• 1,163

Chương 11: Phố ăn vặt


Tòa thành này rõ ràng được phân làm hai. Phía tây thành đều là những khu quân sự, ngay cả những khu biệt thự cao cấp cũng là nhà ở của các quan quân cao cấp.

Toàn bộ tây thành chiếm cứ ba phần tư tòa thành.

Còn phía đông thành tuy chỉ chiếm một phần tư nhưng nếu xét về mức độ náo nhiệt thì thậm chí còn hơn xa khu phía tây.

Trừ rất nhiều khu dân cư, ở đây còn có rất nhiều đường phố đặc thù. Theo lời Kim Chiến Dịch thì bộ phận tinh hoa nhất của toàn bộ thành thị này chính là phố ăn vặt.

Phương đông Đại Thân quả thật khác biệt rất lớn so với vùng tây bắc giá lạnh.

Cho dù là ở thành thị biên cảnh như vậy đều có vô số quán ăn vặt với rất nhiều phong vị,

Trong toàn bộ lịch sử của Đại Thân, dường như từ
ăn
đã thâm nhập vào tận cốt tủy của tất cả những người Đại Thân.

Đương nhiên, trừ các quán ăn vặt thì ở đây còn rất nhiều các cửa hàng và các loại làm ăn, nghề nghiệp khác. Theo sự giới thiệu của Kim Chiến Dịch, kỹ viện ở đây cũng chiếm cứ một mảng tương đối lớn.

Tuy nhiên việc này cũng không kỳ quái, có đông đảo binh lính đóng ở tây thành thì muốn kỹ viện không náo nhiệt mới là khó.

Chỉ có điều, bất kể là Hạ Nhất Minh hay Kim Chiến Dịch hiển nhiên đều không có chút hứng thú đối với loại địa phương này.

Có lẽ, duy nhất có thể làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú, cũng chỉ có phố ăn vặt mà Kim Chiến Dịch tôn sùng.

Kim Chiến Dịch đi trước dẫn đường, rẽ ngang rẽ dọc vào một ngõ nhỏ. Khi đi ra khỏi ngõ, mũi Hạ Nhất Minh không kìm nổi kích thích hắt xì thật mạnh mấy cái.

Nơi này quả thật là hương khí bốn phía, hơn nữa càng làm hắn kinh ngạc chính là ngay cả bản thân hắn cũng không thể nhận ra nổi rốt cục đó là hương khí gì.

Thấy vẻ mặt Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch cười lớn nói:

- Hạ huynh, nơi này về cơ bản đều là hàng loạt các món ăn đặc sản phương bắc, trong đó có đủ món tinh phẩm. Nếu đã đến đây, ngươi nên mở rộng thắt lưng để ăn thật no. Có mấy thứ rất đặc biệt, tuy cũng gần như được coi như đặc sản của tây bắc, nhưng cũng không thể tìm chỗ nào được phong vị độc đáo như ở đây đâu.

Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu, nói:

- Kim huynh, lần này ngươi làm ông chủ, tiểu đệ chỉ đi theo thôi.

Kim Chiến Dịch giao dây cương ngựa cho Phí Điền Quách, nói:

- Đi theo ta.

Kim Chiến Dịch dường như cực kỳ quen thuộc hoàn cảnh nơi này. Tuy nhiên chỉ sau một lát, Hạ Nhất Minh đã được thưởng thức ba món ăn với khẩu vị khác nhau.

Lời Kim Chiến Dịch quả thật không hề khoa trương, Hạ Nhất Minh chưa bao giờ được nếm ba loại khẩu vị này cả. Hơn nữa, phẩm chất và hương vị của những món này đều không hề thua kém các yến tiệc xa hoa của các nhà giàu có các nước tây bắc.

Hạ Nhất Minh rất tò mò về nơi này, hỏi:

- Kim huynh, ngươi quen thuộc như vậy đối với nơi này, chẳng lẽ đã đến đây nhiều lần sao?

Kim Chiến Dịch cười lắc đầu, nói:

- Ta chẳng qua mới tới tòa thành này lần thứ hai mà thôi.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc, chỉ mới tới lần thứ hai mà đã quen thuộc tới mức này, dường như không đúng lắm.

Kim Chiến Dịch than nhẹ một tiếng, nói:

- Hạ huynh, thật không dám dấu diếm, ta từng du lịch thiên hạ, đã từng đi qua phần lớn các thành thị nổi tiếng trên toàn bộ Đại Thân, mà chỉ cần đi qua một lần thì về cơ bản sẽ không thể nào quên được.

Lúc này Hạ Nhất Minh mới thoải mái nói:

- Kim huynh, ta vốn tưởng rằng ngươi là một vị võ si, không thể tưởng được ngươi còn là một kẻ háu ăn.

Kim Chiến Dịch đột nhiên cười thần bí, nói:

- Hạ huynh, Đại Thân ta địa vực rộng lớn, phong cách võ kỹ khác biệt lớn so với các nơi khác. Chúng có lịch sử, truyền thống và đặc điểm bất đồng, cũng giống như các món ăn, đều có điểm tương thông.

