta ai sẽ là người đem đi.

Hạ Vũ Đức tùy ý khoát tay chặn lại, nói:

- Chuyện này, con nhân tiện đi một chuyến đi, lễ vật đưa đi không nên kém quá, sẽ hạ thấp thân phận của chúng ta.

- Vâng!!!

Hạ Thuyên Nghĩa do dự một chút, nói:

- Phụ thân. Nhị ca nói, lần này đoàn người đi chúc thọ của Từ gia có cả tên Từ Hướng Tiền.

Hạ Vũ Đức nao nao trong lòng, hàng lông mày khẽ nhướng lên, nói:

- Từ Hướng Tiền, là lão Tứ của Từ gia mới tiến thăng cửu tầng nội kình?

- Vâng. Từ Hướng Tiền là một vũ si, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng lại chưa từng lấy vợ, mấy chục năm qua cố gắng cuối cùng năm ngoái đã tiến vào cửu tầng nội kình. Vốn là người duy nhất của Từ gia có hi vọng đánh sâu vào thập tầng nội kình.

Thần sắc Hạ Thuyên Nghĩa ngưng trọng nói.

- Đệ cửu tầng…

Hạ Vũ Đức nghe được nhẹ nhàng gật đầu, trầm ngâm chốc lát, đột nhiên lộ ra một tia cười lạnh khinh thường, nói:

- Đây là Từ gia hướng ra ngoài hiển lộ thực lực của bọn họ đây mà.

- Đúng vậy. Phụ thân, hôm nay thế hệ thứ hai của Từ gia cũng đã xuất hiện một cao thủ cửu tầng nội kình, cho dù là Trình gia cũng sẽ nhìn bọn chúng cao hơn một bậc. Nếu tại buổi mừng thọ của Trình gia, Từ gia biểu hiện cao hơn chúng ta một bậc, thì nhiều ít cũng đều là phiền toái.

Hạ Vũ Đức hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Đây sao lại tính là phiền toái, muốn đè chúng ta xuống một bậc, ta sẽ không để bọn chúng như ý. Thuyên Tín…

- Dạ!!!

- Lần này do ngươi dẫn đội, mang theo Nhất Minh, Nhất Hải. Bốn người các ngươi cùng đi.

Trong đôi mắt Hạ Vũ Đức hiện lên một tia quang mang sắc bén, nói:

- Ta muốn cho tất cả các thế lực chiếm giữ huyện lỵ biết, vô luận là đệ tử đời thứ hai, hay đời thứ ba cũng là do Hạ gia trang chúng ta dẫn đầu.

Theo lời nói hữu lực của lão gia tử phát ra âm vang của tiếng xé gió, tinh thần những vãn bối xung quanh không khỏi rung lên, trong mắt bọn họ không khỏi lộ ra những quang mang nóng rực.

Đó không phải là ân oán tư nhân, mà là vinh dự của cả tập thể, ánh mặt mọi người đặc biệt hướng về phía Hạ Nhất Minh nhìn, đồng thời mang theo một tia kính ngưỡng. Mặc dù là huynh đệ cùng thế hệ, nhưng giờ phút này đã phân ra cao thấp, nhưng không nghi ngờ hai huynh đệ bọn họ ngày sau sẽ mang đến cho Hạ gia trang niềm kiêu ngạo.



Sau bữa tối, Hạ Nhất Minh quay trở lại phòng của mình.

Khi vừa mới bước chân vào trong sân, ánh mắt Hạ Nhất Minh nhất thời trở nên ngưng trọng, nội kình được vận chuyển. Bất quá, chỉ trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh cũng đã tán đi toàn bộ nội kình.

Quay người lại, Hạ Nhất Minh cung kinh nói:

- Gia gia. Người đã tới.

- Uh.

Thân ảnh của Hạ Vũ Đức chậm rãi ở trong bóng tối đi ra, lão nhìn về phía Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc, nói:

- Nhất Minh. Cháu làm thế nào biết ta tới?

Hạ Nhất Minh giật mình, da đầu hơi tê đi, nói:

- Cháu nghe được âm thanh Người đi đến.

Hạ Vũ Đức nhìn xuống chân, trong lòng hồ nghi vạn phần, chẳng lẽ vừa rồi mình bước đi thật sự nặng như vậy sao? Ngửa mặt nghĩ
Mình thật sự đã già rồi…


Than nhẹ một tiếng, trên mặt Hạ Vũ Đức không khỏi lộ ra một tia tịnh mịch.

