Chương 3: Ước định
-
Vũ Thần
- Thương Thiên Bạch Hạc
- 2401 chữ
- 2019-09-05 10:09:20
Trải qua biến đổi bất ngờ trên lôi đài, rốt cuộc Hạ Nhất Thiên cũng mãn nguyện cưới được tân nương của hắn.
Bất quá chân chính làm hai huynh đệ Hạ Thuyên Danh cảm thấy hưng phấn không gì sánh được, lại chính là biểu hiện của Hạ Nhất Minh hôm nay.
Hắn biểu hiện sức mạnh ra ngoài, quả thực là kinh sợ, nhưng đồng thời vì Hạ gia trang đạt tới cái gọi là thiên tài. Điểm này chỉ cần xem cách phụ tử Trình gia đưa tiễn bọn họ lúc rời phủ là có thể biết rồi.
Đặc biệt đối với Hạ Nhất Minh, ngay cả Trình lão gia tử hơn tám mươi tuổi cũng đều nể mặt, cùng cười ha hả chuyện trò, đối với hắn coi trọng lễ tiết, dường như không chút nào kém hơn so với Lâm Lang quận Lâm Đào Lật công tử.
Đồng dạng thái độ của Lâm Đào Lật đối với Hạ Nhất Minh cũng là thân thiết quá mức, nếu người không biết còn tưởng họ là thân huynh đệ.
Thấy mặt trời ngả về Tây, Trình Gia Huy cũng không thể tìm cớ giữ lại, không còn cách nào khác hơn là tự mình tiễn đoàn người đón dâu rời phủ.
Đoàn người khua chiêng gõ trống đi qua nửa thị trấn, tiến vào gia sản của Hạ gia ở trong Huyền thành, nơi đã được sắp xếp từ trước.
Về phần quay về Hạ gia trang, vậy phải có thêm ít nhất hai ngày đường trở lên mới về đến.
Lâm Ôn Ngọc tự mình cùng Trình Lệ Yên tiến nhập khuê phòng, hôm nay tự nhiên không có khả năng là đêm động phòng, để Lâm Ôn Ngọc đứng ra đi cùng tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Mấy nam đinh trong gia tộc Hạ gia vây quanh trong phòng, cho toàn bộ nô bộc lui xuống, Hạ Thuyên Danh ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh tràn ngập vui mừng ngạc nhiên cùng bất mãn.
Hạ Nhất Minh gãi gãi đầu, hắn xoay chuyển ánh mắt, đối với biểu hiện sắp bị người nhà phán xét có chút đau đầu.
Bất quá tròng mắt hắn hơi chuyển, lập tức giả bộ hì hì cười ngây ngô một tiếng, nói:
- Phụ thân, Tam thúc, hôm nay giao thủ, làm con có thu hoạch khá nhiều. Hiện tại con muốn bế quan tu luyện, đem những gì thu hoạch được trong ngày hôm nay sắp xếp lại một lần, trước buổi sáng ngày mai không nên quấy rầy con.
Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi gian phòng.
Đám người Hạ Thuyên Danh ở phía sau lưng đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ biết rõ Nhất Minh nói những lời này mười phần là giả, nhưng nếu hắn đã nói như vậy, mọi người lá gan có to thêm nữa cũng không dám phản đối.
Nếu như chẳng may hắn nói là thật, như vậy quấy rối hắn tìm hiểu võ đạo, cái hậu quả này bất luận không kẻ nào ở đây có thể gánh chịu nổi.
Cười khổ một tiếng, Hạ Thuyên Nghĩa nói:
- Cái con thỏ nhỏ này…
Hắn dừng lại một chút, nhớ tới hôm nay Hạ Nhất Minh đại phát thần uy, làm mọi người ở dưới vô luận thế nào cũng không thể nói được.
Ho nhẹ một tiếng, nói:
- Nhất Minh tiểu gia hỏa này, vậy mà tu luyện tới trình độ này. Nhị ca, huynh làm phụ thân nó, thế nào lại không biết chứ?