Hạ Nhất Minh khẽ nhướn mày, nhìn chiếc bánh kem đã ăn một nửa trong tay, hồ nghi hỏi:

- Món ăn và võ đạo có quan hệ như thế nào?

Kim Chiến Dịch cười to mấy tiếng, nói:

- Đạo ăn uống vô cùng tinh thâm và rộng lớn, khẩu vị vô cùng, cũng chính là sự biến hóa vô cùng của linh khí thiên địa. Đối với ta, nếu một ngày có thể dung hợp tất cả các vị đạo của thiên hạ làm một, cũng chính là lúc võ đạo đại thành.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh chợt lóe lên. Trước tới giờ chưa bao giờ hắn nghe lời nói thế này, nhưng lúc này nghe dường như cũng thấy có chút đạo lý. Trong mơ hồ, hắn như thể nắm bắt được điều gì đó, nhưng suy nghĩ này lại như một đám hoa đăng xoay tròn trước mắt hắn, khiến hắn không có cảm giác nào khác.

Từ xa, dườn như có một tràng tiếng ngựa hí và một tiếng thét mãnh liệt.

Hạ Nhất Minh như tỉnh lại từ trong mộng, quay đầu lại. Ở đầu phố ăn vặt, tiếng thét hắn nghe được chính là của Phí Điền Quách.

Bởi vì quản ba con tuấn mã nên Phí Điền Quách cũng không theo bọn họ đi vào phố ăn vặt mà chỉ lẳng lặng chờ ở đầu ngõ.

Chỉ có điều không biết vì sao, không ngờ y lại xảy ra xung đột với người khác.

Kim Chiến Dịch tức giận hừ một tiếng, trong lòng tức giận.

Từ khi vào tòa thành này cũng là lúc chân chính đặt chân tới Đại Thân.

Không ngờ ở đây có người dám ra không thèm ngó ngàng tới Linh Tiêu Bảo Điện, đây chẳng phải là vuốt râu hùm sao?

Kim Chiến Dịch bước ra ngoài một bước, cũng không thấy gã xoay người thế nào nhưng trong đám người đông đảo thế này, gã lại giống như một con cá linh hoạt lướt đi. Chỉ trong vài lần hô hấp, gã đã tới nơi phát sinh cãi vã.

Hạ Nhất Minh theo sát phía sau, giống như thể giữa bọn họ có một sợi dây vô hình, vững vàng đi theo gã tới nơi đó.

Đại Hắc và ba những con tuấn mã khác đang được buộc ở một gốc cây đại thụ, Phí Điền Quách đứng cạnh nó, khóe miệng y khẽ nhếch lên cười trào phúng.

Phía sau Đại Hắc không xa là một nam tử đang ôm bụng nằm kêu đau trên mặt đất. Nhìn sắc mặt y trắng bệch thế này là biết đang đau đớn tới tận cốt tủy.

Bên cạnh nam tử trẻ tuổi này còn có một người tuổi cũng xấp xỉ, tuy nhiên tên này rõ ràng không có năng lực ứng phó chuyện xảy ra. Gã cứ đứng một bên chân tay luống cuống, chẳng biết làm gì để giải quyết hậu quả cả.

Sau khi xảy ra xung đột, có rất nhiều người đi tới đây, nhưng bọn họ đều giữ khoảng cách rất xa với cây đại thụ, dường như đều kiêng kị điều gì đó.

Kim Chiến Dịch sải bước tiến lên, Phí Điền Quách vội vàng khom người thi lễ.

Kim Chiến Dịch vung tay lên, hỏi:

- Chuyện gì?

Phí Điền Quách cung kính nói:

- Kim sư tổ, người này nhìn thấy Đại Hắc liền liều lĩnh trèo lên. Đại Hắc tức giận nên cho hắn một cước.

Hạ Nhất Minh nhìn vào móng ngựa to như cái bát tô của Đại Hắc, sau đó lại nhìn về thanh niên đang nằm rên rỉ, trong mắt thoáng ánh lên thương hại.

Bị trúng một cước của Đại Hắc mà chỉ bị thương, không bị vỡ nội tạng, tu vi nội kình của người này cũng ít nhất đã đạt tới tầng sáu trở lên. Tuy nhiên người này chọc ai khác thì không chọc, không ngờ lại gây chuyện với Đại Hắc, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Quả nhiên, Kim Chiến Dịch nghe xong cũng không hề tức giận mà chỉ tiến lên, vỗ vỗ vào lưng Đại Hắc một cách vô cùng thân thiết, nói:

- Ông bạn già, làm khá lắm.

Tất cả mọi người đứng xem đều hít một hơi lạnh. Con ngựa của hắn đá bị thương người khác, không ngờ còn khen con ngựa. Thái độ coi rẻ mạng người như vậy tự nhiên khiến người ta cảm thấy tâm ý lạnh lẽo.