Hạ Nhất Minh tuyệt đối không nghĩ ra, chính mình thuận miệng nói một câu lại làm cho lão gia tử đang cao hứng lại trở nên cảm khái.

Kỳ thật, Hạ Nhất Minh có thể phát giác ra Hạ Vũ Đức đang tới, cũng không phải thật sự nghe được tiếng bước chân của lão gia tử, mà là nhờ vào linh giác. Đây là loại cảm giác nhạy cảm hơn xa so với thường nhân, thuần túy là do tiên thiên hình thành, hơn xa so với cảm giác khi hậu thiên rèn luyện ra.

Hạ Vũ Đức khẽ lắc đầu, đem cảm giác vừa rồi vức bỏ đi, nói:

- Nhất Minh. Cháu gần đây tu luyện thế nào rồi?

Hạ Nhất Minh vội vàng cung kính nói:

- Tôn nhi tu luyện cũng không tệ. Đa tạ gia gia đã quan tâm.

Hắn mà tu luyện cũng không tệ sao, quả thực là giống như hỏa tiến, thực lực đột nhiên tăng mạnh. Chỉ là cái tình huống cụ thể Hạ Nhất Minh vô luận như thế nào cũng không thể nói ra cho lão gia tử biết mà thôi.

Hạ Vũ Đức hài lòng, lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Nghe Thuyên Nghĩa nói, mấy ngày trước cháu tu luyện trong mật thất, thiếu chút nữa đã đem mật thất hủy đi?

Sắc mặt Hạ Nhất Minh ửng đỏ, xấu hổ cười, nói:

- Gia gia, đó là ngoài ý muốn, tôn nhi nhất thời không khống chế tốt lực đạo của mình.

Hạ Vũ Đức cười to mấy tiếng, khoát tay áo, nói:

- Không việc gì. Chỉ cần cháu tu luyện bình thường, đừng nói chỉ hủy đi mật thất, cho dù đem cả đại viện Hạ gia hủy đi cũng không sao.

Sắc mặt Hạ Nhất Minh đỏ ửng cả lên, nếu hắn thật sự đem đại viện Hạ gia hủy đi, chỉ sợ sang tới ngày thứ hai phụ thân hắn sẽ gấp rút từ trong thành trở về, xin mời hắn ăn măng sao thịt phiến.

Bất quá giờ phút này nghĩ lại, từ khi Hạ Nhất Minh tấn chức tới ngũ tầng nội kình không có ai từng đánh hắn, cho đến khi tấn chức tới lục tầng nội kình thì mọi người trong gia tộc đối với hắn đều có chút thay đổi. Còn từ khi đạt tới thất tầng nội kình, đừng nói là bị các trưởng bối chửi mắng, ngay cả nói nặng một câu cũng không có.

Trong lòng Nhất Minh không khỏi cảm than, đây là chỗ tốt của việc thực lực tăng lên a. Mặc dù năm nay Hạ Nhất Minh mới chỉ có mười bốn tuổi nhưng giờ phút này hưởng thụ địa vị cũng không dưới người hai mươi tuổi là Đại ca.

Hạ Vũ Đức nhanh chóng tiến vào trong phòng, tùy ý ngồi xuống.

Hạ Nhất Minh tay chân luống cuống tìm nước trà tốt, cung kính dâng lên trước mặt lão gia tử.

Hạ Vũ Đức đi thẳng vào vấn đề, nói:

- Nhất Minh. Ta cho cháu đi theo Thuyên Tín đi tới Trình gia, sẽ không ảnh hưởng tới tu luyện của cháu chứ?

- Không ạ!!!

Hạ Nhất Minh vội vàng nói.

Quả thật, lấy tốc độ tu luyện khó tin của hắn mà nói, thì chuyện này cũng tuyệt đối không ảnh hưởng gì.

- Vậy là tốt rồi.

Hạ Vũ Đức nghiêm mặt nói:

- Sau đây khi tới Trình gia, Từ gia khẳng định sẽ khơi mào sự tình, hơn nữa ta có thể khẳng định, bọn họ sẽ không ra tay với Đại bá và Đại ca cháu, lúc ấy đành phải xem biểu hiện của cháu rồi.

