• 1,163

Quyển 2: Thiên tài dương danh-- Chương 1: Tiên thiên thủ ấn.


Ánh sáng nóng nực của mặt trời tuy rằng chưa chiếu thẳng xuống, nhưng trên lôi đài dường như đã lấp lóe chút ánh sáng chói mắt, không khí đâu đâu cũng tràn ngập một cảm giác thiêu đốt, hai cao thủ chưa chính thức giao chiến, nhưng đều tản ra uy áp vô cùng vô tận.

Dưới lôi đài, không còn có tiếng người thì thầm nói nhỏ, tất cả mọi người vào lúc này đều bị áp lực nặng nề kia ảnh hưởng, sợ chỉ cần một người không cẩn thận sẽ kích động đến hai người trên lôi đài.

Song quyền Từ gia Tứ Hướng Tiền nắm thật chặt, sắc mặt hắn không giống người thường, ngoài một chút kinh sợ dường như còn có ẩn chứa một ít ngỡ ngàng.

Hơn một năm trước hắn tiến giai cửu tầng nội kình, sau đó vẫn luôn luôn cho rằng trong Thái Thương huyện hắn đã được cho là một đại nhân vật, ngoài trừ một số người rất ít ra, thì không có người có thể được hắn để trong mắt.

Thế nhưng lúc này, thấy được hai người này trên lôi đài, đặc biệt cảm nhận được từ trên người Lâm Đào Lật tỏa ra khí thế to lớn, so với Liệt Hỏa Công càng to lớn hơn, trong lòng hắn nhất thời trở lên lạnh ngắt. Thì ra vừa nãy giao đấu, Lâm Đào Lật cũng không có xuất ra toàn bộ thực lực.

Nếu như ngay từ đầu Lâm Đào Lật đã đem loại ấn pháp kỳ lạ này sử dụng, như vậy hắn có khả năng kiên trì lâu như vậy không?

Trong lúc đó ánh mắt hắn chuyển động, lại thấy được Hạ Nhất Minh ở trước mặt Lâm Đào Lật.

Trong miệng hắn đột nhiên rất khổ, cực khổ…

Mười lăm tuổi là cao thủ cửu tầng nội kình, hắn đến đã tu luyện như thế nào vậy?

Ngay lúc này, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một cái ý niệm, hơn một năm trước nhị ca cùng tiểu tử gặp nhau tại núi hoang đã nghĩ:
có lẽ nên bằng vào bất cứ giá nào cũng phải đem tiểu tử đánh chết. Nếu như cho hắn vài năm thời gian nữa, như vậy hắn sẽ phát triển đến loại tình trạng nào chứ?


Ngày sau trong Thái Thương huyện, không biết Từ gia bảo còn có tồn tại không?

Có lẽ …

Trong lòng hắn, đột nhiên hiện ra một ý niệm cực kỳ đáng sợ, có lẽ một ngày nào đó đứa trẻ này sẽ dành được thành tựu vượt qua suy nghĩ của lão tổ tông.

Nếu thật sự tới lúc đó, ngay cả hắn cũng không dám cam đoan Từ gia bảo còn có thể ổn định như Thái Sơn hiện nay.

Nhất thời sát ý nhàn nhạt trong ánh mắt Từ Hướng Tiền lóe lên. Con mắt hắn nhìn xung quanh, trừ đám người Hạ Thuyên Danh ra, còn lại trong mắt mọi người cũng có thể nhìn ít nhiều một tia khủng bố.

Hạ gia có con cháu như thế, tuy rằng tiếng tăm vang xa, nhưng nhất định sẽ làm mọi người đố kị.

Trên lôi đài, Lâm Đào Lật trông nhẹ nhàng, âm thanh phảng phất như không có một chút sức lực đột nhiên truyền tới:

- Đến vô tung, đi vô ảnh, hư vô mờ mịt. Hạ huynh, cẩn thận.