Hạ Thuyên Danh tức giận, trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Ta là phụ thân nó, không sai, thế nhưng quanh năm suốt tháng có thể thấy hắn mấy lần? Ngược lại là ngươi, thân là Tam thúc của nó, quản lý trong thôn trang có chuyện gì ngươi đều để ý, vậy mà còn có thể không biết?
Hạ Thuyên Nghĩa cười khổ liên tục, nói:
- Nhị ca, huynh lẽ nào đã quên, trong thôn trang nếu là đệ tử tấn giai tới lục tầng nội kình, sẽ không còn trong phạm vi quản lý của ta. Đặc biệt Nhất Minh nhỏ tuổi đã có thành tựu như vậy, ta đâu có khả năng quản tới nó a.
Hạ Thuyên Danh khẽ gật đầu, Tam đệ nói cũng là sự thật. Đặc biệt đối với Hạ Nhất Minh, lão gia tử đã sớm nói qua, không cho phép bất luận kẻ nào quản giáo, hoàn toàn để hắn tùy ý phát triển. Chỉ bất quá tùy ý phát triển đến tình trạng như hôm nay, cũng cho là có một không hai rồi.
Tại giờ phút này, hai huynh đệ bọn họ đối với ánh mắt của lão gia tử thật sự là phục sát đất rồi.
Trong Trình phủ, một mảnh giăng đèn kết hoa, hân hoan vui sướng.
Hai người Trình lão gia tử và Trình Gia Huy vô luận đối mặt với bất cứ ai đều là vẻ tươi cười đầy mặt, đem niềm vui trong lòng không chút keo kiệt biểu lộ ra ngoài.
Đối với việc thông gia cùng Hạ gia, hai người có vẻ phi thường thỏa mãn, xem bộ dạng bọn họ, nếu như không phải ngại quy củ, chỉ sợ hai bọn họ cũng sẽ tự mình chạy tới Hạ phủ.
Thật vất vả đem con gái gả đi, khách khứa trong nhà cũng lần lượt rời đi, hai người đứng đầu của Trình gia vẫn luôn đi theo sát bên cạnh Lâm Đào Lật, đối với vị Lâm gia đại công tử này, bọn họ nhiệt tình bắt chuyện, e sợ có điều sơ suất.
Khi có Trình Yên Quyên cùng đi, Lâm Đào Lật biểu hiện cực kỳ khiêm nhường, ít nhất cho tới giờ, vẫn lấy lễ người nhà để đối đãi với bọn họ.
Buổi tối, Trình lão gia tử rời đi, Lâm Đào Lật ngồi ngay ngắn trong căn phòng xa hoa nhất ở phía sau, mỉm cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân, chuyện tình của Hạ gia, người hiểu rõ bao nhiêu?
Trình Gia Huy nao nao, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Hạ gia trang sao, là do bốn mươi năm trước Hạ Vũ Đức từ một bàn tay trắng xây dựng lên cơ nghiệp. Trải qua bốn mươi năm mưa gió, đến nay rốt cuộc xưng bá một phương, ngày nay quật khởi, trong Thái Thương huyện, Hạ gia trang tiếng tăm khẳng định là một trong tam đại thế gia của huyện.
Trong khi nói những lời này, Trình Gia Huy vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Thái Thương huyện được cho là mội địa phương yên bình, thế nhưng ở chỗ này phong trào học võ cực thịnh, tuy rằng truyền dậy nội kình, hơn nữa tu luyện ra nội kình, cũng là trong một trăm có một. Thế nhưng phương pháp cường thân kiện thể, người ở đây ai cũng biết rõ, hơn nữa với hoàn cảnh đặc thù ở đây, mỗi người vũ dũng cùng với uy danh gia tộc mà nói, đều là bổ sung cần thiết.
Nếu không như vậy, Hạ Vũ Đức cũng không có khả năng chỉ bằng vũ lực đem Hạ gia trang xây dựng nền móng tại nơi đây.
Đương nhiên có thể làm được điều này, cũng là có quan hệ mật thiết đến lão, cũng không phải cao thủ sở hữu thập tầng nội kình đều có thể thuận lợi dốc sức ra một phần đủ để truyền thừa xuống cơ nghiệp.