Hai mắt Hạ Nhất Minh phát sang, nói:

- Gia gia, người yên tâm. Tôn nhi sẽ không làm Người thất vọng.

Hạ Vũ Đức cười cười, đưa bàn tay ra vỗ nhẹ lên bờ vai Hạ Nhất Minh, nói:

- Bất quá, cháu cũng phải nhớ kỹ, mọi việc phải cẩn thận. Nếu có gì nguy hiểm, ngàn vạn lần không cần chống lại, thà rằng tạm nhẫn nhịn, cũng không được xảy ra sơ xuất gì.

- Vâng!!!

Hạ Nhất Minh trầm giọng nói. Chỉ là ở trong lòng hắn cũng không cho là đúng,
gia gia là do không biết thực lực chân chính của mình, nếu bây giờ cho Người biết được hắn đã tiến vào đệ cửu tầng nội kình, khẳng định sẽ không nói ra những lời này.


Hạ Vũ Đức phân phó vài câu, cuối cùng nói:

- Đại bá cháu nội kình đã đạt tới cửu tầng đỉnh phong, ở trong những thế lực chiếm giữ huyện lỵ, chỉ thấp hơn ta và lão già của Từ gia. Lấy thực lực và vũ kỹ của hắn, tuyệt đối có thể nói là chiếm giữ vị trí thứ ba trong huyện. Nếu cháu cảm giác không ứng phó được với địch nhân, vậy hãy giao cho Đại bá của cháu, nhớ là không được cậy mạnh.

Hạ Nhất Minh gật đầu, cam đoan sẽ không vì một lý do nhỏ mà làm hỏng đại sự.

Đến tận lúc này, Hạ Vũ Đức mới yên tâm rời đi, trong thế hệ thứ ba của Hạ gia, lão đối với Hạ Nhất Minh có kỳ vọng rất lớn. Vừa hy vọng hắn ở trong lần mừng thọ Trình gia thể hiện ra tài năng, lại vừa không hy vọng hắn không bị nguy hiểm gì. Loại tâm lý mâu thuẫn này của lão gia tử thật là khó suy nghĩ.

Sang ngày thứ hai, Hạ Thuyên Tín đóng cửa Tàng Thư Các, mang theo mấy tiểu bối trong gia tộc, tiến bước về con đường lớn dẫn vào Huyền Thành.

Hạ gia và Từ gia đều an bài đại bản doanh ở ngoài Huyền Thành, nhưng Trình gia thì không như thế, bọn họ là gia tộc duy nhất đặt chủ lực của gia tộc ở bên trong Huyền Thành.

Ở trong Huyền Thành, thực lực của Trình gia đã trở nên thâm căn cố đế, nắm giữ tới ba phần hiệu buôn trong thành, ngay cả thành chủ đại nhân cũng là do người của Trình gia nắm giữ.

Lịch sử chiếm giữ Huyền thành, Trình gia có mấy đời làm quan, qua nhiều thời kỳ nắm giữ Huyền Thành thì có tới tám phần là do người của Trình gia đảm nhiệm.

Mặc dù trên mặt vũ lực, Trình gia vốn là thế gia yếu nhất trong ba gia tộc, nhưng quyền hành ở Huyện thành bọn họ vẫn là cường đại nhất.

Đương nhiên, vì Huyền thành ở nơi hẻo lánh, vốn không phải là chỗ tốt. Hơn nữa, Huyền thành có chỗ dựa vững chắc, dân phong lại bưu hãn cực kỳ, làm cho các quan trên cũng có chút đau đầu.

Dĩ nhiên, điều chính yếu là, ở chỗ này cũng không có đặc sản gì, cũng không có gì béo bở mà tìm, các triều đại cũng không có mấy người nguyện ý tới đây nhận chức. Trên quận lại càng áp dụng chính sách nuôi thả, chỉ cần chỗ này không xuất hiện thế lực tạo phản, quận cũng sẽ không để ý tới nơi này.

Cho nên ở chỗ này thành một nơi đặc thù, thế lực của quan phủ chưa chắc đã có thể ảnh hưởng tới được các thế gia.

Mà bởi vì không có vũ lực, Trình gia cũng không đi trêu chọc hai nhà Từ, Trịnh. Cứ như vậy, tam đại thế gia chiếm giữ Huyền thành đã hình thành một thế thăng bằng vô cùng ăn ý.
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vũ Thần.