Lúc bắt đầu, hắn vẫn xưng hô Hạ Nhất Minh là Hạ tiểu huynh đệ. Nhưng khi nội kình hắn tăng tới đệ cửu tầng, mà Hạ Nhất Minh vẫn như trước cùng hắn giằng co không chút nào thua kém, là lúc hắn mới hiểu được, thì ra tu vi nội kình của người này vậy mà cũng không hề dưới hắn.

Vào giờ phút này, hắn mới thu hồi tất cả sự coi thường vào trong lòng, ngay cả xưng hô cũng có chuyển biến vi diệu, xưng là Hạ huynh, đó là hoàn toàn lấy thái độ ngang hàng nói chuyện.

Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:

- Lâm công tử, xin mời.

Thanh âm tràn ngập chờ mong, tựa hồ như với một kích sấm sét lại tràn ngập mong đợi. Bất quá giờ phút này, không còn có người dám nói hắn kiêu căng rồi.

Ngón trỏ của Lâm Đào Lật nhẹ nhàng búng ra.

Trong lòng Hạ Nhất Minh kinh sợ, đây là chiến kỹ gì? Lúc này hắn hoài nghi, trong lòng cực kỳ căng thẳng, hai quyền như bay hướng phía ngực mình đánh tới.

Một chiêu này cũng không phải tự đánh vào ngực mình, mà nhẹ nhàng xẹt qua, trong lúc đó đã mơ hồ đụng phải một tia lực lượng quỷ dị cực điểm.

Sắc mặt hắn nhất thời đại biến, bởi vì hắn biết được, đây là một cỗ nội kình, một cỗ nội kình từ đối phương phát ra không kém bao nhiêu so với ám khí.

Trong đầu hắn bỗng hiện lên một cái ý niệm không thể nghĩ đến, sau đó hai mắt tập trung chăm chú loại ấn ký kỳ lạ do đối thủ thi triển.

Dù là nội kình cường đại cũng không có khả năng ly khai khỏi thân thể mà độc lập tồn tại.

Về điểm này, Hạ Nhất Minh cũng đã thử qua. Đừng nói Lâm Đào Lật mới cửu tầng nội kình, cho dù là hắn với thập tầng nội kình, cũng không có khả năng làm nội kình tồn tại rời khỏi thân thể.

Nhưng là vũ kỹ của loài người phát triển cũng không phải chỉ vài năm, trong khi phát triển đã sáng tạo ra rất nhiều thứ.

Trong truyền thuyết có một loại tuyệt học gọi là Phách Không Chưởng, có thể làm cho nội kình rời khỏi thân thể, trong khoảng thời gian ngắn ngưng tụ được uy lực cường đại mà đả thương địch nhân.

Đương nhiên, muốn tu luyện loại chưởng pháp này độ khó cũng là không thể tưởng tượng nổi, nghe nói từ lúc sáng tạo ra đến nay cũng không có mấy người có khả năng tu luyện thành công. Hơn nữa đây chỉ là truyền thuyết, ít nhất Hạ Nhất Minh cho tới bây giờ chưa từng gặp qua.

Nhưng mà hôm nay gặp được tình huống này, lại cùng công pháp kỳ lạ trong truyền thuyết kia có vài phần tương tự.

Trong lòng đột nhiên khẽ động, nhớ tới hai câu vừa rồi của Lâm Đào Lật, hắn nhất thời có chút hiểu được.

- Đến vô tung, đi vô ảnh, hư vô mờ mịt, quả nhiên đúng thế.

Hạ Nhất Minh khẽ quát một tiếng, song quyền lại vung lên, từ trên người hắn cũng truyền đến một cỗ khí thế không kém hơn đối phương.

Vừa mới xem qua một chút, hắn đã hiểu rõ, đối mặt với ấn pháp kỳ lạ, muốn phòng thủ quyết là không có khả năng, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng bảo vệ cho bản thân khỏi một loại công kích vô tung.

Nếu thủ không được, vậy sao không dùng phương pháp lấy công phá công đi.