Bình tĩnh nói qua những chuyện liên quan đến Hạ Vũ Đức một lần, Trình Gia Huy do dự một chút, bổ sung nói:
- Gia phụ cùng Hạ Vũ Đức cùng bối phận, đối với người này càng thêm nhiều hiểu biết, nếu Lâm công tử muốn tìm hiểu nhiều hơn, có thể hỏi thêm gia phụ.
Lâm Đào Lật vung một tay lên, cười nói:
- Không cần làm phiền lão gia tử, con cũng bất quá chỉ hỏi thăm một chút.
Hắn do dự trong chốc lát, nói:
- Qua một chút thời gian, con nghĩ tới Hạ gia trang viếng thăm một chút, xin nhạc phụ đại nhân sắp xếp một hạ nhân dẫn đường nữa.
Trình Gia Huy vội vàng đáp ứng một tiếng rồi lui ra, bất qua trong lòng hắn cũng có chút trầm xuống, bởi vì hắn mơ hồ đoán ra mục đích chuyến đi này của Lâm công tử.
Sau lúc cáo từ Lâm Đào Lật, Trình Gia Huy do dự trong chốc lát, cuối cùng quay người lại, hướng phía phòng lão gia tử đi đến.
Không lâu sau, hắn đã tới gian phòng của Trình Trữ Sinh, lão gia tử nhàn nhã ngồi trên ghế, đang từ từ uống một ngụm nước chè xanh, giống như lão nhân bình thường khoan thai tự tại.
- Phụ thân, đúng như người dự liệu, Lâm Đào Lật đúng là hỏi thăm về chuyện tình Hạ gia.
Khe khẽ thở dài một hơi, Trình lão gia tử khẽ lắc đầu, nói:
- Hạ gia lúc này đây có một yêu quái như vậy. Lâm gia của Lâm Lang quận nếu như không động tâm mới nói là kì quái.
Trình Gia Huy cúi đầu, sau một lát, tiếc nuối nói:
- Hạ Nhất Minh đúng thật là thiên tài, nhưng đáng tiếc chính là không phải người của Trình gia ta.
Dường như đối với loại tu luyện giả siêu cấp cường đại như Hạ Nhất Minh, các đại thế gia đều tận sức mời chào.
Các đại thế gia ở Lâm Lang trước đây sở dĩ không có đem ánh mắt hướng về Thái Thương huyện, đó là bởi vì tu luyện giả ở đây thực lực cũng không cường đại, trong nhiều huyện chỉ đứng loại trung bình. Hơn nữa ở chỗ này, tuyệt không có cao thủ dương danh thiên hạ, cho nên mới hiếm có người quan tâm.
Thế nhưng từ sau sẽ không như vậy nữa, khi có một tu luyện giả mới mười lăm tuổi đạt cửu tầng nội kình xuất hiện, đồng thời tu luyện giả này hoàn toàn nắm giữ trong tay một tiên thiên chiến kỹ, như vậy bất luận thế gia nào cũng không từ chối loại nhân vật thiên tài này gia nhập liên minh.
Hạ gia tuy cũng là một thế gia trong Thái Thương, nhưng khi ra khỏi Thái Thương huyện, thì không tính là gì nữa.
Nếu Lâm gia của Lâm Lang quận lộ ra ý mời chào, mười phần có chín phần đạt được mong muốn như thường.
Trình lão gia tử buông chén trà, đôi mắt khép hờ, dường như đang lo lắng điều gì.
Bỗng nhiên, hắn mở hai mắt, nói:
- Gia Huy, ngươi ra ngoài, đi mời dượng ngươi tới đây.
Trình Gia Huy không hiểu gì vẫn lên tiếng, vô thức đi ra ngoài, trong lòng tính toán, trong gia đình từ bao giờ có một người dượng.
Hai mắt hoa lên, một người khô quắt trên mặt dường như không hề tồn tại một tia huyết sắc bỗng xuất hiện trước mặt. Trái tim hắn nhảy lên vài cái, cũng may giữ được bình tĩnh, mồm tuy mở ra nhưng cũng không có kinh hô lên.