Ánh mắt của Hạ Nhất Minh vừa chuyển, lập tức thu hết biểu tình của mọi người vào trong mắt.

Trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng lên, trên ngực cũng toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Sau khi thấy cảnh tượng vừa rồi, không ngờ hắn không hề có chút kinh ngạc, lại càng không có ý bênh vực hoặc giúp đỡ người thanh niên bị thương này.

Không biết khi nào, trái tim của hắn đã trở nên băng lạnh, thậm chí còn dần dần tiếp cận những nhân vật đỉnh cao khác.

Trong mắt họ, mạng người quả thật là chuyện vặt.

Trước kia, Hạ Nhất Minh đã từng nghĩ, có lẽ sau hơn mười năm, hắn cũng sẽ xem nhẹ hết thảy, sẽ quen thuộc sinh lão bệnh tử, sẽ trở nên hờ hững với hết thảy.

Nhưng đến giờ phút này, hắn mới biết được, hoá ra việc này không ngờ lại đến nhanh như vậy, đến một cách đột ngột không ngờ.

Kim Chiến Dịch kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh. Trong cảm giác của gã, hơi thở trên người Hạ Nhất Minh dường như trở nên cực kỳ không ổn định. Đối với những cường giả ở trình độ này như bọn họ, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.

Đột nhiên, phía sau đám người truyền đến một trận rối loạn. Như thể gặp phải hung thần ác sát gì đó, đám người tự động tách ra, một quan quân và một người trung niên nhân đi tới trong vòng bảo hộ của một đám người.

Kim Chiến Dịch liếc nhìn người đó từ xa, không biết là vô tình hay cố ý, gã chậm rãi xoay người, quay lưng lại phía đối phương.

Hạ Nhất Minh chú ý thấy điểm này, trong lòng hắn mơ hồ đoán được, kẻ đó hẳn là có quen biết với Kim Chiến Dịch.

Trong nhóm người này có hơn mười người ăn mặc theo kiểu quân quan. Hễ họ đi tới đâu, đám đông đều ào ào lùi ra hai bên. Bởi vậy có thể thấy được, những người này chắc chắn có thanh danh hiển hách ở tòa thành này, hoặc ít nhất cũng là ở khu phố này.

Người trung niên đảo mắt một vòng, đột nhiên tiến lên mấy bước, cúi người xuống ôm tên thanh niên đang rên rỉ vì đau, giận dữ hỏi:

- Lăng Khải, là thế nào?

Người trẻ tuổi bên cạnh như thể tìm được mục tiêu, vội vàng nói:

- Lão gia, thiếu gia tìm thấy một con ngựa tốt ở đây, vừa mới muốn xem kỹ một chút, không ngờ người này thả cho ngựa hành hung, đá thiếu gia bị thương.

Y chỉ tay, thêm mắm thêm muối vài câu, đồng thời hung hăng nhìn chằm chằm vào Phí Điền Quách.

Đám quan quân đi cùng người trung niên trợn trừng hai mắt, tên quan quân cầm đầu nói:

- Phương lão ca, không ngờ có người dám thả ngựa hành hung, đá công tử của ngươi bị thương. Kẻ này tuyệt đối là tội đồ không điều ác nào không dám làm.

Dứt lời, y ngẩng đầu nhìn Đại Hắc, hơi giật mình thốt lên:

- Ngựa tốt.

Người trung niên truyền một luồng nội kình vào cơ thể con mình, trợ giúp y ổn định thương thế, cũng nhìn lại theo ánh mắt tên quan quân.

Khi nhìn thấy Đại Hắc, đầu tiên là gã ngẩn người ra, sau đó là kinh hãi, ánh mắt lộ ra thần sắc khó tin. Thân thể gã run run, chợt quay đầu, đầu tiên là nhìn Hạ Nhất Minh, lại lướt qua không chút dừng lại, tiếp đó rơi xuống người Phí Điền Quách, ánh mắt gã từ nghi hoặc chuyển thành khẳng định. Cuối cùng, khi ánh mắt gã dừng lại trên người Kim Chiến Dịch, sắc mặt gã lập tức trở nên không một chút máu.

Tên quan quân kia muốn tiến lên bắt người nhưng vừa thấy biểu tình của người trung niên liền cảm thấy căng thẳng, lập tức ngậm miệng lại.

Khuôn mặt người trung niên chợt co rúm lại, đột nhiên buông hai tay, mặc kệ cho đứa con trong ngực rơi xuống đất thật mạnh.

Tiếp đó, trong ánh mắt trợn trừng ngạc nhiên của mọi người, gã cung kính quỳ xuống, lớn tiếng nói:

- Đệ tử ngoại vi của Linh Tiêu Bảo Điện là Phương Thư Duyệt khấu kiến Kim sư tổ.

Toàn bộ nơi đây lập tức trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Tên thanh niên vốn đang cằn nhằn liên tiếp lúc trước giờ mở to hai mắt, miệng run lập cập, không thể nói được câu nào!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vũ Thần.