Quyền thế mạnh mẽ mang theo tiếng xé gió hướng đối phương ùn ùn kéo tới, giờ khắc này, quanh người Hạ Nhất Minh tựa hồ đã bị quyển ảnh vô cùng vô tận bảo phủ toàn bộ, quyền thuật của hắn giờ phút này phát huy tới cực hạn, Cổn Thạch Quyền cửu tầng uy năng cường đại được xuất ra toàn bộ.

Nếu như đổi lại là người khác, cho dù cũng có được thực lực đệ cửu tầng như Từ Hướng Tiền hay Trình Trữ Sinh cũng phải lấy công phu đáy hòm ra ngăn cản quyền thế của Hạ Nhất Minh triệt để kéo tới. Bằng không nếu để lúc Cổn Thạch Quyền súc áp tới cực điểm mà bộc phát, bọn họ lại không có kỳ công tương tự như Phục Địa Ấn, chỉ sợ trong nháy mắt đã bị một kích đả thương mà chịu thua rồi.

Thế nhưng, giờ phút này Lâm Đào Lạt lại giống như không hay biết gì, chân hắn vẫn bước ổn định, những bước đi như mây bay nước chảy, nhẹ nhàng đi lại trên lôi đài.

Mặc dù hắn bước đi tránh được sự liều mạng của Cổn Thạch Quyền của Hạ Nhất Minh, nhưng những người khác đều có một loại ảo giác, đó chính là Lâm Đào Lật dường như cũng không phải trốn tránh, mà lại tiến công, với một loại phương pháp không giống người thường, tại nơi ác liệt như núi đổ của Cổn Thạch Quyền, vững vàng công kích.

Lâm Đào Lật bấm đốt ngón tay, bắn ra, thân mình Hạ Nhất Minh nhất thời dừng lại một chút, tuy rằng dừng lại chỉ trong một chốc lát, căn bản là người thường không thể phát hiện, nhưng mà chỉ là cần là người có con mắt tinh tường lập túc có thể nhận ra mấu chốt trong đó.

Chỉ cần Lâm Đào Lật kết thành một ấn ở đầu ngón tay rồi hơi khẽ động, Hạ Nhất Minh lập tức như gặp phải sét đánh lui lại về sau từng bước, chỉ là bọn họ hai người giao đấu cũng không phải ở một chỗ, mà là khắp mọi nơi trên lôi đài, cho nên mọi người đều nhìn nhầm mà cho là Hạ Nhất Minh đang điên cuồng tấn công.

Thực ra, Lâm Đào Lật trong lúc vung hai tay, đã hoàn toàn nắm trong tay biện pháp giải quyết, cho dù là Cổn Thạch Quyền có lợi hại hơn nữa, cũng vẫn như trước bị hắn kiềm chế, căn bản là không có bất luận cơ hội tấn công nào.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đến tột cùng đây là công pháp gì? Sao mà có uy lực thật lớn như vậy? Càng đáng chú ý hơn nữa, loại công pháp này khó lòng phòng bị, không thể chống đỡ.

Nhưng mà người ngoài cuộc sao có thể cảm nhận được Hạ Nhất Minh bây giờ đang lâm vào khốn cục cùng cảm giác vui buồn lẫn lộn.

Loại ấn pháp này, quả nhiên đúng là một loại tuyệt học không thể tưởng tượng, có thể làm cho nội kình ở bên ngoài cơ thể hình thành một loại sức mạnh siêu cấp trong thời gian ngắn ngủi.

Hơn nữa từ trong loại tuyệt học này, Hạ Nhất Minh lại có cảm giác hết sức quen thuộc, loại cảm giác này cùng cảm giác với lúc hắn luyện Khai Sơn Tam Thập Lục Thức giống nhau như đúc. Điều này làm hắn có thể xác định, hai loại công pháp thủ ấn Lâm Đào Lật sử dụng này, đều là tiên thiên chiến kỹ cực kỳ hiếm thấy.