Bất quá sau đó, hắn lập tức thấy rõ người đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, cũng không phải người lạ, mà là Từ gia Từ Ẩn Kiệt lão gia tử.
Trong lòng hắn hoài nghi, từ khi nào phụ thân mình cùng Từ lão gia tử có quan hệ ngầm như thế.
Cung kính đưa lão vào trong, Trình Trữ Sinh than thở:
- Ngươi đã đến rồi?
Từ Ẩn Kiệt nhẹ giọng nói:
- Ngươi không phải từ lâu đã đoán ra ta đến rồi sao.
Trình Trữ Sinh sắc mặt đột nhiên căng thẳng, lão nhìn chằm chằm Tử Ẩn Kiệt, nói từng chữ một:
- Thiên Niên Huyết Sâm, thật không phải ngươi?
Từ Ẩn Kiệt thản nhiên đón nhận ánh mắt của Trình lão gia tử, không có nửa điểm tránh né, chỉ lạnh lùng nói:
- Không phải.
Trình Trữ Sinh thở ra một hơi thật dài, muôn vàn cảm khái nói:
- Hắc hắc, chúng ta hai người cùng Hạ Vũ Đức tranh đấu đã vài chục năm, nghĩ không ra cuối cùng là hắn thắng.
- Hắn hôm nay có thể thắng một ván, nhưng vị tất có thể ép chúng ta mãi mãi.
Trình Trữ Sinh hơi lắc đầu nói:
- Chỉ cần Hạ Nhất Minh có thể tiến giai tiên thiên, như vậy trong vòng hai trăm năm, Hạ gia yên ổn như thái sơn, tuyệt không thể suy bại.
- Chúng ta có thể chờ.
Do dự một chút, Từ Ẩn Kiệt đột nhiên nói:
- Tỷ phu, ngươi cùng sẽ không mong muốn thấy Hạ gia vĩnh viễn đứng đầu trong Thái Thương huyện chứ.
Trình Trữ Sinh tựa hồ nao nao, sau đó cười khổ nói:
- Hơn mười năm trước, để chống đối Hạ Vũ Đức quật khởi, chúng ta hai nhà kết thông gia, nghĩ không ra hơn mười năm sau, chúng ta không áp chế được bọn họ a.
Từ Ẩn Kiệt lặng lẽ nói:
- Thiên tài vĩnh viễn cũng sẽ không chỉ xuất hiện có một, có lẽ sau này sẽ có một thiên tài xuất hiện trong hai nhà chúng ta.
Trình Trữ Sinh nhấp một chút nước, nói:
- Được rồi, chúng ta hai nhà hỗ trợ lẫn nhau. Bất quá nếu Hạ Nhất Minh tấn giai tiên thiên, như vậy Thái Thương huyện trong vòng hai trăm năm, hai nhà chúng ta sẽ là người trung thành, với Hạ gia như Thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Từ Ẩn Kiệt vững vàng gật đầu, đột nhiên than thở:
- Nếu là lão tổ tông Từ gia chúng ta ra mặt, ài…
Trình Trữ Sinh trong ánh mắt lộ ra vẻ hả hê nói:
- Lão tổ tông Từ gia các ngươi không phải sớm bị tiền bối Từ gia trục xuất khỏi gia môn sao. Người đã có thể không tính toán trước kia, đã là rất tốt, lẽ nào ngươi trông cậy người lấy ơn báo oán.
Từ Ẩn Kiệt sắc mặt mơ hồ biến thành màu đen, nhưng cuối cùng thở dài một tiếng, cũng nói không ra lời.
Hai vị lão gia tử trong phòng tán gẫu, Trình Gia Huy lui về phía sau hai bước, lặng lẽ rời khỏi gian phòng. Hắn nhìn lên bầu trời đầy sao, trong lòng cũng không biết rốt cuộc có cảm giác ra sao.
Ta Có Một Quả Long Châu
Không có gì để nói truyện quá hay /chay