Ngoại trừ tiên thiên chiến kỹ ra, cũng không có công pháp nào có khả năng làm nội kình rời khỏi kinh mạch của thân thể, mà sau đó vẫn còn có thể tiếp tục phát ra uy lực đả thương người.

Song quyền Hạ Nhất Minh mặc dù vẫn oai phong lẫm liệt, nhưng căn bản trong lòng hắn tràn ngập kiêng kị, không dám tiến tới.

Nội kình một khi rời khỏi thân thể, sẽ nhanh chóng tiêu tán. Nhưng ấn pháp này thậm chí còn có khả năng làm cho nội kình ngưng tụ ở mức độ cao, như thế mới có khả năng cách không đả thương người. Chỉ là,loại ấn pháp này cách không công kích lợi hại, tuy mới chỉ đủ làm hắn mơ hồ cảm thấy đau mà thôi, nhưng nếu cùng ấn pháp này chính diện tiếp xúc, Hạ Nhất Minh cũng không dám tưởng tượng ra khi đó mình sẽ thế nào.

Chỉ sợ cả người hắn đều bị công pháp này đánh bay đi.

Thân thể đột nhiên đau đớn, trong lúc đó vùng thắt lưng không hiểu sao bị trúng một kích quỷ dị.

Mặc dù Hạ Nhất Minh liều mạng tránh né, nhưng đối mặt với vô tung chiến kỹ, giống như không có cách nào phòng ngự. Nếu như không phải hắn có được thể chất đặc thù, giờ phút này đã sớm không duy trì được rồi.

Vậy mà khi đã trúng một chiêu như vậy, Hạ Nhất Minh cũng không phải không có thu hoạch. Mỗi lần tiếp xúc một chút, hắn với … ấn cũng có thể ngộ ra nhiều hơn, mặc dù không cách nào như khi tiếp xúc với Phục Địa Ấn, có thể phân ra tuyến đường nội kình vận chuyển một cách rõ ràng, thế nhưng cũng có một loại cảm giác cực kỳ vi diệu, có một thứ ấn tượng đại khái, đồng thời không ngừng thăm dò nó.

Cái gọi là đau đớn mà vui sướng, có lẽ chính là như vậy.

Thở ra một hơi thật dài, Lâm Đào Lật đối với sự nhẫn nại của Hạ Nhất Minh đúng là cúi đầu bội phục. Nếu như trong hoàn cảnh đó, Lâm Đào Lật tuyệt đối không thể chấp nhận nhiều công kích như thế mà vẫn như cũ thân thể tràn đầy khí lực mà giao thủ với hắn.

Bất quá giờ phút này, hắn cũng có thoát lực không ít rồi.

Loại ấn pháp như thế này, cũng không phải là một tu luyện giả cửu tầng có thể thi triển trong thời gian dài. Cho nên ngay cả hắn cũng không cách nào tiếp tục duy trì rồi.

Một tiếng huýt sáo dài từ trong miệng hắn phát ra, Lâm Đào Lật đột nhiên đứng lại, hai tay hắn kết ấn, thần sắc trên mặt thập phần ngưng trọng không gì sánh được nói:

- Hạ huynh, đây là một kích cuối cùng của ta, nếu huynh có thể tiếp được, như vậy chính là ta thua. Nếu huynh cảm thấy thực lực không thể tiếp được, xin nghìn vạn lần hãy lui về phía sau, không nên đón đỡ, Lâm mỗ cam đoan sẽ không truy kích.

Dứt lời, hai tay hắn chậm rãi kết ấn đánh ra.

Một cỗ lực lượng từ trong tay hắn mơ hồ phát ra, lúc này trên hai tay hắn dường như tồn tại một loại cảnh tượng cực kỳ hấp dẫn thu hút ánh mắt mọi người.

- Tiên thiên chiến kỹ…

Từ lão gia tử khuôn mặt mờ nhạt, thấp giọng nói.
 
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vũ Thần.